Đã hơn 3 năm rồi, từ khi tôi gặp em, nhưng thực sự hơn 40 người tình 1 đêm trong đời, tôi vẫn nhớ em và thèm được có em làm bạn tình tri kỉ… có lẽ là vì em đem lại cho tôi 1 cảm giác nồng cháy, sự đồng cảm trong tình dục và cả tâm hồn…
Tôi quen em trên facebook, chúng tôi nói chuyện với nhau suốt 2 đêm liền, những cuộc tranh luận về đủ mọi đề tài, và dĩ nhiên không biết từ lúc nào đề tài tình dục và tình yêu là chủ đề chính của 2 chúng tôi…
Em là sinh viên đại học Luật ở Thủ Đức, em ở ký túc xá đại học quốc gia, tôi và em hẹn gặp nhau sau vài ngày nói chuyện thâu đêm, chúng tôi thỏa thuận chỉ gặp nói chuyện như 2 người bạn, còn chuyện đi khách sạn thì tính sau! Đây là lần đầu tiên tôi chăn rau mà tôi để rau chủ động cuộc hẹn @@ có lẽ em làm tôi tò mò về tính cách cũng như cá tính, em có gương mặt rất gợi tình và đôi mắt đượm buồn, đôi môi mọng xinh và đầy quyến rũ… Nếu thật lòng mà so sánh thì em không đẹp bằng vợ tôi bây giờ, (thời điểm quen em, tôi vừa cưới vợ được vài tháng, nhưng do không sống chung với vợ nên tôi khá tự do chăn rau ) nhưng ở em có điều gì đó cuốn hút tôi vô cùng…
Tôi đón em ở dưới ký túc xá, chúng tôi dự là đi ăn cơm, rồi đi uống nước nói chuyện… có vẻ như không suông sẻ lắm, tôi mải nói chuyện nên quên xe gần hết xăng, đến khúc Hoàng Diệu 2, xe tắt máy… tôi phải đẩy kiếm chỗ đổ xăng lề đường, vì khúc này không có cây xăng nào cả… Em xuống đi bộ, em gửi cả cái cặp ba lô trong đó có laptop, quần áo và vật dụng cá nhân (vì em tính chiều tối em sang thăm ba em ở Tân Bình ) Tôi hơi thắc mắc… không lẽ em không sợ mình đi luôn sao? Hay em đang đặt cược vào tôi ?
Tôi hơi bất ngờ với việc làm này của em… nhưng không hiểu sao lúc đó trong đầu tôi không phải là ý nghĩ có lấy cái laptop hay không, mà là em thực sự gây ấn tượng mạnh với tôi và càng làm tôi thôi thúc sự tò mò…
Tôi quay lại đón em sau khi đã đổ xăng, em vẫn đứng đó, cười tươi khi thấy tôi quay lại… em nói:
– Em tưởng anh đi luôn rồi, cái cặp là cả gia tài đời sinh viên em đó!
Tôi ghẹo:
– Biết thế anh đi lun ha!
Em dường như thật sự đặt cược vào nhân cách của tôi bằng cách thử lòng tôi vì sau 2 đêm trò chuyện, có lẽ em mún thử xem em phán đoán về tôi có đúng hay không chăng ???
Chúng tôi đi uống trà sữa ở 1 quán trên đường tỉnh lộ 43… cuộc nói chuyện vu vơ, chỉ là hỏi thăm về nhau, sở thích, gia đình v… v…
Tôi hỏi thẳng em:
– Vậy hôm nay mình có “đi” không ?
Em hiểu ý tôi và đáp:
– Không, em không muốn hôm nay… anh có buồn không ? Anh chở em sang nhà ba em ở Tân Bình đi… lần khác mình nói chuyện này sau nha…
Nếu là ai đó khác, có lẽ tôi không kiên nhẫn đến như vậy ( vì tính tôi xưa giờ chăn rau chỉ 1 nốt, chưa bao giờ tôi chăn con rau nào quá 2 nốt cả ) nhưng với em, tôi có 1 sự kiên nhẫn vô cùng kì lạ… em như điều khiển tôi 1 cách tự nhiên và nhẹ nhàng… nụ cười và đôi mắt gợi tình đó, tôi không bao giờ quên được…
Chúng tôi chia tay… hôm sau là thứ 7, tôi nghĩ có lẽ mình nên quên đi cuộc tình 1 đêm không thành này… nhưng đúng là ý trời, em nhắn tin: “Ký túc xá em thông báo cúp điện đến tối, anh qua chở em đi, ở đây nóng quá”
Trời không phụ người nông dân mà… Tôi bay ngay sang đón em, tôi hỏi em: “Em mún đi đâu?”
