Phần 4
Cuộc sống của 3 mẹ con tôi giữa Thủ đô diễn ra suôn sẻ. Tôi không phải lo về kinh tế gia đình. Đạt đã đi làm tại một Công ty có vốn đầu tư nước ngoài được 4 năm, cách HN chừng 25 km. Tôi đưa tiền cho Đại mua ô tô để đi làm và chở mẹ và em về quê hàng tháng vào các ngày giỗ ông bà ngoại. Hà Linh cũng mới học xong, chưa đi làm ở đâu cả. Nó bảo: “Con cũng muốn làm tự do. Như mẹ trước đây…”. Tôi ủng hộ ý nguyện của con và tạo điều kiện mở quán Cafe ngay tầng dưới chung cư. Phải công nhận con bé rất giống mẹ, rất đẹp gái.
Còn tôi, nhàn nhã quá đâm chán và nghĩ ngợi lung tung. Đạt thấy mẹ như vậy nên bảo tôi:
– Mẹ cứ đi học khiêu vũ đi rồi hàng ngày cùng các cô, các bác ra vườn hoa của khu chung cư để khiêu vũ cho vui, cho khỏe người, mẹ ạ.
Nó còn nháy mắt cười trêu mẹ:
– Biết đâu mẹ chả kiếm được một ông. Mẹ còn trẻ đẹp thế mà, lo gì. Việc kiếm tiền để hai anh em con lo, mẹ yên tâm.
Tôi thực sự cảm động và thấy hợp lý nên tôi tham gia các hoạt động chung. Nhờ có những hoạt động này nên cơ thể tôi dần trở lại thon gọn và… rạng rỡ hơn. Nhưng tâm lý là cái thang để cho sinh lý trẻ lại. Mới 48 tuổi đời, trong tôi vẫn còn những khao khát thầm kín mà không muốn, không thể chia sẻ cùng ai.
Một chiều chủ nhật, đang vui vẻ cùng các bà ở sân khiêu vũ thì trời đổ mưa. Tôi vội vã chạy về. Tôi nhẹ nhàng mở và đóng cửa ngoài sợ con trai phân tán tư tưởng lúc đang làm việc trước máy tính như mọi chiều chủ nhật khác) và những bản thiết kế dự án mà cậu ta làm chủ đề tài.
Tôi rón rén đi qua phòng con gái, tới phòng tôi đối diện với phòng của con trai. Chợt nghe tiếng con gái rên khe khẽ và những tiếng động đặc trưng của những cuộc giao hợp.
– Anh ơi! Anh xuất đi! Xuất vào Ɩồŋ em đi. Có chửa cũng được mà…
– Ừ! Anh xuất đây! Ôi Hà Linh của anh…
Rồi tiếp theo là những âm thanh khêu gợi khác.
Tôi lặng người.
Thế là chúng nó, hai anh em cùng mẹ, khác cha đang làm chuyện ấy với nhau…
– Anh này! Em đang có chửa mà anh làm mạnh thế có bận gì không anh? Với lại, mình sẽ nói với mẹ thế nào nếu mẹ biết?
– Đừng lo! Anh biết mẹ sẽ thấu hiểu và… đồng cảm với chúng ta.
– Sao anh biết? Mà anh này! Bố đẻ anh có phải là bố của em không? Sao chẳng bao giờ thấy mẹ nhắc đến người đó nhỉ?
– Anh biết bố đẻ em là ai, còn bố đẻ anh thì anh chả biết. Thôi kệ đi! Chẳng thể trách mẹ được. Anh em mình phải thương mẹ, Hà Linh ạ!
– Vâng! Nhưng bố em là ai? Anh nói cho em biết đi để em còn tìm gặp xem thế nào và chỉ để hỏi một câu sao ông ta không hề quan tâm đến mẹ và em?
– Ông ấy mất rồi! Khi sống ông ấy rất quan tâm đến mẹ và em và cả anh nữa. Rất gần gũi và thân thiết…
– Ai vậy? Nói cho em biết đi anh. Anh mà không nói là em giận đấy! Không nói là em bỏ anh, bỏ cái thai để đi… lấy chồng ngay.
– Cấm em làm thế! Em làm thế anh cũng sẽ bỏ đi đến nơi nào đó mà không ai biết. Nhưng… lại thương hai người là mẹ và em.
– Thế thì nói đi, mau!
