Phần 4
Tết năm 2011, T về quê, còn em ở Sài Gòn. Mùng 4 Tết, đám tụi em tụ tập đánh bài ở nhà một ông anh. Chơi được một lúc thì thằng H tới, chở theo L. L nhìn thấy em, mặt có chút không vui.
Chơi mấy tiếng đồng hồ thì lấy đồ ăn ra ăn, ăn xong mấy em gái đi rửa bát. L rửa mấy cái ly, xong ra ngồi cạnh em. Em chả nói gì. Bất chợt L nói:
– Anh N có thích P không?
– Sao em hỏi vậy?
– Hồi đi Đà Lạt, em sai khi để cho anh và P. Nhưng khi đó em không nghĩ được gì. Đi về P nói anh rất tốt, rất đặc biệt, P chưa thấy ai như anh (mie, các em sống trên đời được mấy năm mà nói như sõi lắm). Em cũng tưởng anh sẽ quen P, nhưng nghe P nói anh có bạn gái rồi.
– Ừ. Vậy sao em còn hỏi anh có thích P không?
– Vậy anh có thích không?
Em đành nói dối chút:
– Thực ra hôm ở Đà Lạt thì có em à, nhưng mà sau này thì cảm xúc qua đi, rồi bạn gái anh xuất hiện, giống như là biến cố ấy. Nhưng mà, anh chưa làm gì tổn hại P.
– Em biết.
Cuộc hội thoại dừng ở đó. Em nghĩ với cách giải thích đó, chuyện cũng đã qua. Thế nhưng em đã lầm.
T vào lại Sài Gòn. Tụi em tiếp tục vài ngày tháng yêu được. Vài, bởi vì một chuyện đã xảy ra.
Tối hôm đó, T gọi. Em trả lời với giọng âu yếm quen thuộc:
– Anh nghe nè em yêu.
– Mình chia tay đi. Em không chấp nhận anh nói dối.
– Có chuyện gì vậy em?
T cúp máy. Em gọi lại không trả lời, nhắn tin cũng không trả lời. Một lúc sau, em thấy message trên FB. Em mở lên, T gửi cho em một tấm ảnh, đó là ảnh P cùng em nằm trên giường, em nằm nghiêng, đang ngủ, còn P là người chụp.
Em đờ hết cả người. Như vậy là lúc sáng ở Đà Lạt, khi em còn đang ngủ thì P dậy trước, và chụp ảnh. Thế mà đến giờ mới gửi cho T. Nhìn ảnh chả nói lên điều gì, chăn che kín mít.
Cả buổi tối em không cách nào liên lạc với T được. Em viết một message giải thích rồi gửi qua FB. Đêm đó là một đêm rất dài, em hầu như không ngủ được. Sáng hôm sau, T trả lời em là “Dù anh ngủ với cô ta trước hay trong khi quen em, thì anh đều đã nói dối em. Em không chấp nhận sự dối trá”. Em nhìn nick T thì nhận ra cô ấy đã unfriend em.
Em gọi cho P, ò e í. Em nhắn FB cho P “Anh cần nói chuyện với em”.
Đến chiều tối, P gọi cho em. Em mắng xối xả, P hét lên trong điện thoại: “Anh bình tĩnh đi, khi nào bình tĩnh nói chuyện tiếp”.
Em trầm ngâm. Mắng thì mắng vậy, chứ em là người sai mà.
Lát sau em gọi lại. P nói một tràng: “Anh N, anh đùa giỡn với tình cảm của em, khi thì nói thích khi thì nói không, khi thì nói muốn bắt đầu một mối quan hệ, khi thì im lặng và tránh mặt em. Em biết, anh coi thường em. Em ghét việc anh giỡn mặt em, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em hay nói chuyện với em nữa. Đừng để em điên lên. Đừng đùa với em”.
P cúp điện thoại. Em chưng hửng. Rốt cuộc em lại bị xạc cho một tăng.
Những ngày sau đó, em không cách nào cứu vãn mối quan hệ với T. Em cũng nghĩ về việc tại sao P lại nổi giận với em. Có lẽ vì em nói với L là khi ở Đà Lạt em thích P. Em nghĩ một hồi thì nghĩ đến chuyện P có khi nào trả đũa tiếp hay không.
Em hỏi thằng bạn làm luật sư về việc ngủ với một cô gái 15 tuổi 9 tháng. Nó giải thích là nếu có xếp hình thì phạm luật rồi. Em hỏi tiếp dựa vào đâu để xác định có xếp hình hay không, nó nói bằng những phương pháp điều tra. Em nói giả dụ không xếp hình, nhưng có những tấm ảnh chụp chung trên giường, có người làm chứng cả buổi tối ở chung phòng thì sao, nó nói: “Nếu vậy thì mày đừng để nó tố mày, chứ tình ngay lý gian rồi đó”.