Em cười và liếc tôi: “Em bít anh mún đi đâu rồi, nhưng nếu em nói em không muốn, anh có giận em không ”
Tôi trả lời theo quán tính 1 cách khôn khéo mặc dù lòng tôi bắt đầu thấy thiếu kiên nhẫn:
– Tùy em mà, anh nói rùi, anh sẽ không làm gì cho tới khi em tự nguyện, miễn cưỡng không hạnh phúc mà… anh tôn trọng quyết định của em
Nói thì hay thế thôi, thằng nhỏ của tôi nó biểu tình lắm rồi… @@ tôi đang ra sức làm 1 người đàn ông đỉnh đạc và phong nhã, đến bao giờ ?
Trưa nắng, chúng tôi đi ăn cơm, sau đó tôi cứ chạy về hướng đường Linh Đông, nơi tôi bít có 1 cái khách sạn Tân Thiên Hương rất khuất và khá lịch sự, sang trọng!
Em thấy tôi chạy rất chậm trên khúc đường Linh Đông, xung quanh khá vắng và nhiều nhà nghỉ, em chủ động:
– Thôi, vào khách sạn nào đại đi anh, nắng quá… em cũng mún nằm 1 lát
Tôi chỉ chờ có thế…
Chúng tôi quấn lấy nhau, tôi như bị say mồi, say tình… say đôi môi gợi dục và đôi mắt u buồn đầy ma lực đó! Tôi và em hôn nhau say đắm, như những cặp tình nhân yêu nhau tha thiết vậy…
Có lẽ do chưa quen, nên tôi không biết ý em thích như thế nào… em chê tôi hôn tệ quá… @@ trời ơi, mày nhục chưa? Bao nhiu năm trời kinh nghiệm mày vứt đi đâu, để bây giờ 1 đứa con nít nó chê mày hun tệ… hix
Nhưng dường như đó là lời khiêu khích em dành cho tôi, em rất thông minh, rất biết cách tăng sự mãnh liệt cho cuộc ân ái bằng những lời nói khéo léo, biểu cảm gương mặt đê mê và dâm đãng… lúc làm tình, em mới thực sự bộc lộ hết con người của em… thân hình em gầy, eo thon, ngực vừa phải (mình không quan trọng ngực to hay nhỏ, chỉ cần không quá lép thôi ) mông em nảy nở, bím em tỉa lông rất gọn và sạch sẽ… cavat hơi dày nhưng không dài, dày nhưng lại hồng và rất nhiều dâm thủy… em yêu cầu tôi bú và mút cho em, tôi làm theo 1 cách ngoan ngoãn, tôi say đắm với những gì em ban tặng…
Chúng tôi quần nhau suốt từ 11h30 trưa đến 4h30 chiều… 3 shot tê tái, tôi vẫn còn sung lắm, tôi hỏi em mình nằm đây đến bao giờ ? Em cười và nói:
– Em biết sinh lý anh mạnh rồi, không cần khoe mẽ với em đâu… nhưng với em không phải như vậy là sướng… em thích sự chừng mực
Vâng, tôi biết, em là 1 người cá tính, thông minh, đam mê nhục dục như tôi, nhưng em rất biết cách làm cho đối phương phải luôn thèm muốn…
Lúc nằm nghỉ, em có tâm sự với tôi em đang quen bạn trai học kiến trúc… tôi chỉ ậm ừ, tôi không nghĩ em sẽ nói thật, nhưng em rất thoải mái chia sẻ, và có lẽ em hiểu tôi cũng thoáng và cũng hiểu là chúng mình chỉ là tình 1 đêm ? Nhưng lúc đó không hiểu sao tôi lại nung ý định mún làm 1 người tình lâu dài với em… @@ em quá ư là gợi cảm, quá ư là hợp với tôi!
2 Chúng tôi ra về, đi về khu ký túc xá của em, chúng tôi đi dạo gần hồ đá, rồi đi vào khu công viên trong đại học quốc gia, rộng và tối thui @@ không mở 1 cái đèn đường nào trong đó cả… 2 đứa ngồi tâm sự, nói vu vơ… thực sự lúc đó tôi chẳng nhớ mình đã nói gì… vì trong đầu tôi đang nghĩ làm sao để giữ em làm người tình của tôi mà thôi!
Chúng tôi đi ăn, xong tôi về… Hôm đó, em nói với tôi hôm sau em về quê chơi, nhưng tôi không hề biết là cuộc chia tay hôm đó là lần cuối cùng tôi liên lạc được với em… số điện thoại em thay đổi, facebook của em cũng xóa mất…
Tôi viết những dòng tâm sự này không hi vọng em sẽ đọc được… nhưng còn hơn không… đã 3 năm qua, nhưng tôi vẫn luôn nhớ em… có lẽ tôi không yêu em, nhưng có lẽ tôi quý em, tôi coi em thực sự là 1 người bạn tình thực sự vậy!!
— Hết —
Để lại một bình luận