Phần 4
Nhưng đúng như ông bà hay nói, “ngày vui ngắn chẳng tày gang”, chẳng có gì tốt đẹp mãi. Mới được một thời gian vui vẻ với chị, rắc rối bắt đầu xảy ra. Một thằng cờ hó xuất hiện, theo tán tỉnh chị mình. Và cũng từ lúc đó đến giờ, cuộc sống của mình không còn vui vẻ như trước, nhắc tới nó là muốn lộn ruột.
Mấy hôm trước, buổi chiều mình được về sớm 2 tiết, đi cf bida làm vài đường cơ với đám bạn. Đến chiều, theo thường lệ mình về nhà, nhưng bỗng nhiên hứng chí thế nào, mình lại chạy đến tiệm làm tóc của chị Ánh, mục đích là rước chị mình về, lâu lâu làm chị bất ngờ một phen (rước ở đây là kè chị về thôi, chị đi xe riêng).
Vừa chạy vừa nghĩ đến ánh mắt tròn xoe ngạc nhiên của chị khi nhìn thấy mình, mà lòng mình như nở hoa, tim đập rộn ràng 1000 nhịp/phút, xốn xang vô hạn. Khi gần đến tiệm, mình chạy chậm lại, ngó sang tìm chị (tiệm làm tóc nằm bên kia đường), vừa nhìn thấy chị, đang định chạy sang thì mình như bị sét đánh trúng, đứng như trời trồng .
Có một thằng đực rựa đang dắt xe ra giùm chị, chị thì đứng bên cạnh cười bẽn lẽn, nhìn mà sôi máu. Do hơi xa mình không thấy rõ mặt, nhưng tướng tá nó thì cao ráo, sơmi đóng thùng, mang giày khá lịch sự ra vẻ thư sinh trí thức, lại đi SH, chắc con nhà giàu hoặc cũng có địa vị. Dắt xe giùm chị xong thì nó cũng leo lên xe, chạy kè theo, chắc định đưa chị về đến nhà .
Hai người chạy đi rồi, mình vẫn còn ngồi ngơ ngẩn trên xe ngó theo. Bất ngờ quá, chả biết làm gì nữa… Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu mình mà không lời giải đáp. Nó là ai? Chị quen nó lâu chưa? Quen như thế nào? Tại sao trò chuyện hàng ngày nhưng chưa bao giờ mình nghe chị nhắc đến nó?
Suy nghĩ một lúc, mình quay xe lại phóng theo. Hai người vừa chạy vừa cười đùa nói chuyện khá rôm rả nên đi chậm, mình vèo 1 phát là đến ngay sau lưng. Cố lắng tai hóng trong tiếng gió xem có nghe được họ đang nói gì không, nhưng đường ồn ào quá, chả nghe được gì. Thôi, không nghe lén được thì nghe thẳng mặt vậy. Mình vọt lên trước đầu xe chị, rồi chạy chậm lại chờ chị lên. Mình canh rất chuẩn, sao cho mình chen vào giữa nó và chị .
Đúng như mình tính, 2 người chạy lên, chị bên phải, nó bên trái, mình làm cục nhân ở giữa .
– Ủa, T đi đâu đường này vậy?
Chị hỏi mình. Đúng là gương mặt mình trông chờ, hai mắt to tròn ngạc nhiên nhìn mình, đáng yêu vãi đái. Giá như không có thằng kia phá đám thì giờ này chắc mình đang rất sung sướng, nhưng vì nó mà mất hứng cmnr. Mình nhìn chị, làm mặt ngầu dù cố rặn ra một nụ cười (về nhà xem kiếng thì thấy cười kiểu ấy nhìn giống đang buồn ị vãi).
– Em uống cf gần đây, sẵn tiện ghé qua rước chị về luôn.
Nghe rõ chưa thằng cờ hó, hoa có chủ rồi đấy nhé, có người rước hẳn hoi đấy, không mượn mày tài lanh kè về đâu .
– Vậy hả? Trưa nay cưng không đi học hả?
Không biết vô tình hay cố ý, mà chị lại gọi mình bằng cái từ chết tiệt đó. Mình liếc qua thấy thằng kia trước đó cái mặt khá căng thẳng, nhưng vừa nghe chị gọi mình như vậy thì mặt nó giãn hẳn ra, vui cười hớn hở .
– Em được về sớm. Ủa, ai đây chị?
Mình giả vờ giờ mới nhận ra có sự hiện diện của thằng kia, ngạc nhiên hỏi chị.
– À, cưng không hỏi chị quên giới thiệu, đây là anh Quang, bạn chị Ánh.
