Phần 5
Trên đường về nhà lòng tôi vui sướng lắm. Ngày hôm sau theo lời hứa tôi dẫn Huyền đi uống nước cũng chỉ nói chuyện qua loa rồi về.
Rồi cũng tới buổi tổng kết năm học sau 2 hôm nữa là buổi đi giã ngoại. Nhưng hôm nay là 1 ngày tồi tệ với tôi biết tin cô chủ nhiệm của mình chuyển lên TP ở với bố mẹ. Nước mắt tôi cứ chảy ra, buổi tổng kết cũng xong. Cả trường tụ tập vào lớp để họp. Cả lớp hôm nay đều im lặng ai lấy cũng buồn nhưng người buồn nhất là tôi. Tôi đã mất đi 1 cô giáo mà tôi yêu quý 1 cô giáo đã giúp tôi rất nhiều. Xong buổi họp ai lấy đều về hết còn mỗi tôi đang ngồi mà nước mắt nó mỗi lúc 1 nhiều. Cô thấy thế tới gần tôi ôm chặt lấy tôi. Tôi khóc to hơn, bản năng của 1 người đàn ông không kìm nổi nước mắt của mình. Cô đưa 2 tay ra lau 2 hàng nước mắt đang chảy trên khuôn mặt tôi. Cô nói:
– Cô cũng rất buồn khi phải xa em nhưng không thể làm gì khác cô đã cố hết sức rồi. Mong em thông cảm cho cô, cô sẽ nhớ em rất nhiều, em đã giúp cô rất nhiều, làm cho cô hạnh phúc khi được bên em.
Nghe thế nước mắt tôi cứ trào ra. Cô ôm tôi vào lòng vỗ bờ vai an ủi tôi. Tội cũng cảm nhận là cô đang khóc. Được 1 lúc cô nói:
– Nam này em phải sống thật tốt và tìm cho mình 1 người phụ nữ hoàn hảo cô biết em có thể làm được. Em phải sống tốt thì cô mới yên lòng, phải là 1 người trưởng thành trong gia đình và luôn giữ vững phong thái này nha.
Tôi cứ khóc, khóc càng lúc càng to hơn. Rồi cô cũng trao cho tôi nụ hôn cuối cùng. Đúng thế 2 cô trò tôi đã chia tay nhau sau buổi tổng kết. Cô còn dặn:
– Ngày mai là cô lên Tp rồi buổi giã ngoại do em phụ trách hết, em phải làm 1 lớp trưởng mẫu mực luôn gánh vác mọi công việc của lớp nha.
Tôi nghe theo cô mà nước mắt cứ chảy ra. Đây là buổi cuối cùng tôi gặp cô, 2 cô trò tôi chia tay nhau tại trường. Tôi liền phi xe chạy thẳng về nhà đóng cửa lại khóc. Tôi không để ý bên ngoài là gì chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa ai đó đang gọi tôi. Tôi kìm lấy nước mắt ra mở cửa nhìn thấy chị tôi có vẻ đang buồn trước 2 mắt đang đỏ au của tôi. Tôi đang định đóng cửa lại không cho chị nhìn, chị liền giữ lấy cửa kéo tôi lại gần giường ngồi lên giường nói:
– Có chuyện gì thế?
Tôi nghe thế ai hàng nước mắt lại càng chảy tuôn ra. Chị ôm tôi vào lòng vô vai tôi nói:
– Cứ khóc đi khóc hết đi cho thỏa nỗi buồn của mình. Khi 1 người đàn ông khóc là nỗi lòng của người đấy đã trao cho 1 người nào đó. Cứ khóc đi.
Được 1 lúc tôi cũng kìm hết nước mắt ngước lên nhìn chị. Chị hỏi:
– Có chuyện gì thế?
Tôi ấp úng nói:
– Chị ơi cô chủ nhiệm của em chuyển lên Tp rồi. Em không bao giờ gặp lại cô nữa.
Chị vỗ về an ủi tôi nói:
– Chị cũng thấy rất buồn khi thấy em như thế này nhưng mà em thế này cô giáo em có thấy vui không. Em phải làm gì để cô cảm nhận nó mới thấy cô yên lòng chứ. Là 1 người đàn ông phải luôn mạnh mẽ vượt qua.
