Hương quay mặt dấu nét buồn tủi. Hương thích Vũ. Nhưng…
Có một lần ba mẹ Khoa đi xa, Khoa rủ bạn bè về nhậu nhẹt say mèm. Hôm đó Hương cũng uống đôi chút nên có phần đùa giỡn quá trớn. Nửa khuya Hương xuống bếp uống nước, người bạn Khoa ngồi trong góc nhà nhìn Hương chăm chăm.
– Anh nhìn gì như muốn lột truồng em vậy?
– Lột truồng em sẽ không đã như nhìn em lúc này.
– Mấy anh kia đâu rồi.
– Say như chết trên nhà.
– Anh uống nhiều mà không say hả…
– Hơi hơi thôi, bây giờ thì khát nước…
– Hương cũng khát quá…
Hương cầm cả chai nước lọc tu ừng ực, nước đổ loang ra ngoài, lớp vải áo dán chặt vào ngực, gò bồng đảo nổi hằn lên với hai núm vú ẩn hiện làm cho Hương đẹp 1 cách man dại, như 1 hiển hiện của dục thể. Bạn Khoa nhìn không chớp mắt, máu nóng dồn tụ lên đầu. Gã nhẹ nhàng tiến lại ôm chầm lấy Hương. Gã hôn lên cổ, lên tóc, lên má. Gã kéo đầu Hương, kề miệng vào hôn lên đôi môi người con gái son trẻ. Hương thấy rạo rực khắp người, vừa thích thú, vừa lo sợ. Hơi men làm cho Hương lơ mơ chập chờn. Bàn tay gã lại lần vào trong áo mò mẫm, vào trong quần xoa bóp. Hương rùn người…
– Đừng anh…
Hương vùng người thoát ra rồi chạy lên thang gác. Nhưng người bạn Khoa như con thú đói mồi. Gã đuổi theo, lách vào phòng Hương, gã đẩy Hương ngã ngửa trên giường, đôi mắt ngầu đục đỏ lừ làm cho Hương ríu người sợ hãi. Nàng há to mồm để la, nhưng bàn tay gã đã bụm chặt lấy miệng Hương. Tay kia gã kéo tuột quần Hương xuống. Gã mạnh quá, gã tát Hương thô bạo, gã nằm phủ lấp trên người nàng làm cho Hương mệt nhoài sau một lúc vùng vẫy. Hương nằm xụi lơ, nước mắt đong đầy, nàng nhắm lại mặc cho số phận… Người bạn Khoa cầm chiếc quần lót của Hương, bàng hoàng nhận thức những việc vừa xảy ra, cơn say như chợt tan biến, gã nắm tay lùi dần… gian phòng văng vẳng tiếng nức nở… Vũ ơi…
– Em không còn là con gái…
– Anh không quan trọng hóa vấn đề đó…
– Nhưng… nhưng em…
Hương oà lên khóc…
– Anh Tú hại đời em anh Vũ ơi!
Vũ sững sờ, người bạn thân nhất của Vũ lại như vậy sao. Vũ thấy cái gì nghèn nghẹn trong cổ, Vũ bất động nhìn vào khoảng không gian vô nghĩa trước mặt…
– Tú chết rồi, anh không thể hận người đã chết…
— Hết —
Để lại một bình luận