Năm 19… dư luận dân Việt vùng Seattle xôn xao, về vụ một cô thâu ngân cho phòng trà Đèn Hồng bị người tình cũ bắn chết. Nhiều người nhận dạng được hung thủ, nhưng cho tới nay, hắn vẫn còn ngoài vòng pháp luật. Hồi ký của cậu Hiển sau đây là vào thời gian ngay trước khi tai nạn xảy ra.
Thế là sau bao nhiêu năm gian khổ, tôi theo cha mẹ tới được Cali theo diện H. O, ở với gia đình chị ruột tôi. Bác Hào là anh mẹ tôi từ trên Seattle cũng xuống đón mừng. Bác đi theo tàu biển đánh cá nên kiếm được nhiều tiền, nay lớn tuổi rồi, nhưng vẫn theo tàu làm công việc bàn giấy. Bác có nhà rộng rãi, các anh chị đều đi làm ăn xa, nên bác đề nghị cho tôi theo lên đó, bác lo mọi sự ăn học cho tôi. Bác bảo tôi học thêm anh văn, rồi có thể xin vào đại học. Cha mẹ tôi rất mừng nên đồng ý ngay.
Nhà bác có vườn rộng, nhà ba phòng ngủ, bác cho ” share ” bớt một phòng. Bác làm ông trùm ở họ đạo, người mướn phòng mới góa chồng, có chân trong ca đoàn, chỉ có hai mẹ con nên nhà cũng yên tĩnh. Bác đưa tôi về, thì vừa lúc hai mẹ con sửa soạn đi ra. Cái ấn tượng đầu tiên, là bà này đẹp quá, đẹp lộng lẫy như mấy cô diễn viên ở Sài gòn. Ngực nở eo thon, da trắng nuột nà, mặc đồ đầm cổ rộng, cái cổ cao trắng ngần, mảng ngực trần lấp ló bầu vú phồng cao, áo ngắn tay để lộ hai cánh tay tròn lẳn. Tôi nhắm tuổi chắc cũng cỡ đâu trên dưới băm lăm, tôi lí nhí chào bằng ” dì “. Bác tôi giới thiệu là cô Nguyệt, thằng con tên Tú. Cô cười một tràng giòn tan, phô hàm răng trắng đều trên khuôn mặt bầu bĩnh, lại thêm má lúm đồng tiền:
“Cháu Hiển đây hả? Cháu cao lớn giống bác quá.”
Rồi cô xáp lại gần tôi, ôm lấy vai tôi mà bảo:
“Cao hơn dì nữa. Thôi, lo lấy cái bằng lái xe cho dì đi nhờ”
Bàn tay cô mềm như bông, những ngón tay thon dài mịn màng chắc hẳn không bao giờ làm lụng vất vả. Như vậy là cô chấp nhận cách xưng hô dì cháu của tôi rồi. Tôi cảm thấy vui vui.
Dì Nguyệt xin phép đi gửi con để đi làm.
Bác tôi giải thích:
“Cô đem con gửi nhà quen bên khu apartment kế bên. Cô có trợ cấp, nhưng tối làm thâu ngân cho phòng trà Đèn Hồng lấy tiền mặt. Lái xe ăn bốn cái tích kết trong hai tháng, bị thu bằng lái, bây giờ phải đi xe bus”
Bác xếp dọn chỗ ở cho tôi, bác nói tuần sau bác phải đi biển, nhưng sẽ nhờ cô Nguyệt nấu cơm cho tôi.
Dì Nguyệt và tôi thân nhau rất mau. Dì bảo có tôi nhà vui hẳn lên, vì, dì thì thầm:
“Bác nghiêm quá mà ít nói. Có nói lại toàn giảng đạo không hà. Con biét không, bác còn dụ dì vô dòng Ba nữa kìa! Dì vô ca đoàn cho vui, chứ đâu có ngoan đạo đến mức vô dòng ba với mấy bà già sồn sồn!”
