Vì trong lớp tôi học rất giỏi và lại làm lớp trưởng nên được cô khá quan tâm đặc biệt hơn ai khác. Đối với tôi mà nói, dường như tôi được cô ưu đãi rất nhiều. Cứ mỗi lần cô vào lớp kiểm tra bài thì có bàn tay 5 ngón “em vẫn kiêu sa” của tôi giơ lên xung phong trả bài. Ba, bốn lần liên tiếp như thế tôi được cô cứ gọi lên trả bài hoài… và cứ mỗi lần luôn được điểm 10. Kể ra thì cũng lạ, trong lớp cũng có đứa giơ tay xung phong chứ không phải mình tôi, thế mà tôi luôn được ưu tiên được gọi lên trả bài trước. Vì thế, tôi biết chắc chắn rằng, trong thâm tâm của cô tôi có đóng một vai trò khá quan trọng, mà ngược lại trong tôi, cô thì quan trọng khỏi chê vào đâu được.
Chẳng hiểu sao, tiết học ngày hôm nay thu hút tôi đến lạ lùng, tôi lắng nghe một cách mê say… Chính vì chú ý quan sát cô tỉ mỉ, tôi chợt phát hiện ra, tự dưng nét mặt cô trở nên hơi tái, đôi mắt dường như mất thần… rồi cô hơi lảo đảo trên bục. Tôi tá hoả, biết sắp có chuyện xảy ra, nên vội chạy ngay lên bụt từ từ đỡ cô ngồi xuống ghế giáo viên.
Cả lớp lúc này cũng nhốn nháo, nhiều đứa chưa biết chuyện gì xảy ra vì cứ lo gục mặt mắc cỡ xuống bàn, bây giờ nghe tôi quát:
– Cô bị gì rồi. Tụi bây chạy lên văn phòng hiệu trưởng báo mau! Nhanh lên!
Tụi chúng bạn lao nhao, lao nhao phía dưới.
– Thằng Luân, mày đi mau, chạy lên phòng hiệu trưởng báo mau!
– Ừ… ừ… Được được.
Tụi con gái xúm chạy lên coi cô, tụi nó lụm dầu xanh, thoa thoa hai bên thái dương cho cô đỡ chút, đứa bắt gió, đứa đấm bóp tay chân cho cô. Nhìn cô lúc này mà tội nghiệp, dáng hoa bây giờ bỗng dưng ủ rũ. Tôi thấy có vẻ không ổn, với lại ba tôi cũng có nói, mấy vụ trúng gió này mà để lâu không tốt, phải đêm điều trị ngay mới được. Tôi lên tiếng y như một lời ra lệnh:
– Thôi các bạn tạm dừng đi, thu xếp đồ cho cô đi, Lâm sẽ cõng cô lên trên phòng Y tế để cho kịp, không thì nguy lắm!
Tôi mặc kệ tụi nó có đồng ý hay không, tôi tiến lại, xốc cô lên, hai tay tôi nắm lấy hai tay cô đặt lên trên vai tôi. Lúc bấy giờ tôi đang trong tư thế quay lưng lại cô và người hơi chùn xuống, tôi lấy thế nắm hai bên dưới gần mông cô mà xốc lên. Tôi cõng cô chạy một mạch tới văn phòng Y tế. Bọn con gái cũng đi theo, cả lớp tôi gần như hầu hết đứa nào cũng đi, chỉ có bàn trực nhật hôm ấy thì ở lại lo canh đồ.
Cõng cô trên lưng đi ngang qua các lớp khác, tụi nó ai cũng nhìn, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy chúng tôi một đám ùa nhau đi. Tôi mặc kệ chúng nghĩ gì… không hiểu chúng có câu nệ câu “Nam nữ thọ thọ bất thân” không, nhưng tôi cốc cần, tôi thương cô, tôi muốn cô được điều trị ngay, sau này chúng nó nói gì mặc kệ. Đôi bồng đảo của cô đè sát trên lưng tôi làm thân thể tôi nóng rực hừng hừng, điên cuồng như phát nổ. Còn nữa, cái mu của cô cứ tì sát trên phía lưng tôi làm tôi thêm nóng vô cùng. Tôi cũng thật không ngờ tôi có được cái diễm phúc cõng một người đẹp trên lưng mà chạy thế này, hơn nữa người đó lại là cô giáo tôi, người tôi hằng yêu mến.
Mang đến phòng Y tế, cô y tá của trường khám cho cô vào cho chúng tôi biết cô Quỳnh Thư bị trúng gió, cô y tá bảo chúng tôi ra ngoài chờ trong khi họ chữa trị cho cô. Không biết họ làm gì trong phòng, nhưng tôi bấy giờ mới nghe được tiếng hơi yếu ớt của cô vang vọng ra từ bên trong khi trả lời cô y tá:
– Em chẳng biết sao, đang giảng bài, chóng mặt quá em muốn xỉu, con người em nó lảo đảo quay cuồng.
