Phần 16
Đã đến lúc phải lên đường, Má vào phòng tắm sửa soạn.
Chợt Má hớt hải chạy ra mà níu áo tôi.
Má khẩn trương dậm chân mà nói:
– Mắt sưng húp lên như vầy thì làm sao mà về nhà lúc này được!
Thật vậy, vì lúc nảy khóc quá chừng nên mắt của Má sưng lên thật lộ liễu.
Tôi suy nghĩ rồi nói:
– Bây giờ là 10 giờ sáng… phải chờ ít nhất 3, 4 tiếng đồng hồ đến khi mắt của Má trở về trạng thái bình thường. Vậy Hiếu sẽ điện về nhà báo là có vấn đề với chiếc xe máy, phải đem đi sửa, chiều mới về nhà được.
Má mừng rỡ gật đầu.
Tôi tiếp:
– Chỗ này gần nhà quá, vậy mình đi ra xa xa mà chơi, chờ đến chiều hẳn trở về. Đây là quê của Má, Má làm hướng dẫn viên du lịch mà chỉ đường cho Hiếu đi.
Má muốn dẫn tôi vào mấy vườn trái cây mà chơi.
Má nói:
– Mình có thể ở lại đó mà ăn trưa luôn. Nếu muốn thì nghỉ trưa luôn trong vườn trước khi về nhà.
Tôi cười:
– Mà nghỉ trưa, có được ôm Má mà nghỉ hay không?
Má đưa tay ra đấm mấy cú vào ngực tôi.
Tôi cứ để cho Má đánh. Rốt cuộc lại thì tôi thật là may mắn vô cùng, cái dấu ngoặc lại được lùi lại thêm mấy tiếng đồng hồ nữa.
Cuộc đi chơi bất ngờ đó thật là trọn vẹn cho Má và cho tôi. Đã lâu lắm rồi Má không được thoải mái như hôm đó. Mặt Má rạng rỡ lạ kỳ, Má vui và cười liên tục. Rõ ràng là được khóc lúc sáng nay đã giúp Má có được một tâm lý cực kỳ tích cực. Má đã hiểu và áp dụng việc phải biết hưởng thụ tối đa hiện tại, không để cho những giao động của ngày mai tác động đến.
Phần_ tôi thì tôi thích thú khám phá ra một khía cạnh rất thú vị của cái vùng sông nước Cửu Long này. Những trang trại trồng trái cây là một điểm đến đáng được quan tâm, những dịch vụ đi kèm bây giờ rất đầy đủ.
Vì vậy mà chúng tôi quyết định ở lại đó mà ăn trưa. Những món ăn dân dã rất hợp khẩu vị của tôi. Trong bữa ăn tôi cứ sung sướng mà nhìn Má một cách tình tứ làm Má vừa ngượng vừa mắc cỡ, Má nói nhỏ:
– Sao cứ nhìn người ta hoài vậy, lỡ ai đó thấy thì… kỳ lắm.
– Sao lại kỳ? Hiếu rất hãnh diện có được một người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh mà!
Má đỏ mặt không trả lời nhưng tôi biết Má rất vui… đã lâu lắm rồi Má chưa được người đàn ông nào khen Má như vậy.
Ăn xong, chúng tôi mướn một căn nhà tranh nhỏ trong vườn để được nghỉ lưng trước khi về lại nhà. Má âu yếm ôm tôi đòi được hôn. Tôi thấy Má vui như vậy nên xin được bú lồn Má một lần nữa. Lần này Má gật đầu.
Tôi úp mặt vào rừng lông của Má mà hít sâu vào phổi hương vị đặc biệt của Má. Lồn Má đẹp như một bức tranh, mu lồn gồ lên như một mu rùa mà lông thì dài ngoằng, che kín hết tam giác giữa hai đùi.