Vừa nói chị vừa cười cười nhìn sang thằng đó. Mình cũng nhìn theo, soi hàng xem nó thế nào, mặt rỗ hay mặt rô đây .
Công bằng mà nói thì thằng này ngon trai hơn mình. Nhìn chung là thế, nó kiểu thư sinh hiền lành, trí thức, cư xử cũng lịch thiệp. Lúc mình nhìn qua, nó cười tươi rói gật đầu chào mình. Dù không muốn nhưng mình cũng phải chào lại.
Nếu so sánh thì mình chỉ hơn nó ở chỗ trẻ hơn thôi các bác ợ. Mà theo mình biết, con gái bây giờ chỉ thích quen và lấy mấy thằng lớn hơn nó, có nghề nghiệp ổn định thôi. Nên tính ra, cái chuyện tuổi tác mình trẻ hơn nó, trong mắt chị không biết là ưu điểm hay khuyết điểm đây.
– Em của Diễm hả?
Thằng đó hỏi chị, miệng không quên cười tươi, tận dụng ưu thế tốt vãi .
– Dạ, T là con của dì dượng nhà em đang ở nhờ đó. T tốt với em lắm!
Chị cười trả lời, nghe chị dạ thưa với nó mà mình tức trào máu.
Thằng này sau đó có bắt chuyện với mình, hỏi thăm đủ thứ. Mình cũng lịch sự trả lời qua loa cho xong. Rồi quay qua nói chuyện với chị, mình vờ như có nhiều chuyện để nói, không cho nó cơ hội bắt chuyện với chị tiếng nào. Dường như chị cũng thấy kì, nhưng mình hỏi đủ thứ, dồn dập nên chị cũng không thể trò chuyện được với thằng kia.
Cuối cùng, chắc không chịu nổi cảnh đóng vai người thứ ba, thằng kia chào tạm biệt chị rồi xách xe vòng lại. À, ra là ngược đường mà vẫn cố đưa về, là mày có lòng tốt hay vì sự nghiệp chăn rau thế hả thằng kia? Lúc này mình vẫn không xác định được nó đàng hoàng, hay chỉ là muốn ăn chơi qua đường với chị.
Chiều đó vừa về đến nhà, mình tức tốc lấy điện thoại ra gọi cho chị Ánh ngay, phải điều tra tiểu sử nó mới được.
– Alo, gì đó hot boy? (chị Ánh hay trêu mình như thế, chắc tại thấy mình cũng đi con này con kia).
– Chị, thằng hồi chiều kè chị Diễm về là ai vậy?
– Thằng nào? À à, anh Quang đó hả? Trời, lớn hơn em nhiều mà kêu là thằng hả? Hỗn quá!!
– Dạ, thì anh. Anh đó quen biết sao với chị vậy?
– Ảnh là bạn chị thôi. Hồi đó có đi chơi chung nhóm, dạo này ít liên lạc rồi.
– Ủa, vậy sao ảnh biết chị em mà hồi chiều nói chuyện vậy?
– Hi hi, làm gì điều tra dữ vậy nhóc? Ghen hả?
– Ax, chị em mà ghen gì trời. Em thấy anh đó không biết ra sao, nên hỏi chị, mất công chị em gặp người xấu. Chỉ khờ lắm!
– Ừ, anh Quang tính tình cũng tốt, nhà khá giả. Chỉ có điều…
Nói tới đây, chị Ánh ngập ngừng.
– Sao chị?
Mình nôn nóng hỏi.
– Có điều anh Quang hơi đào hoa, quen cũng nhiều lắm. Hồi trước theo chị biết là vậy, còn giờ thì không rõ.
– Ừm, mà sao nay ảnh ghé chỗ chị vậy?
– Ghé mấy bữa liền rồi, đâu phải mới hôm nay. Mấy bữa trước ảnh ghé chơi, nói là lâu quá không gặp, chạy ngang sẵn tiện ghé vô thăm chị.
– Rồi làm quen chị Diễm luôn hả?
Mình gầm gừ, cơ mà vẫn cố che giấu cảm xúc. Con gái thường rất nhạy cảm, huống chi chị Ánh đã một đời chồng, hình như bả nghi mình rồi.
– Ừ, mấy bữa rồi, ngày nào cũng gần tới giờ Diễm về là ảnh ghé, kè về. Chắc mê chị nhóc rồi he he
– Ừm, thôi cảm ơn chị nhen, em đi tắm cái. Có gì em điện thoại chị sau.
– Điều tra vậy vẫn chưa đủ hả nhóc? Thương chị quá hén ha ha, rồi tắm đi, hôi chua quá chời
– Ừm, bb chị hehe.