Đạt hạ giọng nhưng tôi nghe rất rõ vì trong nhà kín không có bất cứ âm thanh nào khác ngoài tiếng kim đồng hồ đang gõ nhịp từ phòng khách.
– Đó là ông ngoại của chúng mình.
– Sao anh biết? Mà sao lại thế được?
– Anh hôm đó được tan lớp sớm sau một tiết. Đi nhờ xe của thầy giáo gần nhà mình. Vào nhà, anh nghe thấy mẹ gọi ông là anh, ông gọi mẹ là em. Anh ghé mắt nhìn vào buồng thấy ông đang nằm trần truồng trên người mẹ và làm như chúng mình làm với nhau. Mẹ còn bảo với ông là mẹ có bầu rồi. Lần khác, lần khác nữa vẫn cảnh ấy. Cuối cùng, hôm ông đưa mẹ đi đẻ và đón mẹ cùng em về. Ông bảo với mẹ là đặt tên em là Hiền “Con mẹ Lành thì tên là Hiền”. Mẹ và ông cứ như hai vợ chồng những lúc không có ai khác. Nhưng anh biết hết vì để ý rình thường xuyên…
– Đúng là đồ xấu tính! Thôi! Đi tắm rửa đi để em còn xuống cửa hàng. Đang có nhiều khách đấy…
Tôi sững sờ trong giây lát rồi mở cửa nhẹ nhàng về phòng mình. Nằm vật ra giường tôi miên man suy nghĩ. Biết làm gì bây giờ khi những bí mật giữa hai bố con tôi đã bị lũ trẻ biết hết?
Rất nhanh, tôi nghĩ ra một cách là công nhận, công khai hết với con. Riêng với con trai (Đạt) tôi cũng kéo nó vào luôn cùng.
Buổi tối hôm ấy, khi cả nhà ăn cơm xong. Tôi bảo:
– Mẹ có chuyện này không muốn giấu các con và không thể giữ mãi ở trong lòng. Không nói với ai được ngoài hai con đẻ của mẹ…
– Mẹ nói đi! Chúng con muốn nghe. Con Hà Linh nhanh nhảu nói trước anh.
Tôi nhìn con bé, với kinh nghiệm của một phụ nữ qua hai lần chửa đẻ, tôi xác nhận rằng con bé đang có chửa và có chửa với anh nó như chúng đã xác nhận. Tôi đã định nêu chuyện của chúng trước để làm nền cho chuyện của tôi. Nhưng rồi lại thôi. Tôi bảo:
– Mẹ sinh ra hai đứa nhưng chưa bao giờ mẹ nói cho hai đứa biết bố đẻ của các con là ai. Nay mẹ xin các con cho mẹ nói ra sự thật. Các con có trách chê gì mẹ cũng xin chịu.
Rồi tôi kể hết mọi chuyện của cuộc tình tôi đã trải qua. Chỉ có một chi tiết tôi bịa đặt hoàn toàn. Đó là:
– Cả Đạt và Hiền đều là con đẻ của mẹ với… ông ngoại các con.
Nói xong, tôi im lặng chờ đợi và sẽ chấp nhận phản ứng của hai đứa. Tôi sợ chúng giận dữ và trách cứ.
Thằng Đạt thì trầm ngâm, không nói gì, chỉ nhìn tôi như soi mói, như vạch tìm…
Con Hiền đứng bật dậy, tới ôm cổ tôi, dụi đầu vào mặt tôi. Một lúc nó nhìn trân trân vào mặt tôi:
– Chúng con cảm ơn mẹ đã giải tỏa thắc mắc cho chúng con. Từ nay chúng con có bố rồi. Nói xong, nó bươn bả đi sang phòng thờ cạnh bếp, nơi có bày bát hương và di ảnh của ông và của mẹ tôi. Một mùi hương trầm thoang thoảng…
Còn mình tôi với thằng Đại, tôi cầm hai tay nó ủ trong tay mình và hỏi khẽ:
– Còn con? Con nghĩ sao hả Đạt? Nói cho mẹ biết đi!
Nó rụt tay lại và ôm chầm lấy tôi. Vòng tay rắn chắc của chàng trai siết chặt, tôi úp mặt vào ngực Đại thổn thức.
– Không! Anh em con đã biết cả rồi mẹ ạ! Cũng là duyên phận của mẹ và ông, à và bố của con. Người ta không cưỡng lại được. Cảm ơn mẹ đã tự nói ra điều mà con và Hà Linh đã thề là phải đi tìm bố đẻ ra mình.