– Bây giờ em đỡ chưa? – Tiếng cô y tá hỏi cô.
– Dạ cũng bớt chút chút rồi chị. – Cô trả lời.
– Thuốc đây, em về nhà ráng uống hết nha. Để chị viết giấy và thông báo cho hiệu trưởng em hôm nay thế này thì chiều nay chắc không dạy được đâu. Hôm nay dạy tới đây thôi, về nhà nghỉ nha. Để chị bảo ai chở em về… chứ em đi một mình về cũng nguy hiểm.
Tiếng cửa bên trong mở, cô y tá bước ra, có lẽ nhận ra tôi là lớp trưởng của lớp, nên cô hỏi:
– Phải em là lớp trưởng không?
– Dạ phải, thưa cô! – Tôi đáp.
– Cô giáo của em bị trúng gió bây giờ hãy còn yếu, thôi thì em hôm nay lái xe đưa cô ấy về nhé! – Cô y tá bảo.
Được cô y tá tạo cơ hội hiếm có này tôi chụp ngay:
– Dạ dạ… dạ được thưa cô. Cô cứ để em. – Tôi nhanh nhảu.
– Được rồi, em vào trong dìu cô ấy về đi.
Tôi bước vào trong, thấy cô đầu tóc rũ rượi, trông cô thật tội nghiệp, càng nhìn cô lòng tôi càng cảm thấy yêu cô hơn lúc nào hết. Tôi khẽ hỏi:
– Cô ơi, cô bớt chưa cô? Em lo cho cô quá!
– Cô bớt tí rồi Lâm. Cảm ơn em quan tâm.
Rồi cô nhìn tôi trìu mến cứ như là tỏ vẻ thương tôi lắm vậy. Cô nói tiếp:
– Làm phiền Lâm chở cô về nhà giùm nha. Cô mệt quá!
– Dạ được thưa cô. Chuyện nhỏ, cô để em lo hết cho. Cô chỉ đường em chạy là được.
Nói rồi tôi dìu cô ra khỏi phòng Y tế, chúng bạn cũng xúm lại hỏi han cô:
– Cô ơi… cô có sao không cô?
– Mặt cô tái quá… có sao không cô ơi?
– Cô ơi… cô về nhà nghỉ nha.
Cô nhìn lũ học trò thân thương của mình một cách trìu mến, giọng cô yếu ớt bảo:
– Cô đỡ rồi các em, cảm ơn các em quan tâm. Các em về nhà nghỉ đi, học bài, làm bài cho ngày mai nữa nhé! Để bạn Lâm chở cô về được rồi.
Tụi nó đồng thanh “Dạ” một lượt làm lòng cô cũng thấy vui vui dù trong người rất mệt. Tôi quay sang con Linh nói:
– Linh nói thằng Luân nó mang cặp vở về nhà mình giùm nha. Cảm ơn Linh.
Rồi tôi đá lông nheo với nó một cái… tôi thấy con nhỏ nhoẻn miệng cười, gật đầu. Tôi biết nó để ý tôi lâu rồi nhưng hôm nay thấy tôi đá lông nheo với nó là một điều nó chưa bao giờ nghĩ ra. Trong đầu tôi chợt nói khẽ “Đi đi bà nội! Sớm muộn gì anh cũng đè em ra hà… dâm quá mà… mới có 14 mà bày đặt nghiên cứu tới cô giáo Thảo rồi, chắc lên 17 nghiên cứu tới thầy giáo… Lâm quá… Cười gì… mai mốt anh quấn cho một điếu… có bầu giờ!”
Xong tôi vội chạy đi ra căn tin lấy chiếc xe Dream II của tôi, chạy tới phòng Y tế, chúng bạn nó giúp đỡ cô lên xe ngồi phía sau tôi. Tôi bắt đầu nổ máy xe và chạy đi, con Linh nói với theo:
– Đưa cô về trước đi, có gì chiều Linh qua nhe!
“Tự nhiên đòi qua… thôi đi bà nội!” Tôi nghĩ trong đầu, tôi vái cho nó đừng có qua, nó qua sẽ làm tôi bể dĩa hết, không làm ăn gì được cả. Cơ hội ngàn vàng của tôi như thế này làm sao để cho nó phá hoại được.
