Phần 4
Tôi nghĩ thầm “Ngọc Yến xuất hiện ở văn phòng Nguyễn Hùng lại rất thân mật như thế cô ta cũng là một phần quan trọng trong nhóm của ngài phó tổng giám đốc, mình cần phải sử dụng cô ta.”
Bây giờ tôi bắt đầu kế hoạch chinh phục Bảo Nhi.
Tôi đến phòng lập trình, đèn vẫn còn sáng, vẫn có người, quả như không ngoài dự đoán tôi bước vào thì thấy Bảo Nhi đang chăm chú đánh máy, tôi nhẹ nhàng tiến lại gần, đặt tay lên vai cô ta và xoa nhẹ.
“Ngài làm tôi sợ đó, tổ trưởng, ngài làm gì ở đây vậy?” – Cô ta giật mình quay lại.
“Oh tôi xin lỗi cô, tôi không cố ý làm cô sợ.” – Tôi trả lời.
“Giờ này ngài vẫn ở đây sao? Tôi không nghĩ sẽ còn bất cứ ai ở lại công ty giờ này tôi chỉ muốn hoàn thành cho xong công việc của mình thôi thưa ngài.”
“Oh tôi hiểu rồi, à Bảo Nhi về phần kế hoạch thiết kế mới của tổ hai, tôi cần nhờ cô làm cho tối bản mẫu của nó được không?”
“Tôi đã nói với ngài rồi, tôi còn có công việc phải làm nên tôi không thế giúp ngài được xin ngài thông cảm.” Nói xong cô ta quay trở lại và tiếp tục làm việc không chú ý gì tới tôi nữa.
Không chịu thua, tôi chồm tới cầm con chuột vào đặt lên trên bầu vú của cô nàng và bắt đầu xoa đều con chuột. Vừa xoa vừa nói.
“Coi nào, làm việc một mình trong bóng tối như thế này thì cô cần nghỉ ngơi một chút đó hay là có lý do nào khác khiến cô phải tắt đèn như thế này?”
“Cái đó…” – Cô ta ấp úng.
Không bỏ lỡ cơ hội, tôi tiếp tục tấn công. “Nếu như tôi nhớ không lầm, chúng ta cần xin phép thì mới có thể sử dụng máy tính của công ty sau giờ làm việc đúng không nào?” – Càng nói tôi xoa con chuột càng mạnh, sau đó bỏ hẳn con chuột ra dùng tay mình trực tiếp xoa bóp đôi nhũ hoa to lớn đó, rất mềm mại, một tay khác của tôi thì luồn xuống phía dưới và từ từ vén váy của cô ta lên. Tôi tiếp tục nói: “Tôi chắc rằng một người thành thật như cô thì không thể nào mà không nhớ rõ chuyện này được có đúng không? Thế nào? Còn bản kế hoạch thì em sẽ lo cho anh đúng không nào thiên thần nhỏ bé của anh?” Chuyển cách xưng hô và đồng thời tôi cũng le lưỡi và liếm vành tai của Bảo Nhi một cách điệu nghệ, da gà của cô ta nổi lên cộng với những tiếng rên nhỏ, tôi biết cô ta đang rất nứng, bởi những sự khiêu khích của tôi.
“Như tôi đã nói… uưưưư…” – Không thể dứt lời bở bàn tay của tôi đã chạm vào chiếc quần lót của cô ta. “Dừng lại không… tôi… sẽ gọi bảo vệ.” – Cô ta hăm dọa nhưng rất yếu ớt.
“Coi nào chỉ cần nói chấp nhận thôi” – tôi vừa nói vừa vuốt Ɩồŋ của cô ta từ bên ngoài cái quần lót, ngón tay của tôi chà sát cái quần lót vùng nơi của cái Ɩồŋ, người cô ta giật giật, rên rỉ.
Cách cửa đột nhiên mở tung, một anh bảo vệ của công ty bước vào, lúc này Bảo Nhi do quá hoảng sợ bị phát hiện nên đã nhanh chóng trốn xuống dưới bàn làm việc. Tôi đứng trên và đang làm như chăm chú đọc thông tin trên máy tính. Người bảo vệ thấy có người lên tiếng hỏi.
