Phần 10
8h30 sáng, tại sân bay…
– Đi mạnh khỏe. Tới nơi nhớ gọi điện cho anh nhé.
– Vâng. Rảnh rỗi nhớ ra thăm em.
– Ưm! Anh biết rồi.
Linh kéo cổ em xuống rồi hôn lên môi. Cô ấy nói nhỏ như chỉ để cho một mình nghe
– Em sẽ nhớ anh lắm đấy.
Tiếng máy bay vút qua bầu trời. Em đứng đó nhìn cho đến khi nó khuất sau những đám mây. Thêm một lần nữa lại rời xa Linh nhưng không giống như 3 năm trước, em cảm thấy có chút nhẹ nhàng mặc dù trong lòng vô cùng trống trải.
Tiếng điện thoại lại reo. Là Thy. Rắc rối to rồi đây.
– Nghe em yêu.
– Yêu cái cmm. Mày trốn cho kĩ vào. Đừng để bà bắt được, bà cắt.
– Gì mà ghê thế mày. Tao làm gì có lỗi mà mày đòi cắt tao.
– Cúttttttttttttttttt.
Thy đang nổi cơn điên trong bệnh viện. Giờ mà em vác mặt vào đó thì chắc chắn sẽ bị làm thịt. Thôi thì về ngủ cái đã, chiều hẵng vô.
Về đến nhà thì mẹ em lại cà rầm bảo em tối qua đi đâu sao không về nhà. Em kêu nhậu say quá ngủ lại nhà bạn rồi đi thẳng lên phòng đóng cửa lại, thả mình xuống giường rồi nhắm mắt lại.
Tiếng cò xe ngoài đường làm em thức giấc. Nheo mắt đưa tay với lấy cái điện thoại thấy ngay 10 cuộc gọi nhỡ: 3 cuộc của Linh, 5 cuộc của Thy và 2 của thằng bạn. Đứng dậy vươn vai rồi đi vào nhà vệ sinh tắm. Mấy hôm nay Thy vào bệnh viện làm em không đi tập được, người mệt thấy rõ. Thôi thì lười nốt hôm nay, mai đi tập sau vậy.
– Em nghe anh.
– Về đến nhà chưa?.
– Em về lúc 11h rồi. Anh làm gì mà cả chiều không nghe máy vậy.
– Anh ngủ quên mất. Hehe.
– Chắc hôm qua đi với em mệt lắm hả?.
– Ừm! Hành người ta cả đêm. Không mệt với lạ.
– Nói chuyện vô duyên. – Linh trách yêu
– Anh đùa thôi, em làm gì thì làm đi. Anh kiếm cái gì bỏ bụng cái. Trưa tới giờ không ăn cái gì cả. Đói quá.
– Vâng. Chào anh nha.
– Ừm. Bye em.
Chạy vào bếp thấy mẹ đang nấu cơm, em chạy vào bốc một miếng bị mẹ gõ vào tay. Tối nay bố em đi nhậu với mấy ông bạn. Chỉ có mình em và mẹ ăn cơm. Mẹ hỏi han em về việc học hành, cũng hỏi em đã có bạn gái chưa. Tự dưng em muốn kể cho mẹ chuyện Linh và em gặp nhau. Mẹ cũng ngạc nhiên lắm khi biết việc này. Mẹ hỏi em:
– Thế mày còn yêu nó không con?.
– Sao mẹ lại hỏi thế?.
– Nó về đây tìm mày không đơn giản là bạn bè gặp lại nhau. Nó còn yêu mày đúng không?.
– Dạ vâng.
– Mẹ cũng quý nó lắm nhưng biết sao được. Bố mày là người gia trưởng. Một khi ông ấy đã ghét ai đó thì ghét tới tận lúc xuống mồ. Mày với nó không có kết quả gì đâu con ạ.
Lời mẹ nói đúng thật. Sau này khi anh trai em bảo vẫn còn yêu chị Chi và muốn cưới. Bố em chửi nhiều lắm. Đó cũng chính là lý dó mà anh trai em không về làm cho công ty nhà mà ở lại trên Sài Gòn làm việc. Tháng trước anh ấy gọi điện về bảo chị Chi đã có em bé. Đến nước này thì bố em chỉ còn cách chấp nhận người con dâu ấy. Dự tính năm sau cưới xong sẽ cưới.
– Cô ấy muốn con quay lại nhưng con từ chối rồi. Đó cũng là muốn tốt cho Linh.
– Vậy đêm qua, mày ở cùng nó à?.
– Dạ… – Em thành thật trả lời
Mẹ em tự dưng ngồi thừ ra chống căm nhìn em rồi nói
– Con lớn thật rồi Minh ạ.
