Phần 152
Khi chiếc cửa thang máy sang trọng từ tầng mười của khách sạn năm sao X mở ra, Minh bỗng sững người vì ánh mắt nó như bị khóa chặt, như bị thôi miên, bởi một ánh mắt khác. Ánh mắt của một người phụ nữ, trong chiếc áo dài màu đỏ huyết dụ.
Ánh mắt long lanh hồ thu. Ánh mắt nai tơ của đôi mắt to dài có đuôi, ngây thơ, huyền ảo. Ánh mắt người phụ nữ nhìn nó như đã quen biết nhau tự kiếp nào…
Và ở gương mặt trái xoan thanh tú là đôi môi mọng đỏ hồng ngon như trái táo vừa chín tới… Minh cảm thấy như nhịp tim nó đập thật lộn xộn khi thấy người phụ hơi mỉm miệng cười với nó.
– Em có vào không? – Người phụ nữ hỏi nó.
– Dạ có!
Minh giật mình, thì ra nãy giờ nó đứng sững người nhìn người phụ nữ, chân chôn bất động. Nó cảm thấy hơi ngượng, vội bước vào trong thang máy. Trong thang máy còn có một người đàn ông khác ăn mặc chỉnh tề. Nó hít nhẹ một hơi thở sâu, và cũng mỉm cười buông gọn:
– Xin lỗi!
Ánh mắt Minh hơi chếch xuống, như muốn tránh né đôi mắt đẹp thu hồn của người phụ nữ thì lại bị thu hút bởi cái thanh tú đến độ hoàn hảo của cơ thể người phụ nữ. Chiếc áo dài màu đỏ ôm gọn kín đáo nhưng lộ liễu, phô bày trọn vẹn đôi gò ngực căng tròn. Cái eo thon nhỏ. Bờ mông tròn lẳn lơ. Minh nghe như cuống họng hơi khô khi ẩn hiện dưới làn áo mỏng, đôi núm vú nhỏ, nhọn như muốn mời mọc môi miệng…
Và lại một lần nữa Minh trở thành một người bất lịch sự, ánh mắt nó lại như bị thôi miên. Lần này là chiếc vòng nhỏ trên ngực người phụ nữ. Chiếc vòng nữ trang lạ lùng nó chưa hề thấy qua. Chiếc vòng bằng ngọc, màu đỏ. Ðỏ không kém màu chiếc áo dài người phụ nữ đang mặc. Chiếc vòng là hình tượng một con rắn khoanh tròn, miệng rắn ngậm đuôi rắn. Hai con mắt rắn nhỏ, lấp lánh như có thần. Những chạm trổ tinh vi trên chiếc vòng và ánh mắt của rắn làm Minh hơi rùng mình, nó cảm thấy “lạnh”…
Lúc Minh lấy lại bình tĩnh thì cửa thang máy đã mở ra. Người phụ nữ hơi liếc về phía nó, ánh mắt dài có đuôi như ngầm cười với nó, rồi nhanh nhẹn bước ra. Người phụ nữ thoăn thoắt bước, bước chân thẳng nhanh nhưng gọn gàng. Người phụ nữ cao hơn nó tưởng. Minh bỗng bắt gặp chân nó vội rảo bước theo sau người phụ nữ ra trước cổng khách sạn trong vô thức. Nó như muốn đuổi theo người phụ nữ, cho đến khi bóng chiếc áo dài màu đỏ mất hút trong dòng người đông đúc trên đường…
Minh đứng lại, ngơ ngác, sực tỉnh vì nhận ra hành động ngớ ngẩn mà nó đang làm, nó thấy mình ngu ngơ như là một chàng trai mới lần đầu được thấy một người đàn bà xinh đẹp. Nó lắc đầu, nhìn đồng hồ, rồi gọi taxi… Hình ảnh người đàn bà xinh đẹp, đầy khêu gợi với chiếc vòng con rắn đỏ vẫn lẩn quẩn trong đầu nó mãi không dứt ra được…
Cho đến tối. Minh xuống ngối ở bar rượu của khách sạn. Trong ánh đèn dịu mờ, ly rượu chát đỏ trên tay, nó nhắm mắt thả lỏng tư tưởng, tìm một chút thoải mái sau một ngày nóng bức ở ngoài đường. Ðến lúc nó mở mắt thì một giọng nữ êm như nhung thoáng bên tai nó.
– Chào em, chúng ta lại gặp nhau!