Theo lời chỉ dẫn của cô, tôi chở cô về nhà cô nằm tuốt dưới đường 14 trong Phước Bình, rồi phải đi sâu vào nữa. Dừng trước một ngôi nhà y như biệt thự tôi mới cảm thấy nhà cô là một nhà khá giả, không phải hạng tầm thường. Nào giờ tôi cũng chưa biết nhà cô, đây là lần đầu tiên tôi được hân hạnh đặt chân đến. Gia đình tôi, ba tôi làm bác sĩ, mẹ làm nha sĩ chứ tôi dám chắc tài sản ba má tôi không bằng một góc của nhà cô. Đoán biết biết cô là con gái duy nhất trong nhà này, nhưng để chắc chắn hơn tôi hỏi cô khi vừa dắt xe vào trong sân biệt thự nhà cô:
– Cô ơi, nhà lớn vậy mà sao không ai vậy cô? – Tôi hỏi.
– Ba mẹ cô đi lên Đà Lạt nghỉ mát 2 tuần rồi Lâm. – Cô đáp.
– Cha… xui quá… bây giờ lấy ai mà chăm sóc cô đây cà?
– Không sao đâu Lâm, cô lớn rồi mà… cô tự lo được. Cô cảm ơn Lâm nhiều đã chở cô về nha. Em vào nhà chơi đi.
Mải lo chăm sóc cho cô, khi bước vào trong tôi cũng quên khóa đi cổng ngoài. Tôi dìu cô bước tới trước cửa lớn của ngôi biệt thự, trao cho tôi chìa khóa và bảo tôi mở cửa. Xong đâu đấy tôi dìu cô lên trên căn lầu phía trên, tôi đoán chắc phòng riêng của cô trên đó. Mở cửa phòng cô, đập vào mắt tôi là một căn phòng nguy nga tráng lệ, mùi thơm dìu dịu tỏa ra, khiến lòng người như đang đi vào chốn thiên đường hoa thơm cỏ lạ. Căn phòng cô ngăn nắp vô cùng, cảnh sác trang trí làm cho tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng khi vừa mới bước vô.
– Cô vào giường nằm nghỉ nha, để em chạy xuống nấu cháo cho cô ăn rồi uống thuốc.
– Thôi khỏi đi em…
– Sao khỏi được cô, cô đừng lo, em biết làm bếp mà! Lúc trước má em bệnh em nấu cháo cho má em ăn hoài mà! Cô lên giường nghỉ đi.
Nói xong tôi dìu cô lại giường rồi chạy cái vù xuống nhà dưới, vào bếp, lấy thịt, sắc hành, vo gạo, và bắt đầu nấu cháo cho cô ăn.
Thời gian chóng qua, cháo cũng chín, tôi mang lên trên phòng trên cho cô. Lúc tôi lên thì cô cũng đã thiếp đi vì mỏi mệt, tôi đặt chén cháo một bên, lại ngồi sát bên cạnh giường cô, khẽ lay cô:
– Cô ơi, cháo chín rồi, cô dậy ăn miếng cháo rồi uống thuốc cho mau hết bệnh nhé!
Cô từ từ mở cặp mắt nhung ra nhìn tôi cười yếu ớt.
– Tội nghiệp Lâm quá! Em cũng đã ăn gì đâu, hay là mút cháo lên ăn với cô đi.
– Dạ em từ từ cũng được mà. Để em giúp cô ăn trước nha.
Tôi lật đật không ngại đụng chạm với cô, tôi khẽ dìu cô ngồi dậy. Cô giơ tay tính lấy chén cháo ăn một mình, tôi cản:
– Ý… không được, hôm nay cô phải để em chăm sóc cho cô từ A đến Z. Cô… cô… cho em một cơ hội được chăm sóc cô nha. – Tôi nói như van xin, ánh mắt tôi nhìn cô như vẻ van lơn.
– Ai da… em… cô lớn rồi mà… để cô cho…
– Để em cho cô… hôm nay cô làm em bé… để em đút cho cô ăn.
Cô bật cười với câu nói trẻ con của tôi.
– Thôi được rồi… cô làm em bé… em làm gì…
– Dạ… em làm… làm… người đút cháo cho em bé… hihihi… – Nói xong tôi cười xòa… vì chẳng biết trả lời làm sao.
Tôi mút từng muỗng cháo thổi nhè nhẹ cho bớt nóng rồi đút cho cô ăn, cứ như đút cho em bé ăn vậy. Trong giờ phút này, lòng tôi rộn lên một niềm vui khó tả, tôi thấy tôi càng yêu cô hơn. Nhưng trái lại tôi không biết cô nghĩ gì… không biết cô có nghĩ như tôi không? Có yêu tôi không? Nhưng tôi biết chắc rằng có… là vì qua ánh mắt của cô, qua ánh mắt trìu mến ấy lúc nào cũng làm cho tôi cảm thấy mình được cô yêu một cách thầm kín. Phải chăng cô cũng có yêu tôi chút chút… nhưng vì vai vế thầy và trò khó mà biểu lộ công khai ra ngoài cho thiên hạ đều thấy? Có lẽ là như vậy và chắc chắn là như vậy. Trong cái xã hội khốn nạn này, việc thầy và trò yêu nhau lại trở nên một chuyện “động trời” gọi là không thể chấp nhận được. Đúng là cái xã hội thối, xã hội LỒN! Chứ bao nhiêu người ta yêu thương nhau thì sao? Có ông có bài lấy nhau mà chênh lệch nhau cả 1 con giáp mà chẳng có ai nói gì, tôi với cô chắc hơn kém nhau độ chừng 10 tới 12 tuổi là cùng. Nói về tuổi thì tôi thua cô, chứ nói về tướng tá thì tôi bảnh trai, có khi lại lớn hơn cô là khác. Như vậy thì yêu nhau lại không được ư? Tôi mặc kệ cái xã hội LỒN, xã hội CẶC, tôi yêu cô thì tôi cứ yêu… xem nó làm gì nhau cho biết.
