Cái biệt thự sân vườn 3 tầng gồm 1 trệt 2 lầu được thuê dài hạn làm văn phòng công ty, Tầng trệt và tầng thứ nhất là các phòng ban… Tầng thứ hai là văn phòng của sếp ở cái phòng nhỏ, phòng lớn phía trước là phòng họp & thuyết trình, được kê thêm 2 cái bàn ở hai góc cuối phòng cho hai trợ lý của sếp.
Trợ lý thứ nhất là con Hồng, 28 tuổi độc thân. Trợ lý thứ hai là em, Nhung, 30 tuổi, có chồng và 2 con. Sếp cũng là chủ sở hữu công ty 27 tuổi, độc thân, Thạc sĩ ở nước ngoài về.
Khi sếp làm việc trong phòng thì tầng hai yên lặng như tờ, nghe được cả tiếng muỗi vo ve. Nhưng khi sếp đi ra ngoài, thì mấy đứa rảnh việc ở tầng dưới bò lên tán gẫu đủ thứ chuyện trên đời. Qua cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy xe sếp bò vào là nhanh nhanh đâu về đấy, cái gì của sếp trả cho sếp.
Thường thì đi đâu, sếp cũng bảo con Hồng cùng đi, từ xuống các cơ sở gia công hay đi làm việc với các đối tác trong cũng như ngoài nước. Còn khi phải làm việc với các ban bộ chính quyền hoặc đoàn ngành thì giao cho em một mình một ngựa, nhưng cũng chỉ quanh quanh trong thành phố. Có lẽ sếp cho rằng vì em có con nhỏ, nên không nỡ bắt em phải theo sếp đi công tác xa nhà.
Con Hồng khôn ngoan ở đâu không biết, với em thì nó ruột ngựa kể tất tần tật. Nào là đi với sếp ăn gì, ngủ ở đâu… tính sếp ra sao… thậm chí chuyện nó ngủ với sếp, sếp đụ nó mấy cái một đêm, nó cũng mang ra khoe tất…
– Em hỏi: “Thế sếp có hứa lấy mày làm vợ không?”.
– Nó cười bảo có cho em cũng không lấy. Cho sếp đụ là tại nó cũng nứng Ɩồŋ thôi. Làm ở đây vài năm lấy kinh nghiệm, rồi xin ông bà già cho ít vốn mở cái công ty, lúc đó muốn lấy ai chả được.
Nghe con Hồng nói, em không khỏi ghen tị. Bởi nếu so về nhan sắc, ngoại hình, 3 vòng này nọ thì em vẫn nhỉnh hơn nó nhiều, dù sao em cũng đã là hoa khôi khi còn đi học ĐH. Điều thua thiệt duy nhất của em là: Cha mẹ nghèo, anh em đông, lấy chồng sớm.
Gần đây không hiểu là nó vô tình, không biết chồng em đang đi nghiên cứu sinh ở nước ngoài, hay muốn ghẹo cái Ɩồŋ mốc meo của em, nó bảo em chỉ thích cái lưỡi nhọn mà dài của sếp thôi, chứ súng đạn của sếp tuy tàm tạm nhưng so với mấy ông “anh” của em thì thua xa.
– Em hỏi lưỡi dài thì được gì chứ?
– Ối, chị biết không? Mỗi lần sếp muốn tòm tem là em bắt sếp bú Ɩồŋ em trước, rồi em mới cho đụ. Mà được sếp bú Ɩồŋ thì ôi thôi, em chỉ biết co rúm người lại vì sướng quá đi thôi.
Bú cặċ thì em đã từng hồi còn là sinh viên năm I, lần đầu đi xem phim với NYC, ở trong rạp anh ấy bóp vú rồi cầm tay em nhét vào quần cho sờ nắn cặċ, rồi moi cặċ ra khỏi quần bảo em hôn và bú nó. Cái mùi khai khai, ngai ngái mới đầu làm em ngại, nhưng khi thấy tinh dịch cứ rỉ ra sau mỗi lần mồm với lưỡi em đụng vào, làm em bị kích thích. Em càng cố mút cho nó khô đi, nó lại càng ra nhiều hơn, một lát em thấy cặċ anh ấy dường như nóng ấm giật giật ở trong tay. Chưa hiểu chuyện gì thì tinh trùng từ trong cặċ anh ấy đã phóng ra vào trong mồm em rồi, giật mình vừa ngậm miệng được thì lần này mắt mũi tóc tai chỗ nào cũng bị trúng đạn. Dù lấy khăn tay cố lau sạch, nhưng cái mùi vị nồng nồng, tanh tanh thì về đến nhà vẫn còn phảng phất trên tóc và nhất là em cũng ít nhiều nuốt nó vào người. NYC được học bổng đi nước ngoài, thế là em chẳng có được cơ hội nếm cái mùi ấy nữa.