Minh như muốn nín thở. Người đàn bà mà nó chạy theo buổi sáng đang ngồi bên cạnh nó tự lúc nào. Chiếc áo ngắn trẻ trung bằng lụa trắng lả lơi trên gò ngực. Con mắt “kinh nghiệm” của Minh cho biết người đàn bà này không mang gì hết dưới làn luạ mỏng. Hai núm vú nhỏ của người đàn bà kiêu hãnh vươn cao, khiêu khích nó… Và hai con mắt rắn ẩn hiện giữa hai gò vú người đàn bà. Nó không thể lầm người. Nó xoay người, ngầm hít một hơi thở sâu, để lấy lại phong độ, và mỉm cười:
– Chào chị. Chị đi có 1 mình?
Minh hơi dừng lại chờ câu trả lời. Người đàn bà mỉm cười với nó:
– Đúng vậy! Chị đi 1 mình, còn em thì sao? – Giọng người đàn bà thật ngọt ngào.
– Em cũng vậy, em đi 1 mình.
– Hay quá… – Người đàn bà có vẻ mừng rỡ – Chúng ta làm quen nha.
– Ok! – Nó xòe tay – Em tên Minh, 15 tuổi, là học sinh, em rất hân hạnh được làm quen với một người phụ nữ xinh đẹp như chị.
Minh nghe tiếng cười trong trẻo, dòn vỡ từ người đàn bà, rồi cái bắt tay dịu dàng của người đàn bà:
– Chị tên Kim Ngọc, em cứ gọi chị là chị Ngọc, chị 35 tuổi, chị là giáo viên. Chị cũng rất vui khi được làm quen với “cậu bé”, cảm ơn vì lời khen của “cậu bé”, “cậu bé” mới tí tuổi mà rất giỏi nịnh đầm.
– Không, em nói thật đó. Em như bị mất hồn kể từ lúc sáng gặp chị ở thang máy, chị đẹp quá…
Minh lại nghe chuỗi cười như pha lê vỡ. Môi chị Ngọc cong nũng nịu:
– “Cậu nhóc” này, cứ tán tỉnh chị mãi…
Chị Ngọc vác chéo cặp đùi thon dài, xoay người trên chiếc ghế cao. Tay chị hơi chống trên thành bar rượu. Ở tư thế này chị hơi chồm người về phía Minh. Ánh mắt Minh lướt xuống. Minh lại nghe hơi thở nó như bị ngưng lại bởi những gì nó thấy. Hai gò vú của chị Ngọc phô bày hết vẻ tuyệt mỹ, chị như muốn nó chiêm ngưỡng. Và hai gò bồng đảo tròn căng mịn dưới ánh đèn hồng, hai đầu vú nhỏ xíu, nhọn, căng, mũm mĩm hồng vươn ra. Thấp thoáng là chiếc vòng của rắn…
Minh nhắm mắt lại ngửa cổ nốc cạn ly rượu. Nó uống hơi nhiều tối nay. Hơi men hơi bốc lên gương mặt của nó. Cái đầu nó tỉnh táo hơn bao giờ. Nó rõ ràng đang nghĩ về người đàn bà xinh đẹp đang ngồi bên cạnh. Nó nghe chị Ngọc hỏi:
– Em ra Hà Nội làm gì vậy?
– Chị ở Thành phố ra? – Nó hỏi ngược lại.
– Sao em biết? – Chị thoáng ngạc nhiên.
– Em chỉ đoán vậy thôi.
Nó nghe chị cười. Tiếng cười vui dòn dã.
– Chị là người gốc Hà Nội, nhưng chị vô Thành phố lâu rồi. Chị ra đây vì công việc, cũng được hơn tuần rồi.
– Em cũng ở trong đó ra, em ra chơi.
Giọng chị Ngọc, cái giọng Bắc thật ngọt ngào:
– Vậy àh? Ở trong đó em ở quận mấy?
– Em ở quận 1.
– Chị cũng ở quận 1 nè. – Tiếng chị reo vui.
– Vậy sao? Chị em mình thật là có duyên đó nha.
– Đúng vậy! Gặp được em chị rất vui.
Minh nghe chị Ngọc huyên thuyên nói chuyện. Nó cũng bị lôi cuốn vào cái hồn nhiên vui vẻ của chị. Ðột nhiên chị xoay người, chồm sát người về phía nó. Nó cảm thấy vú chị đè lên vai nó, thật mềm và ấm. Chị Ngọc kê miệng vào tai nó, hơi thở chị thật thơm, tiếng chị êm nhẹ như tơ:
– Em lên phòng chị đi, mình uống rượu và nói chuyện tiếp.