Ban ngày không đi làm dì rất rảnh rỗi. Thằng Tú buổi sáng có xe đón đi học “preschool”, nên ở nhà thường chỉ có hai dì cháu. Mấy bà mấy cô bên apartment sang trò chuyện. Tôi ngồi trong phòng, hay nghe được những mẩu đối thoại, cười nói ồn ào.
– Sao mấy bữa nay không sang em? Nghe nói có chàng nào dọn về đây với chị phải không?
– Bậy nà. Thằng nhỏ cháu bác Hào đấy. À này, họ nói thằng cha Khâm vào nhà bà Thái bày của quý ra, có không?
(Về sau tôi mới biết có một bà người Thái lan, góa chồng ở cùng xóm).
– Chị không biết à? Cha Khâm vô sửa ống nước giùm bả, ngồi chờ bả pha cà phê cho uống, chả kéo cái quần sọc cho lòi con cu ra để khiêu bả.
– Sao em biết?
– Bả đi kể với bà cụ giáo, ai cũng biết mà. Anh Sơn bảo là cái thằng Khâm nhỏ bằng trái ớt, mà bày đặt.
Tiếng mợ cười rúc rích:
– Anh Sơn của em bự lắm hả?
– Quỷ chị nè. Mà chị nè, đàn ông ai cũng vậy hé. Sao mà sáng chiều tối đêm, lúc nào anh Sơn cũng cứ lăn xả vào em được. Thích thì thích, mà nhiều lúc cũng mệt.
– Thôi đi em ơi, chồng còn trẻ, còn ham, thì ráng mà hưởng đời.
– Vậy sao chị không kêu anh ấy về hưởng đời?
Tiếng mợ thở dài:
– Ôi dào, đã đi là cho đi luôn. Cái thứ vô trách nhiệm, lại còn dê, thấy đàn bà con gái già trẻ lớn bé gì là hơn hớn lăn xả vào như con heo nọc. Hồi đó dê cả em mà!
Lại tiếng cười khúc khích:
– Thì ai mà ông ấy không dê, nhưng mà cũng chờn vờn vậy thôi, xơ múi gì đâu.
– Tùy người đấy em ơi. Chị không cho de mau, thì bây giờ lãnh bệnh của chả rồi.
Cô bạn thì thào:
– Mấy tháng nay rồi, không thấy thiếu cái đó hả?
– Ờ cũng có nhiều lúc rạo rực lắm chứ, nhưng mình là đàn bà, không lẽ đi chơi bời?
Đó là mẫu đối thoại tôi nghe lỏm khi ngồi trong phòng. Nhưng ngay cả khi tôi ở khu nhà bếp hay phòng khách, mà dì chuyện trò với bạn, hay là nói qua phôn, thì dì cũng rất tự nhiên, coi tôi như đứa con nít.
Ở nhà dì Nguyệt hay mặc quần bà ba, cái áo cánh ngắn tay giống như mấy bà ở Sài gòn. Cổ áo rộng, lại thêm cái khe dọc mở chỗ giữa, lấp ló nhô lên trăng trắng hai bầu vú. Dì đi lại như con rắn trườn, uốn éo mà nhẹ nhàng, ngực đưa ra đằng trước, đôi mông gồ tròn gọn nhúc nhích lên xuống. Hai cánh tay không mập nhưng tròn lẳn trắng như sữa, bàn tay đầy mà ngón thì ton dài. Tôi không có ý nghĩ suồng sã gì trong đầu, vì dì là bậc cô dì cậu mợ, nhưng cơ thể trai trẻ dậy thì tự nhiên thấy bứt rứt, nhiều khi bị nứng cứng ngắc trong quần muốn hãm không được.