Em lấy chồng, về làm dâu, gia đình chồng là gia đình mô phạm & gia giáo. Chồng em hiền lành nên ba cái chuyện bú cặċ, bú Ɩồŋ đều cho là dung tục. Nhớ lại đêm động phòng, vợ chồng em lục đục mãi cũng chẳng đụ được nhau, sau cùng em phải ngồi lên nắm cặċ chồng cho vào, cắn răng chịu đau ngồi hẳn xuống. Từ đó đến giờ, hai vợ chồng khi đụ nhau chỉ có hoặc truyền thống hoặc là em ở trên cưỡi ngựa thôi, vì chồng em rất thích nhìn thấy em ngồi lên cặċ chồng như thế.
Hôm ngồi nghe con Hồng nói chuyện được bú Ɩồŋ. Làm máu trong người em nó nóng bừng lên, Ɩồŋ tỉ tê ra ướt nhẹp đến cả đáy quần, ước phải chi Ɩồŋ mình cũng được ai bú một lần cho biết.
Đang ngồi rà soát lại bộ hồ sơ xin chuyển đổi giấy phép kinh doanh, thì sếp từ trong phòng bước ra hỏi.
– Hồ sơ xin chuyển đổi giấy phép, cô Nhung đã làm xong chưa?
– Dạ thưa sếp xong rồi, em đang xem lại rồi trình sếp a.
– Còn cô Hồng đâu không thấy.
– Sếp quên rồi sao? Hồng đi Sing làm quyết toán nợ với bên đối tác, chiều mai mới về.
– Ồ thế à, Thôi không cần xem lại hồ sơ đâu, như thế được rồi. Cô book vé và các thứ cần thiết cho tôi và cô, 9 giờ sáng mai có mặt ngoài Bộ, chiều mốt về.
Nói xong, Sếp quay lại phòng ngay không cho em hỏi han điều gì. Việc này thì em vẫn hay làm nên không mất thời gian lắm, chỉ có điều đi xa với sếp thì không biết có phải mơ được, ước thấy không?
Về nhà, chờ bố mẹ chồng và các con ngủ yên đâu đó, em vào nhà tắm cởi bỏ hết quần áo để ngắm mình qua gương, nắn nót tỉa tót lại đám lông Ɩồŋ trông sao cho gọn gàng sạch sẽ hơn. Xem lại móng tay móng chân và nhất là kỳ cọ tắm rửa thật kỹ cái Ɩồŋ của mình. Lúc mở vòi nước để xả trôi bọt xà phòng, đưa vòi nước lúc xa lúc gần, cái cảm giác Ɩồŋ em đang được mơn trớn, nó khiến em phải ưỡn người lên rên hừ hừ trong cuống họng. Đưa cái vòi nước đã mở ở mức độ lớn nhất vào sát Ɩồŋ, em tưởng tượng ngày mai sếp sẽ bú vào chỗ này… không chỗ này, chỗ này của Ɩồŋ em. Cơn sướng run người ập đến làm em đánh rơi cái vòi nước, hai tay bụm lấy Ɩồŋ như muốn ngăn chặn lại cả một suối nước đang trào ra.
Đúng 9 giờ sáng, em và sếp có mặt tai văn phòng Bộ. Được hướng dẫn lên lầu 1, rẽ trái đến phòng chờ… đang ngồi thì T. Đi ngang thấy em liền đến chào hỏi, T. Vốn là bạn học cùng nhóm cùng khóa với em suốt 4 năm ĐH.
– Nhung ra đây có việc gì thế?
– Công ty Nhung muốn chuyển đổi giấy phép… cho phù hợp với quy mô phát triển thôi.
– Thế thì Nhung tìm đúng người rồi đó, T. Bây giờ đang làm về công việc này, có thể cho T xem qua hồ sơ được không?
– Em đưa mắt nhìn thấy sếp gật đầu, liền trao hết hồ sơ cho T. Xem.
– T. Xem qua loa, rồi bảo em đi theo.
Vào đến phòng làm việc, nhìn thấy bản tên và chức danh của T. Em thực sự bị choáng. Không ngờ chưa đầy 10 năm mà đường công danh của T. Đã tiến nhanh đến như vậy. Nhìn qua thấy vẻ mặt của sếp từ bồn chồn lo lắng giờ đã chuyển sang tươi tắn rạng rỡ. Sau khi xem kỹ khắp lượt hồ sơ mà em đưa, T. Xếp lại để qua một bên hỏi:
– Thế bao giờ Nhung quay lại T/P?
