Phần 54
Nhưng rồi, bỗng tôi giật mình nhìn lên đồng hồ – đã 11 giờ rồi, “thôi chết rồi, bố bảo trưa này bố về mà” – Nhớ lại lời bố dặn, tôi mới lặng lẽ đặt mẹ nằm xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo vào, ôm ngay cái chăn chứa chiến tích của tôi và mẹ vứt lên trên phòng tôi. Sau đó lại xuống phòng mẹ, lấy nước ấm lau lại cho mẹ tôi 1 lần nữa, cả người mẹ bốc toàn mùi dâm đãng khi vừa mây mưa xong, bố về kiểu gì chả phát hiện ra. Sau đó tôi mặc quần áo vào cho mẹ, đắp chăn cẩn thận rồi chạy ra ngoài mua bát phở về cho mẹ ăn…
Nửa tiếng sau, mẹ tôi tỉnh dậy, bố tôi bây giờ chắc là đang trên đường về, tôi bê bát phở vào cho mẹ. Mẹ tôi hạnh phúc nhìn tôi bưng bát phở vào:
– Mẹ yêu con – Mẹ dịu dàng nói với tôi như thế.
– Con cũng yêu mẹ….
Vừa ngồi ngăm mẹ ăn, tôi vừa sức nhớ ra phải hỏi mẹ nguyên nhân sao mà lại tự nhiên ốm. Lúc này mẹ tôi mới vừa ăn vừa kể… Thì ra là lão Tú, mẹ kiếp. Mẹ tôi bị ướt quần áo, lại chạy vào xe ngồi điều hòa lạnh, thế thì sao mà không ôm được. Mà tôi lại còn mối nghi ngờ chuyện này không phải tình cờ, khả năng là hăn sắp đặt rất cao. Con mẹ nhà nó chứ, tôi đã nghi rồi mà…
– Đấy, hậu quả ai bảo đi hen riêng với trai làm gì … – Tôi vừa nửa giận nửa đùa nói với mẹ
Mẹ tôi cau mày nhìn tôi nói:
– Này, không được nói mẹ như thế nhé, hen hò gì chứ. Con không được nói như thế, mẹ không thích.
– Hì, tại con với mẹ chưa hẹn hò với nhau bao giờ..
– Gớm, tôi với anh suốt ngày chạm mặt nhau, hẹn hò cái gì nữa… lắm chuyện…
– Không biết, hôm nào mẹ phải hẹn hò với con 1 lần đấy.
Mẹ không nói gì mà cốc nhẹ lên đầu tôi 1 cái. Tôi muốn cảnh giác mẹ với lão Tú nên nói tiếp.
– Mẹ, không phải con nói đùa đâu, nhưng mà con thấy chuyện này là do ông ta cố ý làm đấy mẹ ạ… mẹ không nên gặp riêng ông ta nữa, mẹ nhé…
– Ừhm. Để xem, mẹ không tin thầy ấy lại là người như thế đâu… được rồi, để con yên tâm mẹ sẽ tìm cách hạn chế.
Không bằng lòng với kiểu nói chuyện huề vốn của mẹ, nhưng biết sao được chứ, chẳng thế bắt ép được mẹ trong chuyện này, tôi mới chỉ là thằng học sinh mà thôi. Đành làm cách khác vậy…
Bố về, tôi nhường mẹ lại cho bố chăm sóc, lủi ra ngoài, tôi lặng lẽ gọi điện cho thằng Tuấn mặt thộn, giờ đang là cánh tay đắc lực của tôi. Tôi cần phải xác minh lại tư cách thằng cha giáo viên mới này, việc hắn tiếp cận mẹ là chuyện quá đáng nghi ngờ.
– Ê, mày, tao đang có chuyện muốn nhờ đây ?
Thằng Tuấn mặt thộn ở đầu dây bên kia vồn vã trả lời:
– Ô, Dũng à, chuyện gì thế, bố tao bảo bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau…
– Đệt, lại bố mày…. thôi hẹn nhau ở quán nước bà Dung béo nhé.
– À, tao cũng có chuyện muốn nói với mày đấy Dũng….
Tôi vào quán với thằng Tuấn mặt thộn, gọi bò húc ra uống mà thằng này cứ than vãn mãi, thế mà cuối cùng nó cầm cốc lên uống ừng ực như là thằng chết khát, nốc hết cả cốc xong nó mới quay sang bảo:
– Ở nhà tao bị cấm, không được uống nước ngọt…
Tội nghiệp nó ghê, mà ở nhà tôi cũng bị mẹ cấm mà, thỉnh thoảng vẫn mua trộm về uống, thằng này ngoan quá cơ… Rồi tôi quay sang bảo nó:
– Tình hình là tao cần mày giúp đây
Thằng mặt thộn này, không trả lời mà quay sang nhìn tôi mắt sáng rực rỡ, có vẻ nó khoái chí lắm. Thường ngày không có bạn nên nó lủi thui 1 mình, đến là khổ. Trông thấy nó như thế, tôi đành chép miệng nói luôn:
– Mày có biết lão Tú dạy văn mới về không ?
– Có.
– Mày thấy sao ?
– Ờ, tao đi hỏi bài thầy ấy 3 lần, lần đầu bị từ chối, lần thứ 2 thấy tao thầy ấy lấy cớ đi vệ sinh không ra làm tao đứng chờ hết cả giờ ra chơi. Lần thứ 3 thầy ấy mắng tao là “Sao em dốt thế”, rồi quay đít đi mất – Rồi cuối cùng nó chốt – Giờ tao ghét thầy Tú…
– Ờ, tao cũng thế, lão đấy trông đểu đểu thế nào ấy – Tôi bơm thêm vào.