Tôi ngửa mặt nhìn con, mắt còn nhoà lệ. Đạt cúi xuống nhẹ nhàng dùng khăn giấy thấm nước mắt mẹ. Nó kéo tôi đứng dậy, tôi chỉ đến vai nó dù tôi cao 1,62m. Nó nâng cằm mẹ lên, nhẹ nhàng hôn lên hai mắt tôi và thì thầm:
– Thương mẹ lắm.
Rồi nó dắt tôi ra phòng thờ, con Hà Linh vẫn còn đứng đó, chắp tay khấn. Đạt đứng một bên, Hà Linh một bên còn tôi đứng giữa. Đạt đốt rồi đưa cho mỗi người 3 nén nhang nghi ngút khói.
– Mẹ khấn trước đi! Đạt giục.
– Nam mô a di đà Phật. Con và hai cháu lạy bố, mẹ, lạy ông bà ngoại phù hộ độ trì… Tôi khấn dài lắm, như một bản tường trình thú tội trước mẹ cha. Rồi tôi tự đốt thêm một nén cám vào bát nhang trước ảnh ông, tôi khấn:
– Em lạy anh, lạy chồng, lạy cha của… các con. Anh có thương mẹ con em thì đừng bao giờ để mẹ con em, vợ lẽ của anh cùng hai đứa con phải chia lìa, xa cách nhau dù thế nào, anh nhé!
Khi tôi khấn thì bên cạnh tôi hai đứa con cũng lầm rầm khấn vái.
Xong, cả nhà đi ra phòng khách ngồi. Đạt bảo:
– Mai con xin nghỉ 2 ngày. Mốt cả nhà mình về quê. Trước là để thắp hương mộ bà ngoại, mộ ông ngoại mà từ nay chúng con được gọi là bố. Sau là để thăm nhà cửa, vườn tược… nơi có những kỷ niệm không bao giờ phai mờ trong gia đình mình.
Rồi chúng tôi về quê như đã nói. Đêm về, tôi lại vào phòng cũ của ông để được nhớ nhung, để được an ủi bằng những hình ảnh xưa mà tôi dựng lại trong suy tư. Tôi biết đêm nay tôi sẽ khóc nhiều. Khóc vì thương bố, khóc vì yêu & nhớ chồng, khóc vì đã giải tỏa được những bí mật riêng của ông và tôi “Anh ơi! Em đã nói hết với con rồi. Nơi Vĩnh hằng em mong cầu linh hồn chồng thanh thản”
Và tôi cũng biết ở tầng trên hai anh em Đạt Hiền đang ân ái cảnh vợ chồng.
Sáng hôm sau tôi bảo:
– Hai anh em về HN trước đi. Mẹ ở trên này mấy hôm để dọn vườn và nhà cửa. Lâu ngày không về cứ ẩm mốc hết cả.
Trước khi hai đứa ra xe, tôi lưỡng lự một chút rồi nói như đã có sự chuẩn bị:
– Đạt và Hiền này! Mẹ biết chuyện tình của hai đứa rồi. Thì cũng như Đạt đã nói là có những định mệnh, duyên phận không thể cưỡng lại. Thì các con cứ để nó diễn ra tự nhiên và mình chấp nhận nó. Có điều phải thận trọng, đừng để ảnh hưởng đến thai nhi. Mẹ mong chờ có cháu, vừa là cháu nội và cũng là cháu ngoại của mẹ. Hơn nữa, chuyện phải giữ chỉ riêng gia đình mình biết thôi nhé!
Hai đứa nhào vào ôm lấy tôi, rối rít cảm ơn. Nhìn cặp trẻ dìu nhau lên xe, tôi mừng rơi nước mắt và ước ao ông sống lại để được thấy cảnh này.
Tôi ở lỳ trên quê một tháng. Mọi công việc đều hoàn thành. Vườn tược sạch sẽ, mọi thứ còn lại của ông và của mẹ tôi đều được giặt giữ sạch sẽ, thơm tho và cất xếp gọn gàng. Nhất là tôi có thời gian để ra ngồi bên hai nấm mộ ông và mẹ tôi để giãi bày, tâm sự… và tôi có những đêm không bị chi phối điều gì ngoài những giấc mơ, những lời tâm sự với ông – Bố của tôi là chồng của tôi. Hình như càng nghĩ đến ông tôi thấy mình như trẻ lại với những khát vọng tuổi hồi xuân. Gặp tôi, các bà các chị ai cũng khen tôi trẻ lâu và càng ngày càng đẹp “Nhìn cứ như mới 30” – Họ bảo vậy.