“Ai thế?”
“Tôi đây, Trương Quốc Dũng, tổ trưởng phòng kế hoạch số hai đây.”
“Ô là anh à sao giờ này anh vẫn còn ở đây thế?”
“Bởi vì tôi là nhân viên mới nên tối muốn làm việc nhiều để có thể nắm được tình hình tường tận của công ty đó mà.”
“Tôi hiểu rồi, làm việc với những thứ đồ lót thế này cả ngày thì làm cho bất cứ người nào cũng nứng người mà phải không?”
“Vâng đúng thế, ở đây tôi nghĩ có thể tìm thấy nhiều thông tin quan trọng trên máy, tôi sẽ sớm hoàn thành, xin lỗi đã làm phiền anh.”
“À không có gì đâu ngài có thể ở lại bao lâu tùy ý, chỉ cần khóa cửa khi ra về thôi, tôi không làm phiền ngài nữa. Xin tạm biệt”
Trong khoảng thời gian tôi nói chuyện với anh bảo vệ thì Bảo Vi ngồi dưới bàn và không dám lên tiếng cũng vì hiểu điều này, nên tôi mạnh bạo dùng mũi giày của tôi, chọt chọt xoa đều xung quanh vị trí Ɩồŋ của nàng, lâu lâu lại ấn mũi giày vào sâu một chút.
Tuy mang giày da nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy được sự co bóp của cửa Ɩồŋ nàng, và cũng nghe được những tiếng rên rất nhỏ, do nàng đang cố kiềm lại vì không muốn người bảo vệ biết, càng được nước tôi càng làm tới xoa và chọt mũi giày càng nhanh vào Ɩồŋ nàng. Nhân viên bảo vệ đã đi khỏi, tôi cũng chui xuống gầm bàn, và cười một cách khoái trá.
“Tại sao em lại trốn dưới bàn như thế?”
“Anh là đồ đểu… ư… ư… ư… ư…” – Tôi bịt miệng cô ta lại trước khi cô ta hoàn tất câu nói.
“Cẩn thận, coi chừng người bảo vệ quay lại, em phải tiếp tục giữ im lặng cưng à.”
Thấy tôi nói đúng Bảo Nhi không nói gì nữa quay mặt đi chỗ khác và giữ im lặng.
Không bỏ qua cơ hội bàn tay tham lam của tôi nhào tới tóm ngay cặp nhũ hoa của Bảo Nhi, nó lớn, nhưng săn chắc chứ không xệ, tôi xoa đều nó, nắn bóp một cách nhẹ nhàng điệu nghệ, dùng những thủ thuật mà kích thích lấy nàng.
Nhi chị không nổi lại bắt đầu rên, lên tiếng chống cự nhưng sự khoái cảm của cơ thể mạnh hơn ý chí của cô ta nên những tiếng phải đối không đáng kể nên tôi chẳng để tâm.
Hai bàn tay ngừng xoa và tiến xuống vén váy cô ấy lên và tụt ngay chiếc quần lót ra, và từ từ đưa bàn tay mình xoa lấy lỗ Ɩồŋ của cô ấy.
“Cái này thú vị quá, em gọi nó là gì vậy Vi?” – Vừa nói tôi vừa đưa tay xoa xung quanh hai mép Ɩồŋ của cô ta.
“Tôi không biết… Dừng lại đi…”
“Hey cái gì xảy ra vậy tại sao mà nó ướt hết dưới này vậy nà?” – Tôi xoa lên tới hột le của cô ta, dâm thủy chảy ra rất nhiều, những biện pháp kích dục của tôi đã thành công, Nhi phản ứng yếu ớt, những tiếng nói dừng lại cứ nhỏ dần và nhỏ dần trước dục vọng ngày càng lớn của nàng.
Tôi lột áo của nàng, đẩy chiếc áo ngực lên cao, và dùng tay xoa nắn đôi vú đó, ôi chao làn da mịn màng làm sao, vú căng tròn, tôi cuối người dùng lưỡi mình bắt đầu liếm láp thám hiểm phần thịt nơi ngực nàng, liếc lưỡi liếm đẩy cái núm vú lên xuống và qua lại, sau đó tôi ngoạm toàn bộ núm vú vô trong miệng mình và nút lấy nút để như một đứa bé.