Thằng Tú lớn rồi, mà dì lại có trò khi cưng con, thì gọi nó lại cho bú. Dì giải thích:
“Sữa có còn đâu, nhưng không cho bú thì nó nhớ”
Không biết là thằng Tú nhớ, hay là dì nhớ. Mỗi lần dì cười khanh khách, gọi nó:
“Tú cưng của mẹ đâu, mâm… mâm… nào!”
Dì kéo một bên áo, hở hết cả từ bụng tới bên sườn, nhích lên cho bầu vú với cái nuốm đo đỏ lộ ra dưới mấy ngón tay mợ giữ vạt áo. Thằng nhỏ lon ton chạy tới, gục mặt vào bú chùn chụt, một tay ôm mông mẹ, tay kia luồn trong áo đưa lên mân mê cái vú bên kia. Thằng bé bắt đầu bú thì dì hết cười, lim dim mắt xoa đầu con. Một lát dì mở mắt ra, cười hinh hích, đổi cho bú vú bên kia. Như cái máy, thằng Tú đổi tay, vừa ôm mông mẹ, vừa sờ vú, vừa gục đầu mà bú. Mỗi ngày ít ra một lần tôi lại bị rạo rực khi dì vạch trần vú ra cho con bú như vậy. Lâu dần, cứ nghe tiếng dì cười vang nhà, rồi gọi:
“Tú cưng của mẹ đâu, mâm… mâm…”
Là tôi đã nứng lên rồi, tôi kiếm cớ quanh quẩn gần đó để liếc mắt nhìn trộm.
Buổi tối dì ngủ với thằng Tú trong phòng, ngoài này cứ nghe tiếng cười rổn rảng của dì là tôi không thể nào tập trung học hành gì được. Hình ảnh dì rạng rỡ cười tươi vú vếu hở hang trắng ngần cứ lởn vởn trước mắt. Tôi tìm cách nhìn trộm dì ở trong phòng. Hên cho tôi là cái lỗ chui lên trần nằm ngay trong phòng tôi. Chờ lúc nhà không có ai, tôi bắc ghế lên bàn, rồi đu lên trần.
Tôi lui cui khoan lỗ ngay trên chỗ giường ngủ của dì, một lỗ nữa trong nhà tắm, sau đó lo lau sạch những vết bụi rớt dưới nhà. Buổi chiều lúc dì gọi thằng Tuấn vào tắm, tôi cũng về phòng riêng, cài cửa rồi nhẹ nhàng đu lên trần nhà. Tôi bò đến cái lỗ nhìn xuống phòng tắm hồi hộp chờ đợi. Dì dắt thằng Tuấn vào phòng tắm, vặn nước vào bồn, rồi cởi quần áo cho nó. Dì bế bổng nó cho ngồi trong bồn, rồi sửa soạn xà bông, khăn tắm. Thằng bé bắt đầu đập nước tung tóe. Dì la nó:
“Đợi chút con, bắn ướt hết quần mẹ rồi!”
Rồi lấy cái mũ plastic choàng gọn tóc lại. Thằng Tuấn nhõng nhẽo:
“Mẹ chậm quá à!”
Dì cúi xuống khoắng tay thử nước, rồi ngửng lên, rồi… trời ơi… trống ngực tôi đập thình thịch… Buồng tắm sáng trưng, tôi nhìn rõ mồn một, dì từ từ cởi áo ra, mới đầu lộ bờ vai xuôi xuống một mảng lưng, rồi dì quay người cặp vú thỗn thện bầy ngay trước mắt, lần đầu tiên tôi dược tự do nhìn ngắm, không phải vụng trộm liếc như lúc mợ cho thằng Tú bú.