Con gái tôi – Hiền (Hà Linh) đến ngày sinh. Khi được 5 tháng đi khám, BS bảo thai đôi và thai song giới (nghĩa là một gái, một trai) tôi cũng lo vì con gái mới chửa đẻ lần đầu. Nhưng rồi mọi thứ đều tốt đẹp. Trước khi sinh, Hà Linh & Đạt hỏi tôi khai trong giấy chứng sinh như thế nào? Tôi bảo:
– Theo họ của mẹ. Phần tên người cha để trống nghĩa là không biết. Thời nay chuyện sinh con không chồng là bình thường.
Từ ngày đó, tôi thành bảo mẫu chăm chỉ, mẫn cán và chu đáo. Nhưng buồn vì ít được đi khiêu vũ. Buồn vì thân thể có phần béo lên. Bụng đã thấy núng nính mỡ. Và… rất tệ là dù đã 48 nhưng tôi vẫn khao khát tình mỗi khi trên màn hình có cảnh làm tình và càng rạo rực lúc Hà Linh và Đạt bế hai đứa trẻ đã 4 tuổi sang phòng tôi ngồi với bà. Tôi biết phòng bên cặp đôi đang làm gì và tự hình dung ra cảnh ái ân vợ chồng của hai anh em ruột thịt. Một thứ thèm khát đang trỗi dậy trong sâu thẳm tâm trí tôi.
Một ngày hè, khi đưa cả 2 đứa trẻ đã đi lớp mẫu giáo, Hà Linh đi cùng mấy nhân viên quán đi Hạ Long chơi. Đạt cắm cúi bên bàn máy tính. Tôi vừa lụi cụi lau bếp sau bữa ăn sáng vừa xem phim trên TV. Đến cảnh có cặp đôi đang làm tình trên giường, tôi nín thở, nghệt mặt nhìn và rồi thấy âm hộ nóng lên, giật giật và nước dâm nhớp nháp ứa ra. Tôi ước ao, tôi thèm khát… Tôi nghĩ đến đàn ông, không ai khác ngoài người đàn ông duy nhất trong nhà. Đó là Đạt, con trai tôi. Tôi nghiến răng kìm nén để bung oà ra một mong muốn: Phải được tận hưởng thú vui xác thịt từ chính con trai mình.
Tôi gõ cửa phòng Đạt. Đạt ngồi đó với quần đùi và áo may ô, phương phi, cơ bắp và khêu gợi.
Tôi ngồi bên cạnh, xoay lưng ra phía chàng:
– Đạt xem có con gì bò trong lưng mẹ mà thấy ngứa quá (Mà tự nhiên tôi ngứa thật từ ngoài bếp đã gãi rồi).
Tôi vén lưng áo. Đạt bật đèn sáng trưng để nhìn, để tìm. Tôi quài tay ra phía sau mở nút Coocse, nó bật tung như bị nén chặt bởi cặp vú to tròn của tôi. Đạt xoa xoa, gãi nhẹ khắp lưng tôi.
– Đỡ chưa mẹ?
Tôi không trả lời ngay mà bất giác thở dài vì bị nén thở từ nãy. Đoạn tôi xoay người lại, chìa cặp vú ra trước mặt con trai, cầm hay tay nó đưa lên áp chặt vào vú mình…
Tôi hổn hển:
– Đây, đây nữa. Xoa đi! Mẹ muốn được thế…
Không ngờ chàng trai lại hưởng ứng nhiệt tình. Chàng xoa, bóp, bú, mút đầu vú tôi. Tôi run lên rồi cứng người vì sung sướng. Đạt ôm tôi từ phía sau, dụi cằm với bộ râu chưa cạo vào má, vào cổ tôi trong khi hai tay vẫn không ngừng nắn, bóp và vê vê vú mẹ. Tôi ngoái lại, mở miệng đón nụ hôn của chàng giống như tôi đã được cùng bố kiêm chồng của tôi hồi nào.