Những tiếng kêu “Chụt… Chụtttttttt” phát ra khi tôi nút vú nàng.
“Tôi không thể… chịu đựng được nữa… xin hãy dừng lại… hãy để cho tôi đi.” – Nàng van xin.
Tôi dùng ngón tay cái của mình và từ từ ấn vào trong Ɩồŋ của nàng, nó ướt làm sao, cái Ɩồŋ nàng bây giờ tràn đầy dâm thủy, nên ngón tay lọt vô dễ dàng, tôi thục nó ra vô, mỗi lần nó vô sâu là nàng lại phát lên những tiếng rên, kích thích lấy dục vọng tôi, tôi tiếp tục không ngừng tay, tiếp tục thọc ngón tay vào thật sâu.
“Dừng lại đi… dừng lại… tôi không chấp nhận… hành động tra tấn này… hãy để tôi đi…” – Tới đây nàng hét lớn.
“Ok em có thể ra” – tôi lui ra khỏi gầm bàn.
Nàng cũng từ từ bò ra theo, nhìn tôi giận dữ nói.
“Vậy đây chính là cách anh bắt buộc người khác làm việc cho anh đó phải không? Được tôi có thể làm cho anh, nhưng tôi cũng cần sự đền đáp của anh.”
“Sự đền đáp của tôi?” – Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Đúng thế hệ thống an ninh chứa những tài liệu mật của công ty đã bị xâm nhập.”
“Cái gì? Em không gạt anh đó chứ?”
“Tôi nghiêm túc đó. Và việc xâm nhập được làm bởi một người nào đó trong công ty và tôi sẽ tìm ra người đó. Nhưng để có thể tôi cần tạo ra một hệ thống mạng lưới riêng biệt hoàn toàn với công ty, và chi phí cho dịch vụ đó chính là lý do tôi cần anh, bởi vì nó quá khả năng của tôi.”
“Vậy chúng ta nói về tiền bạc và đó chính là chỗ em cần anh đúng không?”
“Khoảng $30000 Dollars.”
“$30000 Dollars, anh sẽ không chi số tiền đó đâu.”
“Tôi không muốn người khác vào quấy rối hệ thống mạng lưới của công ty, ngay cả khi người đó là người của công ty chúng ta, anh có hiểu tôi không?” – Nàng lớn tiếng.
“Được rồi được rồi anh hiểu bình tĩnh đi nào.”
“Vậy anh giúp tôi được không?”
“Được anh sẽ cố gắng, nhưng đừng quên bản mẫu của sản phẩm đó. Thôi anh đi đây. Tạm biệt” – Nói xong không quên cúi xuống hôn nàng một cái nhẹ vào môi, rồi tôi mở cửa và bước đi.
Tôi lại đi tìm Ngọc Yến, cô ta đang leo lên tủ lấy tài liệu, từ dưới nhìn lên tôi thấy cái quần lót màu xanh của cô ta che cửa hang lại, nhìn cái đường viền ẩn sau cái quần đó tôi tin đó là cái Ɩồŋ rất đẹp, nghĩ tới đây con cặċ của tôi lại cương lên như muốn đâm thẳng vào đó.
“Anh đứng đó bao lâu rồi và nhìn ngước lên trên váy của tôi như thế?”
“Đủ cho tối thấy những cái”riêng tư” Tôi trả lời nham nhở.
“Vậy anh muốn gì, tôi làm gì được cho anh nào?” – Vừa leo xuống cô ta vừa hỏi.
“Tôi nghĩ tôi đã gần xong với mẫu thiết kế nên tôi cần cô giúp trong việc quảng cáo.”
“Vậy anh không biết gì à? Bảo Nhi vừa bị đuổi khỏi chức vụ lập trình viên cao cấp của phòng lập trình nên tất cả những dự án và nhiệm vụ của cô ta đều không còn nữa. Quá tệ phải không nào, đặc biệt cho dự án của anh.” – Nói xong cô ta quay bước bỏ đi.