– Thế thì sao ? – Nó bắt đầu dò hỏi
– Ờ, mày biết đấy, dạo này, lão đấy cứ bám theo mẹ tao…
– À, chuyện này tao biết…
– Hả, sao mày biết, mày cũng đi soi mói mẹ tao đấy à ?
– Không, bố tao bảo….
Lúc này, bỗng nhiên có cái lão quái dị ngồi ở bàn phía góc bờ rào hoa giấy có vẻ như bị sặc nước, ho khạc lung tung trong khi lão kia thì cũng chỉ biết ngồi mà vỗ vỗ vào lưng giúp đỡ nhưng lại không dám đứng dậy, mặt vẫn hướng về phía bờ rào. Quái gì, ngồi uống trà đá mà còn đeo khẩu trang, trông dáng lại quen quen nữa. Nhưng rồi tôi cũng chẳng quan tâm làm quái gì, quay lại nghe thằng Tuấn mặt thộn nó kể tiếp… Thằng này bỗng nhiên nhỏ giọng mà nói:
– Tao ở nhà, đang buồn đi đái chạy vào nhà vệ sinh định đi thì tao nghe thấy bố tao đang trốn trong đấy gọi điện thoại, vì thường ngày mẹ tao thấy bố tao gọi điện là hay lân la tới nghe trộm bố tao ghét lắm. Thế là tao nghe được bố tao đang gọi điện cho ai đó, nói chuyện rất là bí mật, tao chỉ nghe thấy bố bảo là: “Tìm cách hạn chế không cho lão Tú tiếp cận gần cô Dương Huyền” rồi gì mà bảo ông Tú cơ to, nham hiểm, đạo đức giả các kiểu con đà điểu, rồi là hội chủ bị dụ rồi … Lắm chuyện mà tao thì buồn đái quá thế là tao phải chạy ra vườn đái tạm…
Tôi dừng lại không nghe tới cái chuyện thằng này nó kể nó đi đái làm sao nữa, mà giờ cái lời kể của nó làm tôi thu được rất nhiều thông tin.
Quả đúng như tôi dự đoán, tư cách thằng cha này có vấn đề, bố thằng mặt thộn này là hiệu phó, chắc chắn là ông ấy biết nhiều chuyện nội tình ở trong đó hơn là mình, như vậy 1 điều mà tôi có thể khẳng định, lão Tú là thằng khốn đê tiện, đang âm mưu đen tối gì đó hướng tới mẹ tôi. Mẹ kiếp, đúng thật là muốn chết đây mà. Lại còn “Hội trưởng ” nào nữa, ở trong trường làm gì có hội gì chứ, hay là cái hội nam giáo viên hâm mộ mẹ tôi nhỉ ? Cái này học sinh trong trường đều biết cả, trong hội học sinh cũng có hội Fan hâm mộ mẹ tôi nữa cơ mà, nhưng mấy thằng này thấy tôi ở đây là chạy re kèn … Lắm chuyện nghi ngờ quá…. Nhưng thôi, đằng nào cũng còn nhiều việc chưa biết rõ, giờ phải có việc quan trọng nhờ thằng Tuấn mặt thộn này đã… – Nghĩ thế, tôi quay sang nghiêm túc nhìn nó mà nói:
– Chuyện này chắc mày cũng đã đoán ra được rồi, tao nghi ngờ ông Tú này âm mưu tán tỉnh mẹ tao, điều này là đéo thể chấp nhận được, cả tao và mày, hiểu không ?
Nó gật đầu ra vẻ hiểu lắm, nhưng chẳng biết nó có rõ là chuyện mẹ tôi thì liên quan đíu gì đến nó mà chấp nhận với cả không chấp nhận. Thôi kệ, nói tiếp.
– Vậy nên, tao cần mày, tranh thủ theo dõi hộ tao lão Tú, tìm hiểu thông tin về lão đấy cho tao, được không ?
– Ui, điều tra à mày, hay thế, tao thích lắm
– Thế mày có làm được không ?
– Được, được chứ, làm luôn và ngay…
Các bạn đọc cứ khinh thường thằng này, nhưng tôi thì biết rõ, nó là thằng giỏi vcl đấy, chứ nếu không lần trước nó cũng không được đi tham gia đợt học sinh giỏi đi tham quan. Nó có tài cứ nhìn cái gì là nhớ rõ như chụp ảnh, từng chi tiết một. Cho nên mấy bà dạy sử, địa cho đến toán, lý, hóa năm nào cũng đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì tranh nhau xem nó vào đội tuyển học sinh giỏi nào cho phải. Thế nên tôi mới phải nhờ nó, có lẽ nó sẽ tìm được điều gì đó… Hi vọng là thế. Còn tôi, giờ phải suy nghĩ lập kế hoạch bảo vệ mẹ tôi cho thật tốt, chứ nếu không thì… nhớ đến trận ốm của mẹ và cái bộ dạng của lão Tú làm tôi tức điên lên. Hắn phải trả giá….
Chờ 2 thằng học sinh đi khuất, ông hiệu phó đang phải giấu mặt trong cái khẩu sang ướt sũng vì sặc cốc nước khi nghe thằng con bất hiếu kể tuốt tuồn tuột chuyện nhà của ông. Tiên sư cha nhà nó, tống cổ nó về quê cả tết mà nó vẫn không chừa…
– Thằng bất hiếu….
Anh giáo tin chỉ còn biết vỗ vai ra vẻ cảm thông về chuyện buồn gia đình của ông hiệu phó. Rồi anh này còn quay lại hỏi rất thẳng thắn:
– Vậy là lần nào gọi điện cho em, anh cũng vào trong toa lét hả anh
…
Ông hiệu phó ôm cái đầu hói đáng phải trọc đi của ông mà nín giận, mẹ kiếp, huynh đệ như cái l…..
Để lại một bình luận