Mỗi người một mục đích sống, một hoàn cảnh để phải trả nợ đời
Quen nhau là duyên, yêu nhau là nợ… còn để bên nhau là phận…
Nhưng liệu mọi thứ có được như ý muốn? Khi mà hoàn cảnh còn nhiều điều không thể gánh vác nổi nhau? Tôi và em đến với nhau chẳng vì điều gì. Em có nhan sắc, có thanh xuân nhưng hoàn cảnh của em lại không thể cho em sống được tự do đầy đủ như những cô gái thành thị bây giờ. Em phải vào đời từ sớm…
Chỉ là khách của em 1 lần, rồi 1 lần nữa… cứ thế có những lần sau. rồi thành quen, rồi biết được lý do em đến với cái nghiệp tủi nhục này. Em cũng chỉ nói “nào ai giàu sang muốn mang thân ra để người có tiền xả vui đâu!”. Những câu nói của em có lẽ cũng chua cát như biết bao cô gái trong nghề khác. Rồi những nụ hôn hoà cùng nước mắt của em dành cho tôi cứ như đâm sâu vào tim.
Mỗi lần đến với em là những cảm xúc cứ thế mệt nhoài và đầy tâm tư, thương cảm em hay thương cảm cho chính tình yêu của mình. Cũng có điều kiện nhưng để em bước ra khỏi con đường này như thế nào: “Gia đình em không đầy đủ…em đành gánh tất cả! Quá sâu để thoát rồi!”
Sau những cuốc đi mệt nhoài em lại nhắn tin: “Tối nay em gần anh được không?”
Rồi lại nhẹ nhàng vuốt đi những giọt sầu tủi, em cười nhẹ nói: “Hôm nay toàn khách dễ thương nhẹ nhàng thôi ạ, anh đừng lo” nụ cười làm tôi đau khổ mà ghen đến nghèn nghẹn, ước gì mặc sự đời, bỏ mọi sự dèm pha và có nhiều tiền hơn để lo đủ cho em, gánh thay em gia đình. Em cảm nhận được nỗi đau của tôi, tủi cho phận cua em
“Em tắm…tối nay anh ra trong miệng em nhé! Hôm nay không ai ra trong miệng em cả nên anh đừng sợ, em muốn anh được thấy mọi thứ của anh là điều làm em hạnh phúc”
Em mệt mỏi nhưng vẫn xinh đẹp, cơ thể căng tràn nhựa sống tuổi trẻ bước nhẹ khuất sau phòng tắm.
Để lại tôi trên chiếc giường ôm lấy nỗi đau của mình.yêu em càng yêu càng đau
Nhưng làm gì đây? Không thể bỏ hết cuộc sống hiện tại để bên em, tiền có nhưng đủ nhiều để gánh hết không? Đớn hèn.
Chỉ mong rằng mỗi ngày được thấy em, được biết rằng những vị khách của em đều nhẹ nhàng, tử tế và đối với em như 1 người con gái chứ không phải là công cụ mua vui trút dục vọng.
Ôm em…rồi liệu sau này có được không? Em sẽ là của ai trong những cuộc mây mưa trả tiền của họ, sẽ trong vòng tay của những ai ngày mai? Em sẽ thuộc về ai đây… có lẽ không phải tôi…
— Hết —
Để lại một bình luận