– Vé bay là chiều mai đó T.
– Thế thì không kịp rồi, Vụ Tổng đang công tác trong Nam đến tối mai mới ra. Thôi thế này, Nhung cứ về lo cho công việc đi, mọi chuyện T. Sẽ cho mấy thằng đệ làm, đích thân T. Trình Vụ Tổng ký rồi gửi khẩn vào tận nơi. Chắc chắn là thứ Hai đầu tuần sẽ nhận được.
– T. Có thể cho Nhung biết chi phí tốn kém hết bao nhiêu để công ty gửi được không? Bạn bè cũ với nhau T. Đừng ngại.
– Mấy khi gặp được nhau đâu. Nhung ra đây mà không có thì giờ tiếp đã là có tội với bạn bè rồi, Nhung không biết chứ, ở đây tất cả có 4 tên cùng lớp mình đấy. Lần sau có ra nhớ gọi trước cho anh em đón tiếp. Còn lệ phí hồ sơ này nọ chắc cũng non mươi triệu, T. Sẽ ứng trả trước cho, phiếu thu sẽ về kèm với giấy phép, Nhung chuyển khoản sau cho mình cũng được.
– Ôi, thật là làm phiền T. Quá đi thôi, không biết phải trả lễ như thế nào đây.
– Cứ lần sau ra đây, anh em ngồi lại linh đình một bữa là được thôi. Đến giờ T. Phải lên họp rồi, Nhung và anh gì đây ra về may mắn nhé.
Bắt tay em và sếp em (từ nãy đến giờ sếp em bị biến thành người thừa sau lưng em!), T. Đưa 2 người ra tận cổng của văn phòng Bộ.
Về lại khách sạn, sếp mở laptop ra làm việc ngay, đồng thời nói em gọi đổi chuyến bay về luôn trong ngày, thế là ước mơ được sếp bú Ɩồŋ bay bổng. May mắn sao tất cả các chuyến bay sớm hơn lịch đều không còn chỗ. Sếp nghe báo không nói gì, cắm đầu vào laptop làm việc tiếp. Quá trưa mới quay sang.
– Mình đi ăn, rồi anh đưa em đi thăm một vòng Hà Nội nhé. Hình như lâu rồi em chưa quay lại đây đúng không?
Úy, Trời đất không biết em có nghe nhầm không đây! Lại anh anh em em tự nhiên còn hơn cả tự nhiên nữa chứ. Cảm giác thích thú khi được sếp gọi là “em” làm mặt em đỏ bừng lên rồi suy nghĩ hay là sếp đã biết được cái mong muốn đen tối của em chăng? Thôi kệ, biết làm sao được.
Lúc ăn trưa ở nhà hàng xong đi ra, ngang một tấm gương lớn trên tường, liếc vào em thấy em với sếp cũng rất là đẹp đôi. Nhìn em có vẻ còn trẻ hơn sếp là đằng khác, em nghĩ thế vì lúc ăn, có rất nhiều ánh mắt liếc nhìn về phía em và sếp, làm em cứ phải cúi đầu thẹn chết đi được.
Buổi chiều được sếp đưa đi đây đi đó, nhiều lúc em chỉ chực đưa tay ra nắm lấy tay sếp nhưng không dám.
Về khách sạn tắm rửa xong lại xuống ăn tối tại chỗ, trong bữa ăn sếp ân cần gắp cho em món này món kia, điều mà chồng em chẳng bao giờ. Lúc đứng dậy rời bàn, sếp bảo:
– Anh muốn đi bộ một vòng bờ hồ, em có muốn đi cùng không?
– Dạ (ma xui đất khiến không hiểu sao em lại “dạ”nhỏ nhẹ đến thế!).
Đi loanh quanh một hồi thấy có chiếc ghế trống, sếp và em vào ngồi, Sếp hỏi gì em cũng trả lời như cái máy, bởi sự tinh tế và nhẹ nhàng của sếp làm em như chơi vơi lên những đâu đâu.
Thấy gió lạnh từ hồ đưa lên, sếp choàng tay lên vai dìu em ngồi sát lại như muốn sưởi ấm. Hình ảnh với người yêu cũ năm xưa bên bờ hồ này cũng không đè đi được cái dâm ý đang có trong người em lúc này, đó là liệu đêm nay em có được sếp bú Ɩồŋ không nhỉ?
Sếp vuốt tóc em, kéo đầu lại hôn lên tóc nói:
– Thôi mình về đi em, kẻo lạnh.
– Dạ (lại cũng “dạ” nữa mới chết, em đâu có phải là người yêu nhỏ bé của sếp đâu?).