Em lo thật. Giả sử P tố cáo em, hậu quả thật khó lường. Nhưng rồi em nghĩ, sẽ chẳng có chuyện gì đâu, miễn đừng làm cho cô bé đó điên tiết lên.
Đó là tháng 2 năm 2011. Một năm rưỡi từ đó trở đi, em không gặp P, cũng không liên lạc gì với cô ấy. Sau khi chia tay T, em cũng FA.
Cho đến tháng 8 năm 2012. Em vô tình gặp P…
Hôm đó, đội bóng của em có hẹn đá giao hữu với một đội ở sân Galaxy. Bác nào đi xem phim ở Galaxy ND hoặc thích chơi đá bóng thì đều biết sân này. Đội này đá với đội em cũng mấy lần trong mùa hè năm đó. Đá ở sân này em toàn mang sẵn túi đựng quần áo và giày đi, định là sẽ thay đồ trong WC của rạp cho sạch sẽ.
Vừa ra khỏi chỗ làm là em mua ổ bánh mì, rồi vào sân. Em qua bên rạp, xuống hầm và ngồi gặm bánh mì. Ăn xong ổ bánh mì, em lấy lon bò húc ra uống để tăng sức chiến đấu cho trận đấu 7-3 này. Vừa uống, em vừa nuốt nước miếng ừng ực khi thấy các em teen mơn mởn đi xem phim.
Rồi em thấy có mấy em teen chỉ trỏ em. Lát sau mấy em đó nhập hội cùng vài em nữa, rồi ngồi ở một góc xéo cái ghế to vật em ngồi một mình. Em lúc đó thì chưa chắc chắn là các em đó hồi nãy chỉ trỏ em. Nhưng với khả năng lấy nét đa điểm, em nhận ra nhóm này nhiều em xinh và bén nhất tối hôm đó , nên em cũng hay nhìn. Và nhiều lần em thấy các em đó nhìn em.
Lúc đó em đã ăn bánh mì và uống nước xong, nhưng thấy vẫn còn thời gian nên cứ tranh thủ ngồi nghỉ, nhìn các em teen và rút con Nokia cùi bắp ra lướt web. Rồi em thấy có thêm hai em nữa nhập hội các em teen xinh mơn mởn kia. Một trong hai em nhìn rất quen, mà lúc đó em không nhận ra ai. Ngay lập tức các em teen kia chỉ trỏ em, bất lịch sự vê lờ. Hai em mới tới nhìn em, em thấy vậy quay mặt, rồi đứng lên xách túi vào thẳng WC. Khi em thay đồ đá bóng xong quay ra thì các em teen đã đi. Em qua bên sân mà cứ nghĩ cô bé nhìn quen lắm đó là ai.
Hôm đó đá bóng xong, em về nhà, tắm một phát là leo lên giường ngủ ngay, và hôm sau thì quên luôn các em teen mơn mởn cứ chỉ trỏ đó. Em làm việc bình thường, chiều hôm đó em đi việc của công ty, đến gần 4 giờ mới xong, thế là em chuồn luôn. Em không về nhà mà vào một quán cà phê gần nhà em, tên là Nhã Nam thư quán, bác nào ở Phú Nhuận hoặc thích đọc sách chắc biết quán này. Đây là quán của công ty sách Nhã Nam. Bác nào mua sách ở đây sẽ được họ giảm giá và bọc nylon miễn phí. Em hay ngồi đây vì gần nhà, giá rẻ, wifi phà phà.
Ngồi uống cafe được một chút thì em đi WC. Khi em quay ra, em thấy một cô bé đang mua sách, chắc bé này mới vào, thoáng nhìn thì body ngon vãi. Em về chỗ ngồi và nhìn qua chỗ để xe, thấy có thêm một chiếc Click. Chắc là của em gái này. Em liền quay qua nhìn em gái và nhận ra ngay đó là cô bé em thấy quen quen ở Galaxy tối hôm qua. Em gái mua sách xong, đưa cho nhân viên bọc nylon thì quay ra cửa, chỗ có mấy bàn cà phê và thấy em. Cô bé rất ngạc nhiên. Em thấy vậy liền quay đi.
Khoảng hai phút sau, cô bé đó kéo ghề ngồi đối diện em. Bé nhìn em, nét mặt không chút biểu cảm. Em nhìn cô bé. Đúng là rất quen. Ai nhỉ.
– Anh không nhận ra em à?
Con CPU của em đến lúc đó vẫn chưa xử lý xong. Em câu giờ:
– Lâu rồi không gặp, em khác nhiều quá, anh đoán là em nhưng vẫn cứ ngờ ngợ.
