Phần 2
Cơn gió trong đêm vắng hú lên rồi cắt băng qua đỉnh mỏm đá chìa ra phía vách núi, trong đêm tối mịt mùng, chiếc cửa hang đen ngòm như một con quái vật chực chờ nuốt chửng những sinh linh đi ngang qua nó, một vài con vật kiếm ăn đêm như ngửi thấy đâu đây mùi nguy hiểm nên không con nào dám bén mảng đến bên cạnh hang. Trong tiếng gió lạnh buốt thốc ra từ cửa hang như loáng thoáng kèm theo tiếng gầm gừ nghe gai gai “Hà… hừ… hừừư…”. Sâu tít trong hang một cặp mắt như hai đốm lửa đỏ ké nhìn xoáy ra cửa.
Con heo rừng bị một con trăn rượt đuổi cuống cuồng chạy rồi đâm tọt vào miệng hang, nó bỗng khựng lại bởi một luồng gió độc thốc vào nó, cả cơ thể nó cứng đơ rồi từ từ khuỵu xuống, khắp người nó ri rỉ ra toàn máu, chả mấy chốc cơ thể nặng gần tạ của con heo cứ tóp dần rồi co lại chỉ còn lại một túi da bọc bộ xương bên trong, đâu đây có tiếng liếm mép mơ hồ cùng tiếng lẩm bẩm…
– Máu… ta thèm… máu… hừ… hừ…
Phong tỉnh giấc khi tiếng động lịch kịch ngoài sân vọng vào, buổi sớm không khí miền sơn cước lạnh cắt da, choàng chiếc áo khoác vào người chàng định bước ra phía cửa thì đã thấy Hoa tươi cười bưng trên tay chậu nước ấm bước vào…
– Anh dậy rửa mặt cho tỉnh ngủ ạ!
– Chà! Hoa cứ để kệ tôi! Tôi làm được mà – chàng khách sáo!
– À! Hoa này! Ở gần đây có cái hang nào tên là… hình như là Con hay Cỏn gì đó không?
– Có đấy anh! Hang Cỏn anh ạ. Anh vừa lên sao biết đến hang ấy? Nghe dân bản ở đây bảo hang ấy thiêng lắm, hồi trước có mấy người không biết đi lạc vào rồi không thấy trở ra nữa!
Phong lạnh mình khi nhớ đến giấc mơ đêm qua, trong giấc mơ có một tiếng gọi huyền bí cứ thôi thúc chàng đi về phía hang Cỏn, giờ đây giấc mơ ứng đúng với cái tên hang làm chàng cảm thấy nơi rừng thiêng này có bí mật gì đó đang lôi kéo chàng.
Bữa sáng của chàng và Hoa với 2 bát mì tôm xong xuôi, chàng đang tính vác máy ảnh đi quanh mấy cánh rừng chụp một ít ảnh làm tư liệu thì đầu nhà đã thấy xôn xao mấy giọng nói của dân bản gọi tên Hoa. Trao đổi với mọi người xong Hoa quay sang giải thích với chàng là Già bản đêm qua lên cơn sốt cao li bì. Mo bản đã cúng cả đêm nhưng không ăn thua. Chàng vơ vội cái ba lô trong ấy có một ít thuốc phòng thân và đi theo Hoa vào bản xem có giúp được gì không!
Chỉ một viên Efferalgan mang theo của chàng nửa tiếng sau Già bản đã dứt cơn sốt. Ông cụ cứ cầm tay khen thuốc của cái cán bộ miền xuôi hay mãi rồi gọi mấy đứa con đi làm cơm mời Phong.
Chàng tỉnh giấc trong cơn nhức đầu như búa bổ vì thứ rượu tự cất của bản, Qua cơn sốt, Già bản đã ngồi chân cầu thang bập bùng tẩu thuốc trên miệng nhìn chàng cười móm mém như ông ngoại đang trông chừng đứa cháu. Bất đồng ngôn ngữ nên chàng chỉ bất lực cười trừ. Hai chú khỉ con nghịch ngợm lăng xăng bò lên vai lên tóc chàng rứt rứt. Đến lúc xong buổi dạy Hoa quay lại nhà già bản chàng mới có “thông dịch viên” để nói chuyện với cụ già.