Chị Ngọc rút tấm danh thiếp, viết nhanh, rồi dúi vào tay nó. Không đợi nó trả lời, chị bước nhanh về phía cửa bar rượu. Nó nhìn theo bờ mông tròn, cặp đùi thon dài, bờ tóc đen dài óng ả tung tăng theo nhịp bước của chị…
Nó ngẩn ngơ nhìn theo rồi nhìn xuống tay. Trên tay nó là cái thẻ khách sạn để mở cửa phòng, và tấm danh thiếp… Nó nhìn xuống cái thẻ và con số, nó cảm thấy “nóng” ở vai, chỗ chị Ngọc dựa vú vào lúc nãy. Hai gò vú tròn, đôi núm vú hồng… Nó rút ví trả tiền, rồi bước nhanh về phía thang máy…
Tiếng chuông nhỏ của chiếc thang máy vang lên. Nó ngửng đầu, đèn ở số 10 sáng đỏ. Nó bước ra ngoài, tiến về phía cửa phòng nó. Tầm nhìn của nó đột nhiên nằm ở các con số bằng vàng ở dãy cửa phòng. 10250,10260,10270… Nó phác gíác ra nó đã đi quá phòng của nó…
Con số mà nó tìm kiếm, 10350, bây giờ chỉ còn cách nó khoảng chừng năm mét. Bước chân nó chậm lại. Nó cảm thấy những bước nhỏ kế tiếp của nó bỗng như nặng đến ngàn cân. Tay nó hình như đang nắm thật chặt cái thẻ mở cửa. Ý nghĩ cuối cùng khi nó gài cái thẻ vào cái khe hở là:
– Có lẽ nếu mình không vào phòng này cả đời mình sẽ ân hận vì bỏ lỡ cơ hội bằng vàng này.
Cánh cửa vừa mở ra thì Minh đã thấy chị Ngọc đứng đó… Cánh cửa vừa khép lại sau lưng nó thì nó thấy chị tiến lại phía nó… Môi nó và môi chị dính chặt vào nhau như sắt gặp nam châm… Tay Minh vươn nhanh lên hai gò vú tròn căng. Tay nó cảm thấy cái mềm mại, êm nóng, săn chắc của hai gò vú. Nó lòn tay xuống dưới làn áo mỏng, cởi tung vướng víu. Vú chị Ngọc phơi bày lộ liễu. Tay nó tha hồ xoa nắn hai gò bồng đảo. Lòng bàn tay nó vờn trên hai núm vú căng nhọn của chị…
Minh nghe chị Ngọc rít lên, và rồi áo nó đã bị chị giật tung ra, rồi tới cái quần nó cũng chịu chung số phận… Trong khoảnh khắc Minh và chị Ngọc đã tiến đến cạnh chiếc giường rộng giữa phòng. Minh chưa kịp khởi động thì bị chị đẩy nằm ngửa xuống giường. Chị cúi xuống lột bỏ mảnh vải nhỏ cuối cùng trên người chị. Minh nằm đó, sững người vì những đường cong tuyệt mỹ của chị…
Lúc chị Ngọc cúi xuống, ngồi trên bụng nó, hai tay nó mới vươn lên, vờn nhẹ hai bầu vú mũm mĩm của chị. Chị ưỡn người hai vú vươn cao. Nó ngồi dậy. Miệng nó tìm hai núm vú hồng. Nó nút hết đầu vú vào miệng nó. Lưỡi nó xoay tròn hai núm vú. Mặt nó vùi vào vùng da thịt mềm mại, ấm áp. Thì nó đụng phải cái vòng hình con rắn. Tay Minh dừng lại. Nó nói:
– Chị lấy cái vòng này ra đi.
– Ok!
Chị Ngọc cười nhẹ rồi vươn tay ra sau cổ. Ở tư thế này hai vú chị vươn ra, Minh như muốn nín thở vì ngoài mẹ nó ra, nó chưa thấy người phụ nữ nào có đôi gò vú đẹp đến độ không ngôn từ diễn tả được như vậy. Nó thấy hình như máu nó nóng lên. Nó đè chị Ngọc xuống giường. Chị giang hai tay, hai vú trải rộng. Nó cắn nhẹ ở hai đầu vú chị rồi dang rộng cặp đùi thon…
Để lại một bình luận