Em gái chống cằm, cười:
– Vậy là anh vẫn nhận ra em. Hai năm rồi còn gì.
Em ừ và tiếp tục suy nghĩ, có con hàng nào ngon thế mà hai năm rồi không gặp nhỉ. Hai năm, nghĩa là 2010.
Em gái nói:
– Hai ngày liền gặp anh, chắc là ý trời cho em gặp lại anh rồi.
Em cười, vậy đúng là em gái này hôm qua ở Galaxy. Nhìn em gái này và đám bạn chắc còn đang đi học. Đang đi học mà hai năm trước em gặp, vậy thì gặp trong hoàn cảnh nào nhỉ? Em hỏi:
– Em dạo này sao rồi?
– Cũng vậy. Em đậu Marketing …
Nghe tới chữ “đậu” là em nhận ra đó chính là P. Ừ phải, em có quen ai khác năm nay thi đại học đâu. Tai em ù đi, không nghe được P nói gì nữa. P đây sao, em khác quá, mà cũng đúng, tuổi 16 và tuổi 18 phải khác nhau chứ. Em gọi tên như một sự khẳng định là em vẫn nhận ra em ấy:
– P nè.
– Sao anh?
– Em còn giận anh không?
– Giận á? Giận cái gì mà giận.
Ngay lúc đó nhân viên của Nhã Nam mang sách ra đưa cho P. Em nói:
– Uống cafe với anh nhé!
– Không.
P đứng lên, lên xe, bỏ đi. Em cứ nhìn theo.
Vậy là em và P đã gặp lại nhau, rất tình cờ, và những hai lần trong hai ngày liên tiếp. P lại còn chủ động bắt chuyện với em, nhưng sau đó lại tỏ ra không muốn nói chuyện. Tối hôm đó và ngày hôm sau, em cứ suy nghĩ về chuyện đó.
Và em quyết tâm gặp P.
Em search FB, phải rất vất vả khi tìm trong những message vào tháng 2 năm 2011 mới tìm ra FB của P. Thật may mắn là em và P vẫn có bạn chung là thằng H trời đánh, nên em vẫn xem FB P được. P có thói quen đi ăn uống rất hay chụp ảnh và check in, nên em kiên nhẫn theo dõi. Trong khoảng một tuần, đã có hai lần em thấy P chụp ảnh hoặc check in, em vội vàng chạy đến, nhưng không thấy.
Hôm đó, vừa thấy P chụp ảnh và ghi chú ở một quán cafe, em nhanh chóng chạy đến. Bước vào quán, em nhìn thấy P nhưng vẫn đi về bàn trống. Sau khi yên vị và gọi nước, em thấy P nhìn em. Em cười với P.
Em ngồi ở quán cafe, uống thứ nước nhạt toẹt đó, lại còn ngứa miệng vì không được hút thuốc. Không mang lap nên không có máy, điện thoại thì gần hết pin nên không dám lướt web. May sao lúc em phục vụ đi ngang, em xin tờ giấy, rồi lấy cây bút cài trên túi áo ra. Em chả biết viết gì, thế là ngồi viết lộ trình cho một chuyến đi phượt. Thỉnh thoảng, em lại tư lự (suy nghĩ thật), cũng như để ý bàn của P. Nói chứ nhìn một thằng mặc đồ văn phòng ngồi viết lách trong quán cafe chắc cũng hay hay. Và, em thấy mấy cô bé ngồi cùng P cũng liếc nhìn em.
Và rồi P bước về bàn em.
P ngồi xuống ghế bên tay phải em. Em và P không nói gì. Mãi một lúc sau em mới nói:
– Vậy là lại gặp em.
– Ừ, thật kỳ lạ, giống như ý trời.
Tụi em lại im lặng. Đến lượt P kiếm chuyện để nói:
– Anh đang viết gì vậy?
– À viết linh tinh ấy mà.
– Vậy mà em tưởng anh làm thơ (??). Viết linh tinh vậy cho em mượn xem đi.
Em đưa cho P. P đọc một lúc rồi hỏi:
– Sao lại là Đà Lạt? Anh mê Đà Lạt lắm à?
– Ừ, anh yêu Đà Lạt. Đà Lạt có nhiều kỷ niệm với anh.
P trầm ngâm. Chắc hẳn P đang nhớ đến chuyện ở Đà Lạt. Em không biết nói gì, dù mất hơn một tuần tìm P mà khi gặp lại không biết nói gì. Lần này em có dịp nhìn kỹ P. Nhìn em ấy lớn hơn nhiều so với cô bé gần 16 tuổi hai năm trước. Mà P lấm tấm mụn và tàn nhang, hai mọng mắt dày, chắc là do thức khuya nhiều. Tóc P nhuộm màu hạt dẻ, che một bên tai, bên trái bấm những 3 cái khuyên, nhìn rất cá tính.