Câu chuyện giữa chàng và già bản qua lời thông ngôn của Hoa làm hai người ngày càng thêm hiểu nhau, đời người có nhiều con đường dẫn đến chữ “Duyên” chàng với cụ có lẽ có gì đó là “Duyên” gặp gỡ chăng. Càng trò chuyện ông cụ càng khoái Phong đến sâm sẩm tối thì Phong đã như đứa cháu của cụ. Trước lúc chào ông cụ để về chỗ của Hoa cụ bảo Phong đợi cụ một chút, đoạn sai đứa cháu đi kêu Mo bản lại.
Hai người lui cui khấn vái nơi bàn thờ một chút rồi trịnh trọng cầm ra một vật quấn trong mảnh vải đỏ đã sậm màu. Già bảo…
– Ơn cho thuốc, già chẳng có gì tặng con. Thôi thì vật tổ truyền này, già tặng con, coi như con có duyên với ta và với nó.
Đoạn, Cụ giở mảnh vải ra, trên ấy là một con dao bằng đồng cổ nước da đã ngả màu sậm, lốm đốm những vệt xanh và nâng niu trao cho chàng.
Như có một luống gió lạnh chạy dọc sống lưng khi bàn tay chàng cầm lấy chuôi dao, một cảm giác liên quan như một bộ phận của cơ thể kết nối giữa chàng và con dao bằng đồng cổ. Chàng ngước đôi mắt phân vân nhìn Già làng và Mo bản. Mo bản cười bảo:
– Ta đã tính ra rồi. Con với vật này có duyên lớn với nhau. Xứ rừng này sẽ còn nhiều kỳ ngộ chờ con khám phá. Ta chỉ có thể nói thế thôi, đến đâu con sẽ hiểu đến đó.
Chàng mang theo những băn khoăn về cuộc gặp gỡ bất ngờ này về nơi ở của Hoa. Cô cười bảo…
– Ở đây còn nhiều chuyện huyền bí lắm. Em ở đây gần 2 năm rồi mà nhiều chuyện cứ như đi lạc rừng ấy, chả hiểu gì cả.
Buổi sáng ngày thứ hai xứ rừng thẳm, chàng tỉnh giấc trong cái cảm giác mơ hồ của giấc mơ đêm qua lại hiện về giống như đêm trước, cảm giác thôi thúc chàng đi về phía hang Cỏn ngày càng mãnh liệt. Bản tính tò mò khiến chàng không nhịn được, tặc lưỡi vắt balô lên vai chàng hỏi thăm Hoa đường lên hang. Một thoáng tần ngần Hoa bảo chàng.
– Hay để em nhờ mấy thanh niên bản đi cùng anh cho an toàn! Nghe nói hang đó thiêng lắm, chả ai dám đến gần đâu…
– Thôi Hoa ạ! Đang vào mùa đi rừng, Anh tự đi được, làm phiền họ làm gì!
Cô bậm môi suy nghĩ một chút rồi, quả quyết…
– Để em đi với anh, em chưa lên đấy bao giờ nhưng biết đường lên. Từ hôm nay bọn trẻ nghỉ học mấy bữa để đi rừng hết nên em không phải dạy…
Chạy vào thu xếp một ít đồ đạc khoác lên lưng, cô và Phong cùng hướng về phía dãy núi xám xịt cất bước…
– Phải nhanh thôi anh ạ, Y như trời sắp mưa, em lo lũ về mình kẹt ở đây mất.
Hoa vừa đưa tay lau những giọt mồ hôi rịn ra trên gương mặt hồng ửng của cô vừa giục Phong, Rút chiếc khăn trong ngăn nhỏ của balô chàng vô tình đưa lên lau những giọt mồ hôi trên trán cô khiến Hoa đỏ bừng mặt ngượng nghịu. Ngước nhìn miệng hang như miệng con quái vật thấp thoáng phía xa xa chàng bậm môi:
– Nhưng sợ Hoa mệt! Để Hoa ở lại bản có lẽ hay hơn!
– Để anh đi một mình sao được, nguy hiểm lắm! Thôi, đến đây rồi quay về cũng chả kịp đâu, gắng lên không có kẹt giữa rừng mất!
Mấy trăm mét đường dốc cũng khiến hai người mất đến cả giờ đồng hồ vì những mỏm đá và vô số khe hẹp phải dắt nhau qua. Trời đất như tối sập lại rất nhanh để chuẩn bị cho một cơn mưa kinh hoàng – mưa rừng!