Bây giờ tuy vẫn còn lúng túng nhưng Má cũng chịu để cho tôi banh háng của Má ra mà chiêm ngưỡng khe lồn đỏ hồng. Khi thấy Má thật sự buông thả rồi thì tôi mới bắt đầu bú Má.
Thấy Má cắn răng vì không dám rên lớn tiếng, tôi mới ôm Má vào lòng mà thuyết phục Má phải cứ tự nhiên vì trong vườn vắng này, dù sao cũng không có ai.
Má đồng ý nghe lời tôi.
Khi tôi trở lại mà bú Má thì Má không kiềm chế tiếng rên nữa. Tôi rất sung sương được nghe tiếng rên dâm dật đầu đời của Má.
Tôi muốn Má giữ lại suốt đời cái kỷ niệm được bú lồn lần đầu nên tôi dùng hết khả năng của tôi mà bú Má. Tôi kéo dài không cho kết thúc, kìm không cho Má xuất khí… Má rên rỉ liên tục. Chưa bao giờ Má nứng lồn đến mức độ này.
Khi cuối cùng tôi để cho cơn cực sướng nổ bùng trong Má thì Má thiếu điều chết ngất… Má phải lấy cái gối mà úp lên miệng mình để cho tiếng la của Má không bị vang ra xa…
Tôi đặt đầu lên đùi của Má để được nhìn gần cái lồn co thắt hỗn loạn mà ứa khí ra tùm lum…
Khi thấy cường độ vừa lắng xuống thì tôi lại ghé miệng bú mạnh nữa… tôi lại thừa cơ hội khe đít của Má đầy nhẹp chất nhờn mà mạnh dạn đút một ngón tay sâu vào hậu môn của Má mà ngoáy.
Bị đụ ở lỗ sau một cách quá bất ngờ, Má cong người lại, kêu vài tiếng rối rít rồi Má lại thăng hoa một lần thứ nhì…
Má nằm bơ phờ thở hổn hển một lúc lâu mới hoàn hồn được.
Tôi xin Má để cho tôi cắt một chùm lông của Má để giữ làm kỷ niệm. Tôi lấy kéo tỉa chu đáo rừng lông của Má rồi gói ghém nhúm lông cắt được mà cất kỹ vào chiếc hộp nhỏ bằng gỗ dừa mà tôi vừa mua được hồi nãy.
Tôi đưa cho Má một cái gương cầm tay để Má nhìn được khe lồn đã được tôi cắt tỉa chu đáo.
Má nhìn tôi ngượng ngùng:
– Người gì vừa dâm… vừa điên, vừa khùng… thật không giống ai.
– Không giống ai mà lại khùng nên mới làm Má xiêu lòng đó!
– Nói bậy, ai xiêu lòng hồi nào đâu mà nói vậy?
– Vậy không xiêu lòng sao lại để cho Hiếu yêu Má đến 3 lần từ tối hôm qua?
Má lúng túng cố tự bào chữa:
– Thì… tại… tại…
Chở Má về gần đến nhà, Má lại ngồi xích xa ra tôi rồi Má xuống giọng mà nói:
– Không được nói chuyện này cho bất cứ ai… nhất là không được cho con Ngọc biết đó à nhe.
Tôi mỉm cười:
– Dạ, Hiếu biết mà! Sẽ không cho ai biết.
Tôi phải công nhận là phụ nữ đóng kịch thật tài tình! Trở lại nhà, Má chui vào cái vai trò quen thuộc của mình một cách dễ dàng đến kinh ngạc. Cũng với gương mặt nghiêm khắc đó, với búi tóc buồn chán đó… Má đối xử với tôi như thể đã quên là chúng tôi đã nồng nàn yêu nhau mấy tiếng đồng hồ trước đó, đã chia sẻ với nhau những giây phút tuyệt vời…
Má thì làm được chứ tôi thì không có khả năng đó! Những gì được sống với Má làm tôi chấn động thấu tim gan, tôi không thể nào gạt kỷ niệm đó qua bên một cách thờ ơ được.