“Khốn khiếp!!! Điều này không tốt chút nào.”
Tôi tìm gặp Bảo Nhi, cô ta đang trên sân thượng.
“Xin lỗi em vì những gì đã xảy ra.”
“Không em phải xin lỗi mới đúng. Họ nói em đã phá hoại công ty, làm việc không đúng phận sự, và công việc em làm ở đây chỉ cho bản thân em thôi. Họ nói em là tế bào ung thư trong công ty. Huhuhu. Em đã làm việc vất cả cho công ty này, cống hiến tất cả, nhưng cuối cùng chỉ là mang phiền phức cho người khác, đặc biệt là anh. Em xin lỗi.” – Nàng nói trong nước mắt và nghẹn ngào.
“Anh cũng thấy đáng tiếc nhưng anh thật sự cần số tiền đó. Anh cần tiền trả nợ, anh tin tưởng vào những gì em làm. Em hiểu không?”
“Em hiểu, em thật sự xin lỗi.”
“Anh không bắt em trả tiền ngay hay gì cả nhưng đừng hủy hoại kế hoạch đó.”
“Em sẽ làm bất cứ gì để giúp anh.”
“Sản phẩm mới cần phải vừa vặn với thân thể của em.” Vừa nói tôi cúi xuống và xuống ve hông nàng, kéo nàng xuống đất đẩy nàng nằm ở tư thế chó, rồi dùng ngón tay xoa từ vùng Ɩồŋ lên tới lỗ hậu môn một đường mà nói.
“Sản phẩm mới của chúng ta cần biến phần chỗ này cần phải thoải mái hơn ở trong tư thế chó như thế này. Em có thấy đường nối chỗ này không(vùng chỗ Ɩồŋ, vừa nói tôi vừa lấy đuôi viết khoanh ngay đó), em có thấy là nó cứng như thế nào khi nó kéo từ bắp vế tới mông đít không?” – Không ngừng dùng cây viết xoa tới xoa luôn khắp vùng kín của nàng, nàng rên rỉ liên tục.
“Đừng cử động, và chỗ quan trọng nhất ở đây(hột le). Sao chưa gì mà em đã ướt nhẹp hết vậy nà?” – Nước dâm thuỷ bắt đầu tuôn sau những màn kích thích của tôi.
“Đừng mà… đừng mà, đừng lại đi, không phải như thế đâu… đừng…”
Đẩy hẳn nàng xuống, tôi tuột quần lót của nàng xuống, dâm thuỷ ra rất nhiều, tôi cầm cây viết và tiếp tục xoa đều ở lỗ Ɩồŋ. Và bất ngờ tôi thọt cây viết vô trong Ɩồŋ nàng, nàng giật bắn người la lớn “Áaaaaaaaaa…”
“Dừng Lại đi… để cho em đi đi…”
Thọt một hồi chừng 15 phút, tôi rút tay và nói.
“Vậy bây giờ anh để cho em đi.”
“Anh vẫn chưa hết giận em à?”
“Không nhưng anh cần em làm một việc khác cho anh cưng à”
“Anh muốn gì?”
“Anh muốn em tiếp tục tìm coi ai là thủ phạm xâm nhập hệ thống mạng lưới công ty. Được không?”
“Được!”
Đi dọc hành lang tôi thấy Ngọc yến tiến tới. Nàng hỏi.
“Vậy thế nào, mẫu thiết kế của anh, vẫn tiếp tục chứ.”
“Đúng thế, rất thú vị, và tôi cần gặp cô để thảo luận chi tiết hớn, thế chừng nào cô tiện?”
“Ngày mai tôi có thế.” – Ngọc Yến thấy ngạc nhiên trước thái độ của tôi nhưng cô tay lấy lại bình tĩnh nhanh chóng và trả lời.
“Vậy thì ngày mai. Thời gian và địa điểm tùy cô quyến định. Hẹn gặp hôm đó”
Chiều hôm đó tôi cũng nghe được một tin đồn trong công ty, đó là có ai đó đang thu mua cổ phần của công ty với số lượng lớn.