Dòng thác nước như đổ xuống từ lưng chừng trời làm mù mịt cả một xứ rừng âm u, Chàng và Hoa ướt như hai con chuột vội vã kiếm nơi trú chân dưới tán cây chuối rừng lá to bản. Chừng chục phút những con suối cạn khô đã giòng nước đã lấp đầy giờ rộng mênh mông như một con sông và chảy siết dữ dội…
– Kẹt rồi! Phải kiếm chỗ trú chân thôi, Hoa ạ!
– Chết rồi anh ơi! Mưa thế này nguy hiểm lắm, làm sao bây giờ – Hoa hốt hoảng!
– Đừng lo! Lúc sắp mưa anh để ý địa hình rồi, cách chỗ bọn mình đứng khoảng gần trăm mét có 1 cái hang, không biết sâu nông thế nào, có lẽ phải gắng chạy đến đó!
Hai người lếch thếch dìu nhau về phía cái hang cách họ chừng trăm mét. Hang nông choèn và tối om, loay hoay mãi chàng mới hong khô được chiếc bật lửa để đánh lên, Ánh sáng tù mù chỉ đủ cho hai người tìm được một góc hang bé xíu còn lại một chút khô ráo. Chàng loay hoay nhường Hoa ngồi xuống góc ấy, chỗ ngồi chỉ nhỉnh hơn một người ngồi chút xíu, móc chiếc áo khô từ ba lô ra chàng giục Hoa thay ngay kẻo cảm lạnh. Cô cầm chiếc áo của Phong tần ngần. Chợt nhớ tới sự thất thố của mình, chàng vội quay lưng lại để cô tự nhiên…
Tiếng loạt soạt phía sau lưng khiến chàng nóng bừng cả mặt mặc dù cơ thể nãy giờ ngấm nước mưa lạnh run. Thay xong đồ Hoa quay lưng lại lí nhí bảo…
– Anh cũng thay ngay đi không cảm lạnh mất!
Móc chiếc áo gió trong balô ra chàng thay vội lên người, chiếc áo khô mỏng manh chẳng đủ ấm cho mỗi người, cơn mưa vẫn dai dẳng và ngày càng ồ ạt như muốn cuốn trôi trời đất. Cái hốc đá mà chàng và Hoa vốn tưởng là cái hang giờ đây óc ách nước dưới chân. Chàng và Hoa cố ngồi sát vào nhau trên cái khoảng đất khô còn lại. Cũng may trong hành trang mang theo có chiếc “tăng” mỏng và rộng đủ khoác trùm lên 2 người tránh những giọt nước bắn tung từ phía trần hốc đá vào họ.
Hai đốm sáng xanh lét từ một cái khe âm u trong hốc đá cứ chao qua chao lại một cách ma quái rồi chờn vờn như muốn tiến đến gần khiển cả hai sợ hãi đến cứng cả người lại. Chợt nhớ trong ba lô mang theo có chiếc đèn pin loại nhỏ, Phong cuống quýt thọc tay vào mò chiếc đèn pin rọi về phía ấy, trong ánh sáng xanh lét của ánh đèn, con rắn khoang dài chừng 1,5m đang lắc lư cất cao cái đầu bèn bẹt, chiếc lưỡi chẻ đôi đỏ lòm đang thụt ra thụt vào lia lịa.
Hoa hoảng hốt kêu lên “úi” rồi sợ hãi nhảy dựng lên ôm chặt lấy phía sau chàng khiến Phong giật mình suýt đánh rơi chiếc đèn. Chàng lập cập thò tay vào túi quần lấy ra cái bật lửa gas, gạt nấc lửa to hết cỡ chàng bật mạnh, ánh lửa bùng lên trên tay chàng khiến con rắn quẫy người khè một tiếng rờn rợn. Hít thở sâu một hơi chàng lấy bình tĩnh bảo Hoa…
– Hoa gắng cầm cây đèn rọi nó để tôi kiếm cách đuổi nó ra khỏi hang.
Cái hốc ướt nhẹp chả có thể tìm được vật gì có thể xua con vật, lục mãi trong ba lô được quyển truyện mang theo đọc đỡ buồn chàng tặc lưỡi vo mấy trang giấy lại rồi châm lửa, ngọn lửa bùng lên chàng ném vụt về phía con rắn khiến nó giật mình khè một tiếng rồi loằng ngoằng lao bắn ra khỏi hốc đá…
Thở phào lau mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán, chàng và Hoa cùng run lẩy bẩy. Ngượng ngập thả vòng tay đang ôm ra khỏi vồng ngực rắn chắc của chàng mà khi nãy trong cơn sợ hãi từ phía sau Hoa đã nhảy lên ôm choàng lấy, cô run rẩy ngồi phệt xuống đất và thở hổn hển trong cơn kinh sợ! Chàng chẳng biết làm gì hơn ngoài mấy câu động viên cô gái trẻ cho bớt nỗi sợ hãi.