– Em từng nghĩ sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa, nhưng giờ lại gặp anh mấy lần liền, chắc là ý trời.
Em nghĩ thầm ý trời cái gì, bố theo đuôi suốt cả chục ngày nay vật vã mới gặp.
– P nè.
– Sao anh.
– Anh xin lỗi vì tất cả những chuyện đã qua. Anh không có ý xấu với em, anh cũng không đùa giỡn với em. Chỉ là ngày đó, cảm xúc qua đi, và anh gặp một người con gái, chiếm lấy tâm trí anh. Anh không có ý làm em giận.
– Em đâu có giận anh. Em ghét anh. Ghét cay ghét đắng. Anh tưởng anh là ai mà giỡn mặt em. Trai theo em nhóc (tức là nhiều lắm), đứa nào cũng xán xán lại, chỉ có anh ngủ với em rồi mà còn giãn ra. Em cũng không biết do anh là người tốt, hay là anh sợ cái gì (sợ đi tù e ạ ). Em cũng cóc thèm làm bồ anh, em chỉ ghét anh, ghét cả việc anh quen ai đó.
P nói một tràng, rồi lại dịu giọng:
– Em cũng không biết sao em lại như vậy.
Em im lặng. Vậy là em ăn dưa bở rồi. P đâu có tình cảm gì với em, chỉ là kiểu con nít quỷ, thấy ghét là phá.
– Chị đó đá anh rồi hả?
Giờ đến phiên em ghét P. Tại sao lại có thể phá hoại tình cảm giữa em và T? Em và T chỉ mới bắt đầu yêu nhau, tình cảm chưa đủ lớn để đối phó với những rạn nứt như thế.
– Ừ. Em hả dạ chưa?
– Hả dạ? Anh tưởng em muốn thế à? (ơ chứ em muốn cái beep gì? ).
Em im lặng, khuấy ly cà phê.
– Suốt hồi đó đến giờ hai người không huề được?
– Sao mà huề được. T nghĩ em đã làm chuyện đó với anh. Anh thì nói chỉ ngủ chứ không làm gì, thế là T cho là anh nói dối. T rất ghét nói dối. Ba của T ngoại tình rồi đòi ly dị mẹ T, nên T rất ghét con trai nói dối chuyện đó.
– Em chỉ muốn chọc chỉ thôi.
Bỗng dưng P chồm tới hỏi em:
– Anh đã làm với chị đó chưa?
– Em hỏi gì kỳ quá.
– Ha ha vậy là rồi. Vậy mà ngủ với em cứ làm bộ.
Đúng là con nít quỷ.
– Cho em lại số của anh đi, hồi đó ghét quá xóa rồi.
Em lấy máy ra gọi số P. Bên máy của P hiện lên số em, như vậy P vẫn dùng số cũ.
– Hôm nào đi uống nước nói chuyện với anh nhé.
– Không biết. Để xem thế nào đã.
– Thế nào là thế nào?
– Không biết.
P đứng dậy bỏ về bàn. Em thấy P và nhóm bạn lại đùa giỡn. Bỗng nhiên em tò mò về vụ chỉ trỏ hôm ở rạp chiếu phim.
Một lúc sau P cùng nhóm bạn đi về. Em đợi nhóm đó về được một lúc thì về. Khi vừa về đến chỗ làm thì điện thoại báo có tin nhắn. Tin nhắn của P: “Anh là người tốt hay người xấu? Anh có ghét em không?”. Em nghĩ ngợi một hồi thì nhắn lại: “Em sẽ đánh giá được anh nếu tiếp xúc với anh nhiều hơn. Còn về em thì anh nói rồi, anh rất quý em, từ khi ở Đà Lạt. Chuyện cũ qua rồi”.
Rồi em add FB P, trong lúc chờ cô bé đồng ý thì em dạo qua một vòng FB P. Được một lúc thì P đồng ý. Em thấy có nhiều hình ảnh và status hiện thêm. Em lại xem lại từ đầu. Xem đến tháng 11 năm 2011 thì thấy P post 1 tấm ảnh do H chụp, trong ảnh P đang xem ảnh trên màn hình máy ảnh, còn em thì nhìn P cười. P chú thích tấm ảnh đó: Cuộc gặp gỡ kỳ lạ. Một bạn của P hỏi ai vậy, thì P trả lời: người đáng ghét nhất trên đời. Thì ra các bạn của P nhận ra em nên chỉ trỏ. Trong phần photos, P post cả chục ảnh do em chụp trong chuyến Đà Lạt đó, có vài tấm kèm theo những dòng tâm sự.
Để lại một bình luận