Tôi nghe theo lời chị nói:
– Em sẽ cố gắng.
Chị vỗ ai an ủi tôi nói:
– Thôi được rồi nhớ đừng để mình như này nữa nha.
Sau buổi hôm đấy tôi cứ im ỉm trong phòng mình 1 ngày. Nghe theo lời cô dặn làm lớp trưởng dẫn dắt cả lớp. Đến ngày đi giã ngoại tôi xin phép ba mẹ 1 câu vì ba mẹ cũng biết trước và đồng ý rồi. Chị tôi lớp 12 thì chị bận ôn tập để thi đại học lên chị không có buổi giã ngoại. Hôm đó tôi đến sớm nhất lớp lên nhận danh sách lớp. Chuẩn bị mọi thủ tục cũng điểm danh các bạn trên chuyến xe số 2 và bắt đầu xuất phát. Chúng tôi được buổi giã ngoại ở Hòa Bình do nhà trường sắp xếp mỗi lớp 1 nơi lên đi chỉ có mình lớp tôi thôi. Khi điểm danh xong ra nhận chỗ mình ngồi chỉ thấy 1 ghế trống mà người ngồi bên cạnh là Huyền. Tôi cũng thấy bất ngờ khi cả lớp lại nhường chỗ cho tôi ngồi với Huyền. Trên đường đi khá xa mất khoảng 3 tiếng chạy xe, tôi thì đơ người ra đang nghĩ về những lời cô nói. Chợt có tiếng nói ngay sát vào tai tôi:
– Bạn có chuyện gì đấy? Thấy bạn cứ đơ ra thế có chuyện gì nói tớ nghe đi.
Tôi quay sang nhìn Huyền nói hơi ấp úng:
– Không không có chuyện gì.
Tôi cũng cảm nhận được Huyền đang để ý đến tôi rất nhiều thi thoảng còn quay sang nhìn tôi. Trên đường đi khá xa lên Huyền ngủ ngật thấy vậy tôi liền đặt đầu Huyền vào bờ vai tôi. Tôi cũng không để ý gì nhiều, trên đường đi cũng không thể ngủ được cứ miên man nhớ đến cô. Rồi chuyến xe gần tới nơi tôi liền day day gọi Huyền dậy nói:
– Huyền huyền đến nơi rồi.
Huyền chợt tỉnh 2 mắt lim dim mà đầu vẫn dựa vào vai tôi nói:
– Này tôi là con gái đấy nha đừng có làm trò.
– Này bạn ngủ giật mà xe nó chạy nhanh tôi mới cho dựa đấy nha. Tôi dám làm gì thì tôi xin thề sẽ què chân.
Vừa nói Huyền lấy tay che miệng tôi lại nói:
– Rồi rồi tôi tin.
Cả lớp cũng di chuyển xuống xe lấy hành lý chợt có tiếng gọi tôi:
– Nam nam giúp tôi với.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc tôi quay lại nhìn thấy Huyền đang vẫy tay gọi tôi. Tôi tiến gần hỏi:
– Có việc gì thế?
Huyền nói:
– Giúp tôi cái vali này với nó nặng quá.
Tôi nghe theo cầm cái vali ra khỏi xe. Đang trên đường khéo hỏi Huyền:
– Con gái gì sao mà mang đi nhiều thế định đi di cư à.
Huyền nói:
– Có tí ý toàn mấy đồ cần thiết thôi.
Rồi cười với tôi. Lúc lên nhận phòng thì thấy ai lấy đều nhận hết chỗ rồi còn mỗi 1 phòng còn tôi liền cất cái vali của mình. Quay sang nhìn xung quanh căn phòng của mình nó cũng be bé thôi có 2 giường trong 1 căn phòng nhưng tiện nghi đầy đủ. Vừa ngó qua nhà tắm đi ra 2 mắt to tròn nói:
– Này làm gì ở đây thế?
Tội hỏi Huyền:
– Tôi qua đây ở chứ làm gì mấy phòng kia hết chỗ ở rồi còn mỗi phòng này. Không ở đây thì ở ngoài à.