Về lại Sài Gòn, tôi cứ thơ thơ thẩn thẩn… tôi không màn đáp lại những tín hiệu kêu réo của những người phụ nữ mà tôi vừa chinh phục được… những lần con Hồng lên sân thượng thì hoặc là tôi giả bộ ngũ li bì, hoặc là tôi đã dậy sớm theo chân vợ tôi mà xuống nhà rồi. Chị Hai và Dì Ba gặp tôi thì cứ thấp thỏm chờ tôi ra dấu nhưng tôi cứ làm lơ. Chỉ có con Trâm là vô tư hồn nhiên như bình thường, có tôi để chơi với nó cũng được mà không có thì nó cũng không cần theo mà vòi vĩnh.
Sống cùng nhà thì làm sao mà tôi tránh mặt Má được? Mỗi lần đối diện với Má là tôi cứ lắp bắp, ăn nói không ra hồn, tay thì cứ run… Má tinh mắt thì làm sao mà không nhận ra những điểm đó chứ. Một đôi lần tôi bắt gặp ánh mắt áy náy của Má nhìn tôi như muốn biểu tôi phải thật sự đóng lại cái dấu ngoặc.
Càng gần kề ngày lên máy bay thì tôi lại càng nhận ra là tôi cần gặp lại Má một lần chót để có thể sau đó chôn vùi vĩnh viễn cái kỷ niệm khổng lồ mà Má tặng cho tôi trong cái chòi siêu vẹo ngoài đồng.
Đêm cuối cùng, lợi dụng lúc Ngọc đi ăn bữa cơm chia tay với nhóm bạn củ và dặn tôi đừng chờ vì nàng có thể sẽ về khuya, tôi mới đánh bạo leo lên balcon phòng Má từ sân sau nhà.
Tôi cũng biết là tối hôm đó, Ba vợ của tôi không có nhà.
Đứng ngoài balcon tôi nhìn qua cửa kính thì thấy Má đang nằm trong giường, Má nhìn đăm chiêu lên trần nhà, như là Má đang có suy tư gì khổ tâm lắm, tôi nghe Má thở dài thườn thượt. Tôi thấy tội nghiệp cho Má quá, sống một cuộc sống nhàm chán như vậy mà lại không có được một giây phút thư giãn nào xứng đáng. Vào giường ngủ rồi mà cũng không được yên thân.
Tôi gõ nhẹ vào cửa…
Má giật mình ngồi bật dậy.
Sau giây phút ban đầu hoảng hốt khi thấy tôi ló đầu vào mà nhìn Má cười, Má nhìn tôi trân trân… rồi tự nhiên Má không cầm được nước mắt… tôi luống cuống chạy đến quỳ bên giường mà hỏi han.
Cũng như lần ở nhà nghỉ, Má càng lúc lại càng khóc ràn rụa…
Tôi hiểu đây là cách của Má để làm vơi đi những ưu sầu, đè nén.
Tôi không biết vào lúc đó Má có những ưu sầu, đè nén nào… tôi chỉ muốn gặp lại Má để được nhìn Má đối xử với tôi dịu dàng như trong cái ngày định mệnh đó. Tôi không muốn ra đi mà hình ảnh cuối cùng của Má là hình ảnh một người má nghiêm khắc, nhạt nhẽo. Tôi muốn Má bỏ qua bên cái thái độ lạnh lùng, thờ ơ hoàn toàn không thật, và dù chỉ trong 5, 10 phút, tôi muốn Má có được những cử chỉ dịu dàng với tôi.
Tôi nhỏ nhẹ nói cho Má nghe lý do vì sao tôi bạo gan dám trèo lên phòng Má.
Má vừa khóc vừa lắng nghe tôi nói…
Rồi Má lấy tay quệt nước mắt mà thổn thức:
– Muốn người ta… dịu dàng ra sao… người ta phải làm… gì đây…
Thấy Má bớt khẩn trương, tôi mừng lắm:
– Hiếu ao ước được nhìn Má cười thật tươi với Hiếu một lần nữa.