Tôi thấy giật giật dưới con cu, tay tôi đưa xuống bắt đầu vọc vọc, nó cương cứng mà nóng hôi hổi. Tôi vẫn dán mắt nhìn. Dì hơi khom người tụt quần ngoài cùng quần lót một lượt, mắt tôi mở lớn, miệng tôi khô ran, lần đầu trong đời tôi thấy hai cái mông to tròn trắng hếu ngồn ngộn dưới ánh đèn. Dì đứng thẳng lên, quay lại vắt quần, ôi cha mẹ ơi, giữa hai đùi và ngay dưới bụng da trắng lồm lộp là một mảng lông đen loăn xoăn, tôi chỉ nhìn thấy “cái ba góc” đầy những lông, không rõ ràng gì nhiều, nhưng từ trước đã nghe nói và đã đọc về cái chỗ kín của đàn bà, mà nay dì phơi ngay ra trước mắt, người tôi run lên, tay thì vọc con cu càng lúc càng mạnh hơn. Liền đó dì bước vào bồn, ngồi xuống tắm cho con. Kéo thằng Tú lại trước mắt dì xát xà bông rồi đưa tay xoa khắp người nó, lúc tới con cu bé tí của nó, dì tủm tỉm cười:
“Mẹ cưng con chim của Tú nha!”
Mấy ngón tay búp măng của dì mân mê, vuốt lên vuốt xuống, vậy mà thằng bé cũng ngỏng lên như trái ớt hiểm chỉ thiên. Tôi nhìn tay dì mân cu thằng Tú, lại càng nứng, tưởng chừng như tay dì đang tuốt cái củ lẳng của tôi. Dì bảo thằng Tú ngồi xuống dầu nước chơi, rồi dì ngả người ra, gối đầu lên một chiếc khăn ở đầu bồn, hai chân kẹp hai bên cánh tay thằng Tú, chân nổi lập lờ trên mặt nước, rồi dì từ từ xát xà bông khắp người.
Hai bàn tay dì vờn vờn xoa vòng hai bầu vú, dì tạt nước xấp xấp nhẹ hai cái vú đung đưa theo sóng nước, tôi nhìn rõ cả hai cái nuốm đỏ đậm dựng đứng. Một tay dì chống xuống dưới, cho bụng nổi lên cao, tay kia thì xoa xà bông trên da bụng xuống tới đùi. Tôi háo hức chờ đợi. Đúng như tôi mong muốn, dì xát xà bông vào mớ lông làm bọt nổi lên trắng xóa, dì nằm ngửa mà lại nâng cao lên gần mặt nước, nên cái mảng lông hình tam giác thấy rõ hơn là lúc đứng.
Tay dì để nghiêng lách vào đó, cọ lên cọ xuống, rồi mấy ngón tay vạch một bên lông ra kỳ cọ. Cái con chem chép đã mở hé ra rồi! Tôi nhìn xa chỉ thấy thấp thoáng khe thịt nhu nhú ướt đỏ nhưng tim bỗng đập rộn lên. Thằng Tú thì dường như tắm chung với mẹ đã quen, nó thản nhiên ngồi nghịch nước, ngay giữa hai đùi của dì, cả cái đám lông ba góc cũng không xa tầm mắt nó là bao nhiêu. Nó ngồi đã chán, nên đứng lên đòi ra. Dì bảo nó:
“Me chưa xong, đừng ra, mẹ cho cưỡi ngựa này”
Nó nghe lời, bước qua đùi dì rồi ngồi lên bụng dì… đưa tay cho nó nắm rồi nẩy nẩy cái bụng, hai cái vú của dì cũng lắc lư, thằng Tú nhún nhảy theo, cười khanh khách. Được một lúc, dì nói:
“Thôi nha con, ra mẹ lau khô cho”
Hai mẹ con bước ra khỏi bồn, dì xả nước rồi lấy khăn lau cho thằng Tú, quàng cho nó cái khăn khô, dì cũng lau khô, quàng khăn rồi ngồi bên thành bồn. Dì cười giòn một tràng, kéo thằng Tú lại, nói nho nhỏ:
“Tú cưng của mẹ đâu… mẹ cho mâm mâm này”
Thằng nhỏ hớn hở sáp lại, đứng giữa hai đùi mẹ nó rồi vục mặt bú chùn chụt. Mắt dì lờ đờ, một tay ôm đầu nó, tay kia dì đưa xuống sờ soạng day tròn ngay giữa đám lông. Thằng bé vẫn tiếp tục bú, dì hơi ưỡn người ra, cái tay đang xoa bên dưới bây giờ móc sâu vào trong, vừa móc vừa ngoáy, mặt dì như người mất hồn. Nằm trên trần nhà nhòm xuống, tôi nóng rang rang mà cái đầu củ ngẳng thì giật như điện, nóng bỏng, tay vọc liên hồi. Tôi thấy dì rùng mình giật lên mấy cái, tay dì như cứng đơ ra, rồi bỗng buông thõng xuống. Dì như người ngủ mê chợt tỉnh, đưa hai tay ôm hai bên đầu thằng Tú, kéo sát lại gần mặt, dì rít lên khe khẽ:
“Con cưng của mẹ đây!”