Đạt đưa tay xuống cạp quần tôi, phía mông tôi là dương vật cương cứng của người đàn ông cứ ấn vào khe mông tôi. Đạt co chân kéo quần tôi xuống gót và cầm tay tôi đặt vào dương vật mình. Tôi quay ngoắt lại, rất nhanh tụt cái quần đùi của chàng ra rồi ngồi xuống đưa dương vật chàng vào mồm mình. Tôi nằm ngửa trên giường, giơ hai tay mời đón. Đạt đổ ập lên người tôi. Như có mắt, cái dương vật to dài của con trai tôi tìm đúng nơi nó muốn chui vào. Chàng say mê vừa hôn vừa thục mạnh vào bướm mẹ.
Tôi ưỡn mình, vặn mình hưởng ứng. Bất giác tôi hét lên:
– Sướng quá! Ôi! Sướng quá. Mẹ sướng chết mất thôi! Dập mạnh đi Đạt! Ối…
– Mẹ! Con yêu mẹ…
– Mẹ yêu con và muốn con từ lâu mà hôm nay mới được. Ối! Sướng… Đạt ơi! Con đang làm chồng của mẹ Lành đấy. Đạt đồng ý là chồng của Lành không?
Một cú thúc rất mạnh, từng đợt tính khí nóng hổi của Đạt bắn sâu vào tử cung tôi.
Ghé sát vào tai tôi, Đạt thì thầm:
– Đạt đang là chồng của mẹ Lành đây!
– Không được gọi là mẹ lúc này. Chỉ có Lành làm vợ của Đạt thôi. Anh! Gọi em là vợ nhé!
– Vợ ơi! Lành ơi! Anh yêu em!
Cái hàng rào mỏng manh và rệu rã đã được chúng tôi phá bỏ rất nhẹ nhàng như vậy. Và suốt ngày hôm đó, tôi và chàng, mẹ và con đã nên vợ, thành chồng.
Tôi cứ ngỡ đã bước sang tuổi 50 thì không thể có bầu nên cứ khi nào có điều kiện là tôi sang đưa Đạt vào cuộc hoặc sang phòng tôi để đóng cảnh vợ chồng. Đạt bảo:
– Anh hạnh phúc có cả hai mẹ con Lành làm vợ. Anh sẽ không bao giờ lấy vợ như đã có lần em bảo đâu. Có hai con với Hiền rồi và sẽ còn đẻ tiếp. Còn em? Đẻ con cho anh nhé!
– Muốn lắm! Nhưng qua tuổi 50 mất rồi. Khó đấy!
– Em còn kinh nguyệt không?
– Vẫn đều.
– Vậy thì em phải có chửa! Anh phải làm cho em có chửa.
– Đạt ơi! Với người ngoài thì không lo họ biết. Nhưng Hiền nó biết thì sao?
– Hiền đã biết hết vì anh kể hết và nhận lỗi do anh gạ gẫm mẹ. Hiền bảo: Thế càng hay! Gì cũng trong 1 nhà, không mất đi đâu cả.
Tôi như trút được gánh nặng. Thế là từ nay tôi và con gái có chung một chồng. Cũng như tôi với mẹ tôi (bà ngoại của Đạt – Hiền) cũng chung nhau một ông chồng là chính bố đẻ của mình nay đứa cháu trai ngoại của ông bà lại là chồng của con gái ông (là tôi) và là chồng của đứa con gái thứ 2 của ông và tôi (là Hiền – Hà Linh)
Mấy tháng sau, tôi báo tin mình có thai. Đạt vui nhất rồi đến Hiền. Tôi thì hơi lo bởi có tuổi rồi liệu con sinh ra sẽ thế nào. Vả lại, lũ trẻ con và 3 chúng tôi nay đã công khai chuyện sẽ xưng hô với nhau thế nào?
– Mẹ, à chị lo gì? Chồng Đạt là của chung. Em cứ gọi mẹ là chị cho trẻ…
– Hai vợ đừng lo. Tất cả là con đẻ của anh, chung một bố thì đứa nào nhìn thấy mặt trời trước là anh, là chị, đứa nào ra sau là em. Với anh cả Lành và Hà Linh đều là vợ. Không có cả, lẽ gì hết.
“Vợ cả, vợ hai – Cả hai vợ đều là vợ cả”.
Đến khi sinh, hai đứa trẻ ra đời cũng một gái, một trai. Trong giấy khai sinh của cả 4 đứa, phần tên bố để trống. Nhưng bố đẻ ra chúng – Con trai ruột của tôi, anh ruột của con gái tôi với bố đẻ của mình – vẫn luôn bên cạnh hai vợ và các con.
Cuộc sống gia đình tôi thực sự êm ấm.
— Hết —
Để lại một bình luận