Gần 4 giờ đồng hồ trôi qua, cơn mưa rừng chừng như vẫn không muốn tạnh. Hoa ngồi bó gối phía trong hốc đá dựa lưng vào vách, phía trên đầu có một mỏm nhô ra nên tránh được những giọt nước mưa lạnh buốt bắn vào người, chàng ngồi chắn phía ngoài nơi chỗ ngồi chẳng đủ cho 2 kẻ ngồi song song, một bên mông chàng giờ lạnh buốt và ướt đẫm bởi dòng nước róc rách bò qua phía nền hang chỗ chàng ngồi ngấm vào quần!
Chiếc “tăng” mỏng trùm qua vai hai người phần nào làm cái lạnh giá trong cơn mưa vơi bớt đi, Chẳng thể làm gì hơn giữa cơn mưa quái ác này chàng và Hoa chỉ còn biết ngồi chờ đợi, không biết đợi đến khi nào nhưng chẳng thể bước ra ngoài miệng hang. Chiếc đèn pin giờ đã tắt phụt để tiết kiệm pin nên ánh sáng trong cái hốc tối om lại càng thêm tối bởi ngoài trời mưa vẫn ào ạt và những vầng mây đen xì nặng nề như cái vung úp chụp xuống vẫn đang vần vũ.
Cơn lạnh và nỗi sợ hãi vừa trải qua khiến Hoa mệt mỏi đến rã rời, trong cái không khí lạnh lẽo của hang đá và tiếng mưa ồ ồ bên ngoài theo một nhịp điệu lê thê, cô mơ màng gục đầu vào một bên vai Phong và thiếp đi, chàng ngồi lặng lẽ không nỡ cử động và miên man suy nghĩ về chuyến đi công tác này. Sự tình cờ gặp gỡ Già bản và giấc mơ trùng lặp mà chàng trải qua hai đêm vừa rồi làm chàng tò mò khám phá và suy nghĩ rối như tơ vò, mà giờ đây cũng chỉ vì tính tò mò mà cô gái trẻ đang ngồi bên chàng bị cuốn vào rắc rồi khi cả hai bị kẹt cứng trong cơn mưa khủng khiếp, vòng tay chàng choàng qua vai cô giữ cho cô khỏi đổ gục về phía trước trong cơn buồn ngủ mơ màng của cô, bên chàng hơi ấm của người con gái trẻ cứ hừng hực tỏa sang chàng, trong cái không khí ẩm mốc của hang đá, đâu đây mùi hương của con gái từ mái tóc đang dựa trên bờ vai chàng thi thoảng lại tạt qua khứu giác chàng khiến chàng không kìm được phải hít một hơi thật sâu. Trong cái khoảng không chật hẹp, hai người ngồi dán sát vào nhau như một đôi tình lữ, bờ vai tròn lẳn của Hoa ấm áp trong bàn tay chàng, vòng hông mềm mại và cả cạnh người cô gái cùng cặp đùi đang ngồi bó gối dựa sát vào chàng ấm áp…
Một tia chớp sáng lòa như xé ngang màn trời âm u cùng tiếng sấm nổ đánh Oàng! Khiến Hoa giật bắn người tỉnh lại trong cơn ngủ gật, dòng nước lũ từ ngang chừng trời vẫn không ngừng trút xuống, cô lắc lắc cái cổ mỏi nhừ hỏi Phong.
– Mình kẹt ở đây lâu chưa anh?
– Chắc phải 6 – 7 tiếng rồi Hoa ạ! Có lẽ trời bắt đầu tối rồi nên trong hang cũng đang tối dần đây!
– Làm sao bây giờ anh!
– Biết làm thế nào được! Đành chờ mưa tạnh lũ rút đi thôi. Tại tôi mà Hoa khổ theo, đói lắm rồi hả?