Chăm sóc cho cô ăn xong, tôi rót cho cô ly nước uống cùng với thuốc và đỡ cô nằm xuống nghỉ.
– Cô nằm xuống nghỉ ngơi nha. Cô ngủ một giấc dậy sẽ hết bệnh nhé.
Tôi nói với cô như là ba tôi đã nói với tôi những lúc tôi bị cảm sốt nặng. Ánh mắt trìu mến của cô nhìn tôi biết ơn và từ từ khẽ nhắm lại.
Tôi không rời vội căn phòng của cô, tôi muốn ngồi đó “ngó” cô ngủ. Tôi thích được ngắm cô và đây có lẽ là cơ hội tốt nhất được ngắm cô mê say trong giấc ngủ. Tiếng cô thở đều đều, nét mặt cô lúc này bớt tái hơn, hồng hào trở lại hơn. Gương mặt cô lúc này đang ngủ mà trông đẹp dễ sợ, vừa ngủ mà nét mặt như cười… chắc là cô cười với… tôi.
Tôi thu dọn chén, dĩa mang xuống bên dưới rửa. Tôi cũng không quên đi dạo vòng quanh các căn phòng còn lại của ngôi biệt thự nhà cô, phải nói nhà cô rất sang, mọi thứ đều quý giá và khá nhiều đồ cổ từ cái chén đời Đường cho đến cái ly của nhà Tống, được chưng cất rất kỹ càng trong các khung kín. Tôi lanh quanh bên dưới cũng 1 – 2 tiếng, khi trở lên phòng cô trở lại thăm cô thì… trời ơi… tấm chăn tôi đã đắp cho cô đã bị đá văng xuống giường, còn chiếc áo dài của cô thì cũng đã giật bung ra tùm lum, tùm la… trong khi đó, mắt cô nhắm nghiền mà miệng cô cứ nói ú ớ… “nóng… quá… nóng quá… chịu không nổi… nóng quá… nóng quá… cởi hết… cởi ra hết!”
Lúc này cô đã giật bung chiếc áo dài ra, tôi đã thấy được luôn chiếc nịt vú màu trắng của cô lộ ra đang bao bọc quanh đôi bồng đảo nhô cao kia. Tiếng cô thì thào như nói với tôi:
– Lâm ơi… cô nóng quá… giúp cô… giúp cô… cởi ra… cởi ra giùm cô… cô chịu không nổi.
Tôi cũng không ngờ có cảnh tượng này xảy ra trước mắt tôi, không không mong đợi nó, nhưng nó tự tới! Đúng là trời đã an bài cho tôi, Trời đã giúp tôi chiếm được thể xác của cô trong hôm nay rồi. Tôi lật đật đáp:
– Dạ… dạ… em cởi ngay… cời ngay cho cô đây cô ơi!
– Nóng quá… nóng quá Lâm ơi… người cô khó chịu quá Lâm ơi… cởi hết nha… đừng chừa gì cả.
“Dĩ nhiên là không chừa rồi… cô ơi làm sao Lâm chừa cho được… Lâm thấy cảnh tượng này còn nóng nữa là… cô” Những chi tiết làm tình trong cuốn “Cô Giáo Thảo” từ từ hiện rõ trong đầu tôi, có lẽ đây là cơ hội tốt nhất cho tôi thực hành đây!
Nói rồi, tôi tiến sát lại bên giường cô, tôi leo hẳn lên trên, và “giúp” cô dỡ bỏ những thứ vướng víu trên người cô, tôi lột luôn cả chiếc xu chiêng của cô ra và quẳng ra một bên. Ôi… cho tới bây giờ tôi mới thực sự nhìn rõ đôi vú cao ngồ ngộ mà đã từ lâu tôi hằng ao ước được trông thấy. Nay đã thấy rồi, thì không thể bỏ qua, tôi cho tay vào xoa bóp nhè nhẹ, nhè nhẹ sợ mạnh sẽ làm cô đau.
Để lại một bình luận