Quỳnh đố em:
– Em có biết Ɩồŋ là cái gì không?
Huyền ngây thơ, ngơ ngác lập lại:
– Là cái gì hả chị?
– Là trung tâm của vũ trụ đó!
Quỳnh vuốt ngược lớp da nâu ở Ɩồŋ của em lên. Lồŋ Huyền chưa có lông dài và rậm như của nàng vây quanh nên xem có vẻ lớn hơn. Một hột tròn trắng nhỏ như hạt đậu xanh hiện ra. Nàng nhấp nước dâm ở mấp mé khe âm hộ em day nhẹ lên đó. Huyền nhảy nhổm người lên như bị điện giật. Một luồng hơi nóng bất chợt toả ra khắp người. Quỳnh vẫn tiếp tục day lên đó làm chân Huyền bủn rủn, rồi một cảm giác khoái lạc vô biên ập đến được cụ thể hoá bằng chất nước nhờn ứa ra dàn dụa. Nàng cũng bắt chước làm y hệt như thế lên mồng đóc của Quỳnh.
Cái ve vuốt này công hiệu thực vô song, chỉ trong mấy phút nước Ɩồŋ Quỳnh cũng trào ra lên láng, lỗ màng trinh khép mở như mang cá. Huyền nghe rõ âm thanh kỳ diệu đó phát ra như một hơi thở nhẹ. Nhưng cái “hơi thở của màng trinh” đó bị át đi vì những tiếng xít xoa, rên rỉ vì sướng khoái đã lên đến cực điểm. Quỳnh trèo lên người em. Những cái sàng say của hai cặp mông càng thêm dữ dội. Người nằm sấp bên trên lại muốn ghì mạnh khe Ɩồŋ mình xuống. Cuối cùng hai chị em mệt nhoài, ôm nhau ngủ như chết. Đến khi có tiếng đập cửa rầm rầm bên ngoài và tiếng má Huyền gọi dậy để về Sài Gòn thì hai chị em mới biết trời sáng từ lâu rồi.
Giây phút thần tiên sao quá ngắn ngủi! Nhưng cả hai đều biết còn nhiều khoái cảm vô biên đang chờ đón họ, khi bạn Quỳnh trở lại Đà Lạt và khi Huyền gặp lại Hòa ở Sài Gòn.
Để lại một bình luận