Phần 7
Hoa đang đứng ngồi không yên, đã gần 1 tháng rồi. Chính xác là 3 tuần rồi, kể từ cái buổi chiều 2 đứa quan hệ với nhau ấy.
Rồi thi vào 10 cũng đã được 2 tuần, mà thằng Dũng như bốc hơi, nó đã không gặp Hoa nữa.
Mới đầu Hoa tưởng Dũng về phố với bố mấy ngày rồi sẽ về quê lại với mẹ, nhưng không, em càng chờ càng mất.
Hoa đến nhà thì không gặp, bà và mẹ Dũng đã gọi điện nhưng nó không nghe máy, gọi cho bố Dũng thì ông nói nó ở trên đây.
Càng nghĩ Hoa càng buồn.
– Em đang buồn khóc thì con Hiền sang chơi. Hoa chùm chăn kín đầu như không muốn gặp Hiền.
Hiền gọi to.
– Ê… Con điên, mày dậy xem nào, ngủ lắm thế. Mày thi tốt mà, sao ủ rũ thế.
Hoa vẫn chẳng thèm dậy, nó vẫn trùm kín đầu.
– Tao mệt, mày về đi.
Hiền chắc biết có chuyện gì, nó kéo cái chăn ra khỏi đầu cái Hoa, nó nói to.
– Có chuyện gì hả, nói tao nghe nào. Hay mày với thằng Dũng chia tay rồi hả, đúng là tình yêu trẻ con.
Hoa thấy bực mình khi con Hiền kéo chăn của mình, rồi còn nói tình yêu trẻ con nữa.
Nó ngồi dậy, tựa vào tường, với đôi mắt buồn buồn.
– Ừ… Chia tay rồi.
Con Hiền cười.
– Mịa… Tao tưởng có chuyện gì to tát chứ. Chứ yêu rồi chia tay là chuyện bình thường mà, như tao đéo quan trọng đâu.
Hoa không nói gì, mắt nó chỉ nhìn ra cửa sổ, khi những hạt mưa mùa hè làm không khí mát mẻ hơn, nhưng trong lòng của Hoa vô cùng nóng nực.
– Mày không hiểu được đâu.
Hoa đã rơi mấy giọt nước mắt.
Nó ôm chầm lấy con Hiền, nó khóc to.
– Huhu… Huhu… Tao ngu quá mày ơi… Tao… Tao…
Hiền ôm chặt lấy Hoa, vì nó là người bạn thân nhất của Hoa mà, mọi chuyện vui buồn đều tâm sự, giờ chắc Hoa đang buồn lắm.
Hiền chỉ biết an ủi con bạn mà thôi.
– Thôi… Khóc to lên cho nó nhẹ nhõm, không sao đâu mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Đừng buồn…
Hoa lắc đầu.
– Không dễ như mày nói đâu. Tao… tao với nó, đã…
Hiền lau dòng nước mắt trên má cái Hoa.
– Tao hiểu, tao biết mà. Mày với thằng Dũng quan hệ rồi chứ gì, nó phá trinh của mày đúng không, giờ nó bỏ mày, mày buồn, mày tức giận nó chứ gì. Mày nghe tao nói này. Tao với thằng Trung cũng quan hệ đầy ra đấy thi, còn chuyện trinh trắng giờ thời đại nào rồi, đéo ai để ý đâu, sau này mày yêu ai cũng sợ gì.
Hoa ngạc nhiên nhìn cái Hiền.
– Mày nghĩ dễ dàng thế sao. Mày không sợ gì à.
Hiền lắc đầu.
– Sợ đéo gì, chơi nhau sướng bỏ mẹ, mấy hôm không được chơi, thèm bỏ mẹ.
Hoa há hốc mồm nhìn cái Hiền.
– Nhưng tao sợ, sợ dính bầu thì sao.
Con Hiền có vẻ quan trọng nhìn Hoa.
– Thế thằng Dũng chơi mày mấy lần.
Hoa giơ 3 ngón tay lên.
Hiền cười rũ rượi.
– Bố con điên, chơi 3 lần đã sợ, tao quan hệ tuần 3 lần này, mà tao có sợ gì đâu.
Hoa lí nhí.
– Nhưng… Nhưng… Thằng Dũng cho vào mà. Tao… Tao sợ…
Hiền vỗ vai cái Hoa.
– Thằng Trung lần nào trả phụt cả vào, cũng bẩn nhưng thích lắm. Thôi mày không phải no.
Hoa gãi gãi đầu.
– Thực sự, tao với thằng Dũng không phải là chia tay, mà từ hôm thi xong nó mất tích luôn rồi, tao tìm không thấy. Tao mới nghĩ lung tung.
Hiền bóp vú cái Hoa, nó cười.
– Có mà lâu không được địŧ thì thèm thì có, nhớ nó chứ gì. Haha…
Hoa tức giận, đánh vào lưng cái Hiền.
– Mày đừng có linh tinh, tao không dâm như mày. Lúc nào cũng nghĩ chuyện đó.
Hiền đứng lên ra về.
– Tao về đây, mày đừng nghĩ nhiều, quên thằng khốn nạn Dũng đi, yêu thằng Kiên hay thằng Thế cũng được đấy, 2 thằng thích mày bỏ mẹ đi được. Thôi mai rảnh tao qua…
Hiền ra về để lại mình Hoa trong nỗi nhớ bâng khuâng, Hoa không biết rằng tình yêu tuổi học trò của mình như nào nữa, chẳng biết Dũng có tới với mình nữa không, hay chỉ như cơn gió thoáng mát rồi lại bay đi.
Chuyện tình cảm của Hoa cũng như những viên ô mai mà Dũng thường mua cho Hoa ăn mỗi ngày vậy.
Có ngọt ngào, có chua gắt, có đắng cay…
— Hết —
Để lại một bình luận