Rồi xong. Đúng kiểu ăn chơi qua đường, cmn mình làm sao đây.
Tối đó, mình ngồi ăn cơm mà cái mặt hầm hầm, nghĩ đến thằng nông dân lưu manh giả danh trí thức kia là mình tức muốn bốc khói não. Mẹ mình thấy vậy có hỏi lí do, nhưng mình tảng lờ trả lời qua quýt cho xong. Chị ngồi đối diện cũng nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngại, chắc chị cũng mơ hồ đoán được lí do tại sao mình như thế.
Ăn cơm xong, mình vẫn phụ chị dọn dẹp như thường lệ (tức thằng kia thôi, không giận gì chị cả). Đâu đó xong xuôi, chị rửa chén, mình xoay người đi lên trước, không ở lại tán dóc với chị như mọi khi (thấy ức ức sao đó các bác ợ, chả muốn nói gì). Chị bỗng gọi mình:
– T…
Mình xoay lại.
– Gì vậy chị?
– Bực chuyện gì hả?
Chị hỏi, mắt vẫn nhìn vào bồn rửa chén.
– Đâu có gì. Thấy khó chịu trong người tí thôi.
Mình nói gai.
– Xạo quá, cái mặt vậy mà nói không có gì. Bộ T giận chị hả?
Hình như biết mình đang bực bội, chị không gọi là cưng như thường ngày, mà thay bằng T, làm mình thấy bớt giận tí.
Mình nhìn chị:
– Chị có làm gì đâu mà giận. Nhưng thằng Quang hồi chiều kè chị về, theo em biết thì nó không đàng hoàng đâu, quen gái tùm lum…
Mình chưa nói hết thì chị ngắt lời:
– Chuyện đó chị có nghe chị Ánh nói rồi. Nhưng đó là chuyện lúc trước thôi mà, giờ ảnh đâu có vậy nữa.
– Hay quá hén, sao chị biết nó không vậy nữa?
Mình đốp lại.
– Thì… chị nghe ảnh nói vậy.
Giọng chị ngập ngừng.
Ax, haizzz bà chị yêu dấu của tôi ơi, sao mà ngây thơ thế không biết!!!
– Nó muốn cưa chị thì tất nhiên phải nói vậy rồi. Không lẽ giờ nó đi khoe với chị là nó đang quen rất nhiều con, và chị là một trong số đó sao? Nó đâu có bị khùng.
Mình bắt đầu lớn tiếng.
Chị im lặng một hồi lâu, rồi nói nhỏ:
– Chị biết T lo cho chị, nhưng mà có gì từ từ nói chị nghe, sao nạt nộ chị dữ vậy…
Mình cũng kịp nhận ra sai trái, cơ mà lúc này khói bốc lên đầu rồi, hối cũng chả kịp.
– Chị còn ngây thơ lắm chị biết không? Thằng đó là thằng cáo già, dân chơi. Nó tán chị để qua đường thôi, không yêu thương thật lòng gì đâu.
Xả xong một tràng, mình đùng đùng đi lên lầu. Chị vẫn im lặng đứng đó rửa chén…
Mình lên phòng mở máy xem phim, vặn âm thanh to hết cỡ. Nhưng ngồi xem phim mà đầu óc cứ nghĩ lung tung, phim hết lúc nào cũng chả biết. Nhìn điện thoại thì gần 9h rồi. Mình thấy hối hận quá, chị đâu có lỗi gì, tất cả là do thằng cờ hó kia dụ dỗ, nói ngon ngót lừa gạt chị. Nghĩ chắc giờ này chị lên phòng rồi, mình bước ra, định bụng sẽ qua xin lỗi chị chuyện khi nãy mình hơi nóng.
Nhưng vừa đi đến phòng chị, chưa kịp gõ cửa thì mình nghe tiếng chị cười nói bên trong.
Ba mẹ mình vẫn đang xem tivi dưới nhà, chị nói chuyện với ai nhỉ? Mình áp tai vào nghe lén. Thì ra chị đang nói chuyện qua điện thoại, chị xưng em, gọi thằng nào là anh, còn nghe chị hỏi nó sắp đi ngủ chưa nữa, quan tâm vãi.
Mình dẹp mấy lời xin lỗi tập nãy giờ qua một bên, bỏ về phòng. Chị không nói chuyện với thằng nông dân trí thức đó thì còn ai khác vào đây. Cả đêm mình nằm trằn trọc suy nghĩ, tính xem làm cách nào để vạch trần bộ mặt đểu cáng của nó cho chị sáng mắt ra, đến gần sáng mới ngủ được.
Để lại một bình luận