Em không hiểu câu nói đó có ý gì. Mẹ là một người tuyệt vời, luôn chăm sóc và quan tâm 2 anh em của em. Ở trong nhà, em thân với mẹ nhất và cũng là người em hay tâm sự nhất. Không như bố em, mẹ có cách nhìn tiến bộ hơn về xã hội. Ngày xưa, khi biết tin em yêu Linh mẹ không phản đối. Mẹ cho phép em yêu với điều kiện không ảnh hưởng đến học tập, mẹ cũng che dấu chuyện này giúp em đến khi chuyện vỡ lở ra rồi bố em trói vào cột nhà để đánh. Cũng chính mẹ đã gọi cho ông anh về giải thoát cho em và đưa tiền cho em lên Sài Gòn ( tiền ông anh đưa hôm bữa là của mẹ )
– Thế chúng mày có làm gì nhau không?. – Đột nhiên mẹ hỏi
– Làm gì là làm gì?. – Em giật mình hỏi lại
– Là cái chuyện. Ôi trời, con trai tôi. – Mẹ bỗng nhiên thốt lên. Em biết chuyện mẹ đang nói tới
– Không có chuyện đó đâu mẹ. Chúng con chỉ ôm nhau ngủ thôi.
– Có thật thế không?
– Thật mà. Con cũng là thanh niên cứng đâu có đi hại đời con gái người ta. ( Con xin lỗi đã nói dối mẹ nhé. )
– Mày cẩn thận đấy. Người ta đến bắt đền thì bố chôn sống mày con ạ.
Mẹ em chắc không tin lời em nói. Làm gì có chuyện trai gái yêu nhau nằm chung với nhau mà chỉ ôm nhau ngủ. Mẹ biết em ngại nhưng vẫn nhắc nhở em cần thận. Sau này lâu lâu lại hỏi về Linh đại khái như là:
– Lâu nay nó có gọi cho con không?
– Nó có khỏe không?. … bla bla….
Ăn xong, em xin phép mẹ vào thăm Thy. Mua cho mấy bịch sinh tố và trái cây rồi chạy thẳng vào bệnh viện thì thấy Thy với 2 cô em họ xinh đẹp đang ngồi nói chuyện rất vui
Nhìn thấy em, nó lườm một cái làm em lạnh hết người các bác ạ. Bé Linh thì chả thèm nhìn em nữa cơ, chỉ có My là mỉm cười chào em thôi. (Ôi My! Em thật là người con gái tuyệt với)
– Anh Minh tới chơi ạ?.
– Ừm. Chào em. – Chào con bạn. – Em nói lớn nhưng Thy cũng chả thèm chú ý tới em
– Chị ấy đang giận đấy. Anh lo mà xin lỗi đi. Mấy cái này để em. – My nói nhỏ vào tai em rồi cầm bịch trái cây mang vô nhà vệ sinh rửa. Em từ từ tiến lại gần Thy
– Êh. Con bạn. Còn giận anh à. Cho anh xin lỗi. Hehe.
– Cút.
– Gì ghê vậy mày. Tao xin lỗi rồi mà.
– Tao bảo mày cút.
– Thôi mà bạn. Làm gì mà dỗi ghê thế. – Em tiến lại xoa xoa vai Thy
– Hôm qua mày bảo mày tới rồi mày biến đi đâu. Tao gọi cả đêm không bốc máy.
– Anh ấy đi chơi với cái chị xinh đẹp hôm qua á chị. – Linh từ đâu nhảy vô miệng đớp một câu. Em lạnh xương sống.
– Mày lại vì gái bỏ bạn hả? Thằng chó này. – Thy cầm cái gối đập vào người em. Em không dám tránh chỉ dám ngồi im chịu trận đến khi My chạy ra ngăn cản thì nó mới không đánh em nữa.
– Mày bây giờ có gái rồi. Còn quan tâm tới tao nữa.
– Không quan tâm thì tao vào đây với mày làm gì?
– Không thèm nói chuyện với mày nữa. – Thy bốc miếng táo cho vào miệng rồi dán mắt vào iPad lướt facebook.
– Chị hôm qua là chị nào đấy anh. – Linh tò mò tiến lại em
– Bạn anh thôi.
– Bạn anh mà ngồi ôm nhau sát rạt, cười nói như đúng rồi ấy. Em không tin.
– Thật mà. Bạn học từ thời cấp 3 của anh. Cô ấy đi du học về nên gặp lại nhau thôi.
– Người yêu cũ của mày phải không?. – Thy lên tiếng
– Hả?.
– Con bé đó tên Linh. Người yêu cũ của mày chứ gì?.
– Sao… Sao mày biết?.
– Chuyện gì của mày mà tao chả biết. Tao còn biết ngày xưa mày với nó trốn lên Sài Gòn với anh Mạnh nữa cơ. – Thy quả quyết
Mặt em lúc này như tái lại. Em chưa từng bao giờ kể cho Thy nghe chuyện hồi cấp 3 làm sao mà nó biết được ( Sau này khi điều tra ra em mới biết là thằng Huy kể ). Còn Linh và My thì há hốc mồm nhìn em chắc hai đứa cũng ngạc nhiên lắm.