Chàng cười khổ rồi móc đèn rọi chiếc ba lô lấy ra 1 phong lương khô và vỉ thuốc vitamin tổng hợp, Kinh nghiệm ăn bờ ngủ bụi bao lần khiến Phong luôn dự trữ lương thực và thuốc men khi đi xa, bẻ cho Hoa một nửa chiếc chàng bảo…
– Gắng ăn lấy sức đi Hoa! Có lẽ còn phải đợi lâu đấy!
Cả hai ngồi ăn trong những lo lắng trầm lặng của mỗi người, ăn xong chàng chàng lục ngăn nhỏ ba lô lấy cái túi nilon rồi bảo Hoa.
– Chờ tôi một tí nhé, tôi ra cửa hang hứng chút Lavie của trời!
Hoa phì cười vì trong cảnh này chàng vẫn còn đùa được, kéo vội chiếc “tăng” trùm lên đầu Phong cho khỏi ướt, Hoa nhắc…
– Cẩn thận đấy anh! Nhanh nhé! Ngồi một mình em sợ lắm!
– Ừ, Hoa cầm cái bật lửa này, thỉnh thoảng bật lên cho đỡ sợ.
Chàng rọi đèn lần mò ra cửa hang đưa túi hứng đầy một túi nước mưa rồi mang vào, đưa cho Hoa nhấp vài ngụm xong chàng bảo.
– Em soi đèn cho anh, anh đổ bớt sang mấy túi khác cho khỏi vỡ, tí đỡ mất công đi lấy thêm.
Chàng lui cui san nước sang các túi khác rồi đặt xuống cạnh chỗ ngồi, Chợt Hoa kêu lên làm chàng giật mình.
– Úi trời!
– Có chuyện gì thế Hoa?
– Anh… anh ướt hết một bên quần rồi này! Ôi, chắc tại anh ngồi ngoài nên ngấm nước rồi!
– Hì… không sao đâu Hoa!
Thời gian chờ đợi cơn mưa tạnh của Hoa và chàng như kéo dài đến lê thê, Trong cái chỗ trú ẩn chật hẹp chàng cố gợi chuyện cho Hoa quên đi nỗi lo bị kẹt giữa rừng, những câu chuyện của chàng khiến Hoa háo hức và càng thêm bội phục trình độ hiểu biết và cái tính hài hước của chàng… lâu lắm, chân chàng mỏi nhừ và nhức buốt vì lạnh và phải ngồi bó cứng một tư thế, chàng loay hoay cựa quậy làm Hoa quay qua nhìn đi nhìn lại chàng mấy lần, cô trầm lặng suy nghĩ rồi ngập ngừng bảo.
– Anh ướt thế này khéo ốm mất!
– Ôi, chắc chả sao đâu. Hoa dựa vào tôi ngủ đi một giấc, lúc tỉnh có lẽ mưa tạnh lũ rút rồi.
– …
– Không được đâu anh! Thế này anh ốm ở đây thì nguy lắm, một mình em biết làm thế nào. Anh vào ngồi chỗ của em đi, trong này khô ráo.
– Hì… hì, chắc chắn không được rồi, ai lại làm thế! Cứ yên tâm ngồi trong ấy đi…
Màn đêm ập vào hang núi thật nhanh, không khí miền rừng thẳm về đêm trong cơn mưa ngày càng trở nên giá buốt, ngồi dựa vào Phong có một chút tin cậy nơi Phong khiến cô yên tâm, nhưng… cô thấy tội nghiệp anh quá! Ngồi ngoài che cho cô nên bị ướt hết, hơi ấm của hai người không đủ sưởi cho nhau trong cái nhiệt độ giá lạnh lúc về đêm này. Cô đắn đo, suy nghĩ và ngập ngừng mãi rồi lắc lắc cái đầu ngượng ngùng bảo Phong.
– Em có cách này để khô cả hai. Anh cứ ngồi vào chỗ của em đi rồi trùm cái “tăng” ra sau lưng.
Phong ngơ ngác làm theo, lòng tự hỏi không biết cô có ý gì hay đây nhưng cũng làm theo lời cô, lòng thầm nhủ nếu cô định nhường chỗ cho mình thì dứt khoát sẽ đứng dậy.
Cô nhấc chiếc ba lô của Phong đặt vào nền đất khô ráo nơi chàng vừa ngồi rồi chập choạng bước trên nền đá trơn trượt trong ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn pin. Ngập ngừng một thoáng rồi bất chợt cô thụp xuống ngồi lọt vào lòng Phong làm chàng sững cả người rồi đờ ra vì bất ngờ!
Để lại một bình luận