Rồi dì kề môi hôn ngay lên miệng thằng con. Thằng nhỏ chun môi hôn lại Trên này, tôi rùng mình giật giật, cái củ lẳng vươn ra, ngóc lên giật theo, rồi tinh khí phóng ra phùn phụt.
Từ buổi đó, không ngày nào tôi không leo lên trần nhà chờ dì vô phòng tắm, tôi đem theo cái khăn lông để khi phóng phụt tinh ra khỏi làm ướt trần nhà. Mấy bữa sau, tôi bò theo để nhòm trong phòng ngủ, dì mặc cái áo ngủ kiểu Mỹ, mỏng tang chỉ có hai sợi dây đeo hai bên vai, dì cho thằng Tú gối đầu tay, kéo trễ áo cho một bên vú bật ra, rồi nghiêng người kề núm vú vào miệng nó, thì thầm:
“Tú mâm mâm ngoan rồi ngủ nha cưng”
Thằng bé lại rúc vào vú mẹ mà mút, dì đưa tay xoa lưng nó:
“Ngủ ngoan đi con… Ngủ đi…”
Tôi nằm theo dõi, mà nứng hừng hực. Được một lát, thằng bé có vẻ lim dim ngủ, miệng rời núm vú. Dì nhẹ nhàng nâng đầu nó, rút tay hôn lên miệng nó, vừa hôn, vừa thủ thỉ…
“Tú cưng của mẹ ngủ đi… Ngủ đi con…”
Dì dỗ nó ngủ, rồi cũng ngủ theo. Tôi mò mẫm lần bò xuống.
Bác tôi ở biển về được hai tuần thì tôi thi được bằng lái xe. Bác cho tôi lái xe của bác chạy những việc vặt, buổi chiều dì Nguyệt đi làm vẫn đi bằng xe bus, nhưng tối khuya thì bác bảo tôi đi đón dì về, bác chép miệng:
“Tội nghiệp cô ấy, đêm khuya thân gái một mình”
Tôi biết được cái quang cảnh phòng trà về đêm. Mỗi bàn đều có một cô ăn mặc hở hang khiêu gợi ngồi lả lơi với khách trong ánh sáng lờ mờ. Có cô chiêu đãi còn lại ôm lấy tôi hun chụt lên má, làm tôi mắc cỡ muốn chết. Dì la lên:
“Con nhà người ta là học sinh chân chỉ, đừng tầm bậy nha”
Rồi dì dắt tôi ra xe. Tôi lái xe mà trong lòng cứ xốn xang vì cái cảnh lả lơi khêu gợi trong phòng trà và nhớ lại những hình ảnh dì lõa thể trần truồng trong nhà tắm. Dì thì vẫn coi tôi như em nhỏ ngây thơ, nói cười rất tự nhiên, thỉnh thoảng lại vừa nói vừa đưa tay đập đập lên đùi tôi nữa.
Để lại một bình luận