Những ngày tôi bệnh, Vân đã tình nguyện nuôi lo cho tôi. Trước thâm tình đó, tôi bề ngoài cũng ráng vui vẻ, nhưng thật sự trong lòng tôi rất nhớ em Quỳnh. Đêm đó, nàng về với tôi:
– Linh hồn em đã nhập vào chị Vân rồi đó. Nếu anh còn nhớ thương em, anh hãy cưới chị Vân…
– Cảm ơn em.
Tuy là tâm tính của nàng Vân không khác với Quỳnh, nhưng trong đêm tân hôn, tôi mới biết thân thể của Vân thua hẳn với Quỳnh. Nhưng đến nay, nhờ hình ảnh, lời căn dặn gửi gắm của Quỳnh, mà tôi sống với Vân thật hạnh phúc.
— Hết —
Để lại một bình luận