Má cố nín khóc… rồi Má thu hết sức lực để nở một nụ cười gượng gạo… mặc dù hai dòng nước mắt vẫn còn đang chảy trên gò má.
Tôi hả dạ, nhìn Má trân trân… tôi muốn ghi lại trong ký ức hình ảnh này của Má, Má vừa khóc vừa cười với tôi.
Bấy nhiêu là đủ rồi, tôi leo lên đây chỉ cần được hưởng giây phút này mà thôi.
Tôi nhẹ nhàng đứng dậy mà nói:
– Hiếu cảm ơn Má… bây giờ thì Hiếu yên tâm ra đi rồi… Hiếu sẽ không bao giờ làm phiền gì Má nữa đâu…
Tôi bước ra đến cửa thì Má kêu giật tôi lại…
Tôi quay đầu lại thì thấy Má long lanh nhìn tôi, môi mím lại có vẻ phật ý:
– Bỏ đi mà không chịu hôn người ta lần cuối hay sao?
Tôi mừng quá… chỉ kịp lao đến mà ôm chầm lấy Má làm cả hai lăn ra giường.
Tôi hôn Má thật nồng nàn, Má háo hức đáp ứng lại. Tôi đã tìm lại được người phụ nữ đã làm tôi chấn động. Nụ hôn kéo dài bất tận…
Tôi hổn hển nói:
– Hiếu thèm được… vào thăm Má quá đây nè… Hiếu năn nỉ Má…
Má mỉm cười… thò tay lên mà cởi nút áo của tôi.
Tôi không thể nào ngờ mọi chuyện lại sáng lạng tuyệt vời như vậy… tôi nhanh chóng cởi phăng hết mọi quần áo trên người Má và trên tôi.
Khi con cặc của tôi trườn vào khe lồn nóng ấm thì Má bật lên một tiếng rên nhỏ sung sướng:
– Thật là hạnh phúc… bắt người ta mòn mỏi chờ cả tuần nay…
Thì ra là vậy! Má đã thầm lặng chờ tôi, Má mong đợi tôi làm liều, làm ẩu… nhưng tôi thì lại kính trọng vai trò của Má quá nên không dám vượt rào.
Tôi đụ Má với một niềm hạnh phúc vô bờ… Má ôm siết lấy tôi, hôn liên tục lên khắp gương mặt đẫm mồ hôi của tôi.
Cả hai chúng tôi cùng xuất khí trong tiếng gầm, tiếng rên ríu rít…
Ngày hai vợ chồng chúng tôi ra phi trường, Má cáo bệnh, không ra tiễn đưa.
Bây giờ lòng tôi đã tìm lại được sự an bình.
Được ôm ấp Má lần cuối đã giúp tôi tìm lại được sự an bình đó. Tôi đã sẵn sàng để gói ghém kỷ niệm huy hoàng đó mà chôn nó sâu vào ký ức.
Ngày ra đi, Dì Ba không cầm được sự xúc động mà mếu máo khóc.
Ngọc nắm tay Dì:
– Năm sau thế nào Dì cũng phải qua ở với tụi con. Dì hứa nhe?
Tôi lấy cớ cần mua thêm vài món mỹ nghệ nên kéo tay Dì chạy vào khu thương mại của phi trường. Tôi dẫn Dì vào một góc vắng rồi mớm môi Dì mà hôn.
Dì lo âu vì không hiểu tại sao tôi thờ ơ dạo sau này nên khi thấy tôi trở lại với Dì thì Dì mừng lắm, hưởng ứng ngay nụ hôn của tôi. Dì cười khúc khích khi cảm nhận con cặc cương cứng của tôi ép vào bụng của Dì.
Dì để tôi đút tay vào quần lót của Dì mà xoa bóp mu lồn của Dì một lúc.
Để lại một bình luận