Tôi cũng hơi bất ngờ khi thấy Huyền qua phòng tôi. Tôi nói:
– Nhưng chúng ta là nam nữ mà. Nam nữ thụ thụ bất thân. Bạn kiếm 1 phòng khác đi tôi không dám ở với phụ nữ.
Nghe thế Huyền gắt lên nói:
– Tôi cứ ở đây đấy làm gì nào. Chả nhẽ bạn để 1 đứa con cái sống ở ngoài. Huhu (Huyền trả vờ khóc)
– Thôi được rồi. Nhưng mà nhớ giữ khoảng cách đấy nha.
Huyền nói:
– Ok, cảm ơn.
Buổi sáng hôm đấy chúng tôi đi khá xa mà đến nới cũng gần tới trưa thu dọn đồ đạc 1 lúc liền hỏi nhân viên chuẩn bị bữa trưa. Tôi lên gọi các bạn xuống ăn uống, ăn xong nó to:
– Các bạn ăn xong lên phòng nghỉ ngơi chút đi nha tầm khoảng 2h30p có 1 chị hướng dẫn viên du lịch dẫn ta đi thăm quan.
Cả lớp đồng thanh:
– Ok.
Ăn xong chúng tôi ai về phòng người đấy. Tôi bước vào phòng đã thấy Huyền ở trong và nói:
– Sao về nhanh thế?
Huyền đáp:
– Nhanh chứ sao.
Tôi không để ý gì liền mở cửa sổ đằng sau ra ngắm. Thời tiết ở đây trong lành mát mẻ, cảnh vật lại đẹp nữa. Đang ngắm thì có tiếng nói ngay bên cạnh:
– Ở đây đẹp quá nhỉ, không khí trong lành.
Nghe thế tôi giật mình nói:
– Này Huyền là ai thế cứ làm tôi giật mình.
Huyền quay sang nhìn tôi cười nói:
– Thì là tôi chứ là ai.
– Lần sau đừng có làm người ta hoảng hốt nữa sợ chết mất.
Rồi 2 đứa tôi cười vui với nhau, ngắm được 1 lúc tôi liền lên giường ngủ thiếp đi. Buổi chiều hôm đấy lớp chúng tôi được tham quan 1 cảnh đẹp của thiên nhiên ban tặng cho nơi này. Buổi tham quan cũng kết thúc trời cũng khá tối, lớp chúng tôi ăn bữa tối vui đùa với nhau. Tôi luôn cố tỏ ra vui vẻ nhưng lòng mình thì luôn nhớ tới cô. Ăn xong cả lớp lên phòng ai đi đâu thì tùy. Tôi cũng lên phòng hỏi thăm các bạn rồi đi vào phòng mình thấy Huyền đang chơi cái gì đấy tôi hỏi:
– Chơi gì đấy?
Huyền đáp:
– Chơi ghép hình ý mà.
– Bạn ở đây nha tôi ra ngoài 1 tí.
Huyền nói:
– Uk đi đi. Tôi ở 1 mình được.
Thấy vậy tôi cầm thêm cái áo khoác mỏng đi ra vì thời tiết ở đây buổi tối hơi lạnh.
Tôi đi dạo 1 lúc rồi thấy 1 chiếc ghế đá ở phía xa đi lại gần ngồi. Ở đây chỉ lấp ló 1 vài tia sáng từ xa nhưng cũng đủ nhìn. Ngồi thẫn thờ 1 lúc, thấy lạnh lạnh mặc áo vào. Chợt từ đâu tiến tới vỗ vai tôi:
– Ùa (Huyền nói).
Làm tôi giật hết mình cứ tưởng là ma. Quay lại nhìn ra là Huyền và nói:
– Huyền là ma hả cứ làm tôi giật mình.
Huyền nói:
– Vui mà.
– Uk vui làm cho tôi giật hết cả mình.
Huyền nói:
– Xin lỗi xin lỗi.
– Rồi rồi chị ạ.
Huyền tiến gần ngồi cạnh tôi nói:
– Này có chuyện gì mà cứ đờ người ra thế từ sáng đến giờ rồi.
– Không có chuyện gì, mà Huyền theo dõi tôi hả.
Huyền nói:
– Đâu tôi chỉ thấy thế thôi. Có chuyện gì cứ nói đi tôi giúp gì thì giúp ai cứ úp mở mãi.