– Hóa ra mày trước giờ không thèm đếm xỉa tới con gái là vì nó à? Chung tình dữ ha? – Thy nói móc em
– Thế em nó gặp mày là muốn gì? Nối lại tình xưa hay là rủ mày tiếp tục đi trốn?.
– Ý mày là sao?
– Sao nữa? Không phải ngày xưa mày với bố mày suýt từ mặt nhau là vì con đó à? Tao ghét cái loại con gái chuyên đi phá đám gia đình người khác.
– Đủ rồi đấy Thy? Tao thấy mày hơi quá đáng đấy. – Thực sự lúc đó khi nghe những lời Thy nói, em cảm thấy rất bực mình. Em không biết tại sao Thy lại nghĩ chính Linh là nguyên nhân làm cho gia đình em sóng gió ( giờ thì hết rồi )
– Sao? Mày thấy thương nó hả? Tao nói có gì sai? – Em chưa từng thấy Thy đáng ghét như thế này.
– Mày…
Thực sự em không còn gì để nói với cô bạn này nữa. Em không ngờ Thy lại có suy nghĩ như thế. Linh trong trái tim dù gì cũng từng chiếm một vị trí quan trọng. Việc xúc phạm cô ấy đối với em là điều không thể. Thy – một người bạn thân nhất của em lại nói ra những lời như thế đối với cô ấy. Chửi hay là đánh? Không thể làm như thế với một người con gái được. Im lặng và đứng dậy bỏ đi, đó là cách hay nhất vào lúc này.
– Minh…MINH…Đứng lại đã. MINHHHHH. – Tiếng Thy gọi theo khi em đóng sầm cái cửa phòng bệnh lại.
Cảm giác lúc này thật là chán. Em không ngờ con bạn thân nhất của em lại có thể thốt lên những lời như vậy. Cứ cho là nó không cố ý, nó đang giận em nhưng việc xúc phạm đến Linh làm em cảm thấy khó chịu và không thể chấp nhận. Dù gì đó cũng là người con gái một thời em từng yêu say đắm.
Lái xe vào con hẻm nhỏ chui vào bar quen thuộc. Em thấy trống rỗng quá, em nhớ Linh. Bỗng dưng rất nhớ, rồi uống và lắc lư theo điệu nhạc chát chúa. Điện thoại trong túi rung lên, không cần nhìn vẫn có thể biết chắc chắn đó là Thy nhưng rồi sao, hiện tại em không muốn nhìn thấy nó, không muốn nghe nó giải thích. Em ghét nó.
Rời bar lúc 12h. Em lết từng bước một ra bãi đậu xe rồi ngồi xuống lề đường nôn thốc nôn tháo những gì có trong bụng ra. Mệt thật đấy nhưng nó lại làm em cảm thấy nhẹ lòng đi một chút. Nghĩ về Thy, những lời nó nói chắc trong lúc tức giận nó mới thốt ra những lời đó thôi. Con người mà, làm sao mà kiềm chế được cảm xúc của mình chứ. Nghĩ lại, em cũng rõ hâm, biết tính nó mà vẫn giận. Tự cười mình một cái.
– Hóa ra mày ở đây à? – Có tiếng nói cất lên từ phía sau em.
– Uống nhiều lắm hay sao mà ói kinh thế?.
– Vài chai. Cũng đủ say. Mày làm gì ở đây?.
– ĐM. Mày trốn ở đây chơi làm con Thy nó gọi điện kêu bố đi tìm mày. Nó hành bố mày cả tối đấy thằng chó ạ. Đấy nó lại gọi nè. – Tiếng điện thoại của thằng Huy reo.
– Alo. Tao thấy nó rồi. Đang trước bar … Ói tùm lum rồi! Ờ, để tao chở nó về.
– Nó nói gì mày cũng nghe à?
– Tao cũng lo cho mày thôi. Mày với nó cãi nhau gì mà ghê vậy. Trước giờ tao có thấy chúng mày như vậy đâu?
– Ừm! Không có chuyện gì đâu. Chở tao về cái. Mệt quá. – Em đứng dậy lảo đảo.
– Xe mày gửi lại đây hả?.
– Ừm! Mày vô nói với ông Nam (người quen cũng là quản lý quán bar) bảo tao gửi lại cái xe. Giờ tao éo đủ sức đi nữa rồi.
– ĐM. Nốc cho cố vào rồi bắt tội tao.
Thằng Huy dắt chiếc xe lại nói chuyện với mấy ông bảo vệ rồi lấy điện thoại gọi cho ông Nam. Một lát sau ổng ra rồi hai người nói cái gì đó. Sau đó nó dìu em lên xe rồi đi về.
Để lại một bình luận