Tôi kiếm Bảo Nhi ngay tối đêm đó. Vưả vào phòng làm việc của nàng tôi thấy ngạc nhiên, nàng đang cầm cây bút và tự thủ dâm, cây bút không ngừng chọt vào trong Ɩồŋ nàng, tôi thấy nàng ngoái nó khi cây bút này sâu trong Ɩồŋ. Nàng rất nứng tôi có thể nhận thấy điều đó qua tiếng rên đầy thỏa mãn của nàng. Tôi đi thẳng vào.
“Xin lỗi đã làm hỏng giây phút tuyệt vời của em.” – Vừa nói tôi kéo ghế ngồi xuống cạnh nàng và tiếp tục hỏi.
“Thế nào công việc tiến hành tới đâu? Có gì mới cho anh không?”
“À em đã đang truy tìm những phần hồ sơ lưu xem ai đã dùng hệ thống máy tính, sắp được rồi.” Nàng nói xong tiếp tục công việc và chăm chú vô cùng. Những hàng số tiếp tục chạy trên màn hình, rồi đột nhiên ngừng lại ở một con số.
“Đây rồi… mã số này là của tổ trưởng Nguyễn Hùng. Nhưng mà khoan đã, cái mật mã thì là của… ôi không. Đây là mã số… của phó giám đốc lý hiển mà… Huhuhuhuhuhuhu” Nàng kinh ngạc.
“Tại sao có thể là ông ta? Tại sao ông ta lại phản bội chúng ta. Ông ấy từng là một nhân viên như em, em cũng muốn làm được như ông ấy, nhưng bây giờ ông ta lại. Tại sao? Tại sao chứ?” – Vừa nói nàng vừa khóc lớn. Tôi kê vai cho nàng mượn và tựa vào đó, nàng khóc nức nở. Sau gần 15 phút nàng mới bắt đầu dịu xuống.
“Em thấy thế nào rồi?” Tôi hỏi.
“Em không sao rồi cảm ơn anh, sẵn đây em muốn cho anh coi cái này, em nghĩ khi anh thấy anh sẽ rất thích.”
“Cái gì vậy?” – Tôi ngơ ngác hỏi.
Sau đó Bảo nhi từ từ cởi từng cúc áo một trên cái áo sơ mi của cô ta, từ từ những mảnh vải trên người vô ta tuột ra dần, sau khi cái áo sơ mi nào dần dần cô ta nhẹ nhàng, từ tốn tuột lấy cái váy của cô ta xuống, ôi cái thân hình của nàng đẹp làm sao, sau khi cởi bỏ hết mọi thứ bên ngoài tôi nhận thấy bộ đồ lót của cô ta, đó chính là mẫu thiết kế của tổ của tôi.
“Bảo Nhi. Em…”
“Đúng thế, em đã hoàng thành bản mẫu của sản phẩm cho anh. Anh có thích không?”
“Em hoàn thành nó rồi hả. Tuyệt thật em có biết em vừa cứu tổ kế hoạch số hai không? Em tuyệt thật.”
“Em hoàn thành không những vì em đã hứa với anh hơn nữa em cũng thật sự thích mẫu thiết kế này khi lần đầu tiên em nhìn thấy nó.”
“Cảm ơn em nhiều lắm.”
“Em nghĩ em đã làm nó rất gần so với trí tưởng tượng của em.”
“Anh thì nghĩ nó vượt qua những gì anh tưởng tượng đó.” Tiến lại gần nàng vừa nói tôi vừa từ từ cúi xuống, giờ đây mặt tôi nằm sát và gần như chính giữa ngực của nàng.
“Thật tuyệt vời, anh nghĩ ngay về em khi lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh biết rằng nó sẽ rất là vừa vặn với thân hình của em.” – Tôi ngẩng đầu lên và kề miệng về miệng của cô ta, và đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng, từ từ, tôi ghì lấy môi nàng, lưỡi tôi tìm được đường vào và quyện lấy lưỡi nàng, tôi mút lưỡi nàng không ngừng nghỉ, nhưng giọt nước miếng đó không biết tại sao lại thơm và ngọt như vậy, nó cuốn hết tất cả tâm trí tôi, tôi say sưa hưởng thụ sự ngọt ngào đó.
Để lại một bình luận