– Không có chuyện gì.
Lúc này khuôn mặt của tôi nó khác lạ với lúc gặp Huyền mọi khi. Huyền thấy thế cũng im lặng để cho tôi yên tĩnh. 2 chúng tôi không nói gì cả chợt:
– Hắt xì.
Tôi quay sang nhìn thấy Huyền mặc 1 chiếc áo phông mỏng mà trời ở đây hơi lạnh. Tôi cởi ngay chiếc áo khoác đưa lên vai Huyền nói:
– Sao không mặc áo vào trời đây lạnh lắm.
Huyền nói:
– Tôi quên. Bạn đưa áo tôi nhỡ bạn làm sao thì sao.
– Tôi như này thì không sao yên tâm.
2 chúng tôi lại im lặng 1 vài phút. Tôi hỏi:
– Sao biết tôi ở đây mà ra thế. Ở đây cũng khá xa với chỗ ở mà sao biết thế.
Huyền nói ấp úng:
– Ờ ờ tôi đi dạo ý rồi nhìn thấy Nam ở đây rồi qua.
Tôi cũng có vẻ tin và nói:
– Uk uk.
2 chúng tôi ngồi im lặng khoảng vài phút:
– Hắt xì.
Tôi quay sang nhìn Huyền nói:
– Lè về phòng đi ốm bây giờ.
Huyền nói:
– Bạn về không?
– Tôi muốn ở đây 1 chút nữa.
Vẻ mặt của tôi đang buồn 1 chút, Huyền cẩm lấy cổ tay tôi nói:
– Đi về với tôi đi không là tôi ở đây đấy.
Nghe thế tôi nói:
– Thôi được rồi, đi về.
Tôi 1 phần cũng lo cho Huyền nhỡ ốm là tại tôi với lại tối cũng muộn rồi. Huyền nhìn tôi cười nhẹ cầm tay tôi đứng lên rồi bỏ tay ra. Trên đường về tới phòng đi cũng mất khoảng 15 phút tại vì tôi đi khá xa nơi ở. Tôi cũng chả để ý gì đến Huyền đã đi theo tôi. Trên đường về tôi vẫn đờ ra không nói gì, một vẻ mặt đang buồn. Đi được 1 đoạn Huyền quay sang tôi nói:
– Cậu không lạnh à, tối muộn rồi ở đây cũng lạnh lạnh đấy.
Tôi trả lời cho qua:
– Tôi không.
Thấy vẻ mặt của tôi có 1 chút buồn Huyền nói:
– Này có chuyện gì mà cứ đờ ra thế.
– Không có chuyện gì.
Huyền nói:
– Cậu cõng tớ đi tớ mỏi chân quá.
Chưa kịp nói gì Huyền nhảy lên luôn vai tôi, tôi cũng đành đồng ý vì 1 đứa con gái thích gì phải làm bằng được. 2 chân của Huyền quấn chặt lấy eo tôi gần như tuột tôi dùng tay đỡ lấy mông Huyền cho khỏi tuột. Tôi cũng chả để ý gì đến thân thể của Huyền. Đi được vài bước Huyền nói:
– Sướng thật đấy tôi chưa bao giờ được cõng như này.
Hai chân của Huyền cứ đong đưa, tôi cũng chả nói gì. Huyền nói:
– Có thích không?
– Không, nặng lắm.
Tôi chỉ trêu đùa cho Huyền ai ngờ Huyền lấy 2 tay quấn chặt vào tôi nói:
– Như này nhẹ hơn chưa, tôi cũng có nặng đâu.
– Sao mà hết nhanh được, mà này sao ôm tôi chặt thế.
Huyền nói:
– Để như này khỏi ngã.
Tôi cũng cho qua mặc kệ huyền làm gì. Được 1 lúc Huyền gục đầu vào vai tôi, tôi cũng hơi bất ngờ nói:
– Ngủ rồi à này này.
Huyền nói:
– Làm gì đã ngủ để như vầy đi tôi thích.
Tôi cũng không nói gì khi nhìn thấy ngôi nhà chúng tôi đã thuê đấy Huyền nói:
– Đi 1 vòng nữa đi giờ về sớm không có gì đâu.