Phòng khách sạn là phòng đôi, mở cửa ra là bộ salon với bàn làm việc, hai bên là hai phòng ngủ riêng biệt.
Vừa vào phòng là sếp đã ôm chặt em từ phía sau, mông em liền cảm nhận được cái sếp muốn khoe đang cố tình cạ cạ. Em vờ ư ư, hai tay sếp vội vã kéo chiếc áo chemise em ra khỏi váy rồi luồn vào áo ngực bóp vú. Hai tay em chụp vội lên tay sếp, không phải để vùng vẫy hất ra, mà là đè chặt vào cho sếp nắn bóp, em… em vờ run lên:
– Đừng… đừng anh… em… có chồng rồi mà anh.
Tay sếp miết chặt vào chiếc bụng thon của em, để dễ dàng luồn xuống cái Ɩồŋ em đang nứng Lúc này em như con sâu oằn đi dưới nắng sớm, nhưng tay sếp vẫn vụng về tìm kiếm ở đâu đâu. Em khụy đầu gối xuống có vẻ như là cố tránh né, nhưng thực ra chỉ là dang rộng Ɩồŋ ra cho bàn tay sếp dễ tìm ra nơi muốn tìm. Khi những ngón tay của sếp bắt đầu móc ngược lên, em liền hạ người xuống cho ngón tay dễ dàng vào sâu hơn. Rồi nắm chặt tay sếp như van xin năn nỉ:
– Đừng anh… ngừng lại đi anh… thương em mà anh.
Nước mắt lăn dài, em muốn cho sếp biết, em đang muốn cho mọi người biết, em muốn cho cả chồng em biết: Em đang bị sếp cưỡng đoạt cái đoan trinh của em.
Nước mắt cũng lăn dài bởi cái sung sướng dâm tiện trong em, là chỉ một lát nữa thôi: Em sẽ được sếp bú Ɩồŋ em.
Ngón tay tham lam của sếp vẫn cố, cố ngoáy vào trong Ɩồŋ em không buông tha. Khi biết mấy ngón tay của sếp đã đủ thấm đẫm nước Ɩồŋ, em vùng dậy chạy vào phòng nằm đổ sập úp mặt xuống giường.
Nghe rõ bước chân sếp phía sau, em hơi nghiêng người cho một chân co lên, chiếc váy công sở như vô tình được kéo lên cao, làm lộ ra chiếc quần sịp mỏng với cái Ɩồŋ em mờ mờ ở bên trong.
Bàn tay sếp vuốt ve đùi em tiến dần lên, rồi kéo chiếc quần sịp qua một bên vạch 2 mép Ɩồŋ cho ngón tay di di vào. Em lấy chiếc gối che mặt lại vờ thẹn rên ứ ứ… ứ…
Bị kích thích bởi tiếng rên ứ ứ của em, sếp túm lấy chiếc váy tụt xuống vứt ra đất, rồi nắm chân vặn người em cho nằm ngửa ra để tụt nốt chiếc quần sịp. Vẫn giữ chặt chiếc gối phủ kín đầu để che dấu đi cái dâm gian bừng bừng ửng đỏ trên mặt, em vờ giãy giụa 2 chân cho chiếc quần sịp nhanh chóng rơi ra.
Một thoáng yên lặng, em biết sếp đang bị hớp hồn bởi cái Ɩồŋ nõn nà trắng của em. Cái Ɩồŋ to nồn nộn(tiểu yêu, âm hộ đại mà), bờ mu cao và cái mồng đốc bằng đầu ngón tay út lúc nào cũng nhô ra khỏi hai mép Ɩồŋ, giờ này chắc đang đỏ ửng và bóng lộn lên vì cơn nứng rần rần trong người em.
Không để em phải chờ lâu thêm nữa, cái lưỡi sếp đã đặt lên trên mồng đốc, ve vẩy mơn trớn như đang cố dỗ dành một đứa trẻ đói đòi ăn. Rồi nguyên cả cái mồng đốc đã được sếp mút trọn vào miệng, cảm giác như vừa được ống giác hơi chụp vào Ɩồŋ, em chống cả hai chân hẩy mông lên cao nhất có thể, để tận hưởng dòng điện cao thế đang dữ dội lan tỏa khắp nơi khắp nẻo trong người.
Miệng sếp, lưỡi sếp hết liếm lại mút làm Ɩồŋ em nẩy lên tanh tách như tôm như tép nằm trên rổ cạn, nước Ɩồŋ em ra ướt xuống tận khe đít làm em xấu hổ quá, nhưng sướng sướng quá biết làm sao ngăn được.
Để lại một bình luận