Tôi cũng không nói gì quay lại đi. Huyền cứ đu đẩy đôi chân của mình giờ thì áp sát mặt mình vào mặt tôi nói:
– Thích quá nhỉ, cảm giác khác lắm.
– Uk có chuyện gì mà vui thế.
Huyền nói:
– Như này là vui rồi.
2 chúng tôi cứ trò chuyện vui vẻ. Đi 1 vòng rồi quay về, khi về thì cũng chả thấy ai ở ngoài nữa Huyền thì cứ trên lưng tôi rồi đi vào phòng. Tới phòng tôi đặt nhẹ Huyền xuống giường nói:
– Tới nơi rồi cứ ôm tôi mãi à.
Huyền õng ẹo nói:
– Để 1 lúc nữa đi. Nam đứng lên đi cõng tôi vào phòng đánh răng đi.
Nghe thế tôi cũng cõng Huyền vào nhà vệ sinh bỏ Huyền xuống 2 đứa đánh răng cùng nhau thi thoảng Huyền dùng mông mình ẩy tôi. Tôi không để ý gì nhiều 2 đứa cười vui vẻ trong căn phòng. Đánh răng xong Huyền nói:
– Ra ngoài tôi thay quần áo.
Tôi cũng ra ngoài theo tôi biết con gái thường thay quần áo ngủ trước khi ngủ, tôi thì mặc gì cũng ngủ được lên kệ. Được 1 lúc Huyền bước ra với 1 bộ đầm tuyệt đẹp màu hồng trông xinh lắm. Tôi nói:
– Wow xinh quá nhỉ.
Huyền chỉ cười tôi nói:
– Có gì đâu ở nhà tôi mặc suốt mà.
Tôi cũng chỉ nói vậy lên giường đắp chăn chuẩn bị đi ngủ, khi 2 đứa xong xuôi tôi nói:
– Tắt điện nha. Muộn rồi ngủ thôi.
Huyền nói:
– Tắt đi nhưng để cái đèn ngủ lại nha tôi hơi sợ.
– Ok.
Tôi tắt điện xong xuôi nhảy lên giường 2 tay chống đầu nằm nghĩ mơ hồ. Huyền nói:
– Không ngủ à.
– Chưa buồn ngủ.
Đột nhiên:
– Hắt xì.
Tôi quay sang nhìn Huyền có vẻ cảm lạnh nói:
– Thấy chưa đã bảo về sớm không nghe.
Huyền nói:
– Có sao đâu.
Tôi thấy thế lấy cái chăn của tôi đưa đắp cho Huyền đi xuống dưới lấy 1 cốc nước nóng. Lên phòng đưa cho Huyền uống và nói:
– Này uống đi con gái dễ cảm lạnh lắm. Đã ấm hơn chưa?
Huyền uống vài ngụm nói:
– Đỡ rồi. Mà Nam đưa chăn cho tôi lấy gì mà đắp.
Tôi đã chuẩn bị sẵn 1 chăn cho mình và nói:
– Tôi mang chăn theo mà đắp đi nhỡ ốm sao.
Rồi tôi đi lấy cái chăn lên giường nằm, thấy Huyền không sao nữa quay người sang bên kia. Thời tiết ở đây buổi tối khá lạnh chắc khoảng 20 độ mà cái chăn tôi mang là chăn của mùa hè cũng thấy hơi lạnh 1 chút. Đang co ro chùm lấy người mình đột nhiên Huyền cầm 2 cái chăn quay sang giường của tôi nói:
– Này lạnh thế này mà để như thế à.
Chưa kịp nói gì huyền chui vào chăn của tôi dùng 2 chăn đắp thêm vào. Thời tiết ở đây lạnh thật 3 chăn mới đủ ấm. Huyền chui vào chăn tôi cầm tay tôi làm gối cho Huyền và nói:
– Như này mới ấm này.
– Nhưng nhưng chúng ta là nam nữ mà làm vầy không được.
Nói xong Huyền liền ôm tôi 1 chân thì gác lên chân tôi. Tôi cứ nằm im để mặc Huyền làm gì, huyền nói:
– Cứ để như này đi, lạnh thế này.
Tôi không nói gì Huyền nói:
– Thôi ngủ đi muộn rồi.
Để lại một bình luận