Phần 103
Sáng thứ ba hôm đó, đúng giờ Thủy đi taxi ra sân bay để đón vị khách nọ. Thủy đoán già đoán non không biết đó là ai, cô cứ nghĩ đấy phải là một người đàn ông nhiều tuổi bệ vệ, nghiêm nghị như hình ảnh của một vị thanh tra của Trung ương, nhưng thực tế đó lại là một người đàn ông dong dỏng cao, trắng trẻo, trạc ngoài 40, trông rất lịch lãm trí thức với cặp kính gọng vàng và bộ vét hiện đại trẻ trung, nói năng rất điềm đạm lịch sự và có phong độ. Cô đã nhận ra ông ta:
– Bác Tiến!
– Ồh, cháu là…
– Cháu là Thủy, con bố Khang đây ạh!
– Ồh… Thủy con bố Khang… bác nhớ ra rồi… hồi bé bác cũng hay bế cháu mà… giờ cháu lớn quá rồi, và rất xinh đẹp, sao cháu lại ra đón bác vậy?
– Bác Mạnh nhờ cháu ra đón bác, đưa bác về khách sạn, bác Mạnh sẽ gặp bác sau.
– Cảm ơn cháu!
Suốt dọc đường ngồi trên xe từ sân bay về thành phố, ông Tiến vui vẻ trò chuyện với Thủy. Từ cách xưng hô bác cháu ban đầu, ông Tiến đã chuyển qua cách xưng hô anh em với cô, đã quen với việc xưng hô anh em với ông Mạnh nên Thủy cũng không thấy ngại gì cả. Ông ta thú thật là đã lâu lắm rồi ông ta mới có dịp vô Thành phố, và chắc thành phố đã thay đổi nhiều vì lần vô Thành phố trước của ông ra cũng đã cách đây 5 – 6 năm rồi.
Ngồi nói chuyện với ông Tiến, Thủy cảm thấy rất bị cuốn hút vào cách nói chuyện chân thành cởi mở của ông ta và cô cũng cảm thấy hơi thích thích khi ông Tiến khen ngợi cô có vẻ đẹp duyên dáng, thông minh, đầy nữ tính của một cô gái Thành phố. Thủy đưa ông ta khách về đến khách sạn, đợi ông ta làm thủ tục check – in xong xuôi rồi Thủy mới tạm biệt ông ta.
Suốt mấy ngày sau đó, vào mỗi buổi tối Thủy liên tục phải tháp tùng ông Mạnh và ông Tiến đi dự tiệc tùng chiêu đãi. Họ lúc này anh anh em em ngọt xớt, quan hệ bác cháu hình như đối với ông Tiến không có nghĩa lý gì cả. Và cô thừa thông minh để cảm nhận được rằng ông Tiến rất thích cô. Nhiều lần đi đằng trước, tình cờ ngoái đầu lại, cô bắt gặp ánh mắt là lạ của ông Tiến dán chặt vào phía sau người cô. Ông ta cư xử với cô vẫn rất nhã nhặn lịch sự, nhưng Thủy bắt đầu cảm thấy hơi e ngại ánh mắt của ông Tiến nhìn cô.
Cũng như mọi lần, trưa thứ 6, sau khi “nghỉ trưa” tại căn hộ của Thủy, ông Mạnh nói với cô:
– Thủy này, công việc tiếp khách của em mấy hôm vừa rồi như vậy cơ bản là xong, em tiếp khách tốt lắm, anh Tiến cũng khen em lắm. Anh dự định cuối tuần này sẽ mời anh ta đi chơi đâu đó xa xa để thư dãn và cũng để thể hiện sự nhiệt tình mến khách của anh. Hay là chúng ta đưa ông bạn của anh ra Vũng Tàu nhé, hôm trước anh có gợi ý, anh ấy cũng có vẻ thích lắm. Kể ra thì mình anh đưa anh ấy đi cũng được, nhưng anh ấy cứ nằng nặc muốn có em đi cùng, vậy em chuẩn bị hành lý rồi chiều nay đi luôn nhé, chỉ có anh Tiến và anh em mình thôi.
Cũng đã nhiều lần đi chơi như thế này rồi, nên Thủy không có gì lạ cả, cô nhẹ nhàng gật đầu, và hỏi thêm:
– Mình đi chắc chủ nhật là về anh nhỉ.
Ông Mạnh gật đầu:
– Ừ, chủ nhật là về thôi, nhưng mà em ngồi xuống đây đã, anh có chuyện này muốn nói với em:
Thủy ngồi lại xuống, nhìn ông Mạnh hỏi:
– Có chuyện gì thế hả anh?
Ông Mạnh nhìn cô một lúc với ánh mắt thăm dò, vẻ đắn đo rồi nói:
– Chuyện này kể ra hơi khó nói một chút, nhưng thôi anh em mình đã hiểu nhau rồi nên anh cứ nói thẳng ra nhé. Chuyện là thế này, anh Tiến ấy, anh ấy mê em lắm, nhưng anh ấy không dám nói với em, anh ấy hơi ngại mối quan hệ của anh ấy với bố em, anh ấy có nói thẳng với anh như vậy. Thế nên anh muốn nhờ em một việc… anh muốn nhờ em… trong chuyến đi Vũng Tàu này… em “chăm sóc” anh Tiến cho anh nhé.
Nhìn ánh mắt ông Mạnh nheo nheo một cách tế nhị khi nói đến từ “chăm sóc”, Thủy thấy ngờ ngợ không rõ ý ông Mạnh định nói điều gì, cô ngơ ngác hỏi lại với cặp mắt mở tròn:
– Cái gì… ý anh là sao… em không hiểu.
Ông Mạnh cười rồi nói:
– Không biết em có để ý không, anh Tiến… anh ấy ngưỡng mộ em lắm đấy… anh ấy cứ bảo anh là từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ gặp được cô gái Thành phố nào lại duyên dáng xinh đẹp như em cả.
Rồi ông Mạnh hạ giọng nói với vẻ quan trọng:
– Anh ấy rất quan trọng với anh, anh rất cần phải làm cho anh ấy vui, em giúp anh nhé Thủy.
Nói rồi ông Mạnh nháy mắt với Thủy. Cô hơi đỏ mặt lên, ấp úng:
– Ý anh là sao… chẳng nhẽ anh định bảo em… chiều anh ấy… cái vụ đó sao? Không được đâu anh ơi, kỳ quá anh!
Ông Mạnh mỉm cười nhìn cô không đáp, ông bật lửa châm điếu thuốc nhìn cô chăm chú một lúc rồi mới nói:
– Tất nhiên anh biết là em không đồng ý làm như thế rồi, ai chứ “người tình” của anh thì anh phải hiểu chứ, tùy ở em thôi mà… Em thấy mức độ được đến đâu thì… chiều thôi, chứ anh đâu có ép em… cứ thoải mái vô tư em nhé… anh rất muốn cho anh ấy vui, em cứ coi tất cả vì công việc thôi nhé… em có thế nào thì anh cũng không ghen và trách em đâu…
Thủy gật đầu không nói gì nữa… Ông Mạnh đã ra về mà đầu óc cô cứ băn khoăn những gì ông ta nói. Cô thầm nghĩ:
– Cái ông này cũng trơ trẽn thật, ai lại bảo “người tình” của mình đem thân xác ra để chiều chuộng bạn của mình bao giờ… Mà họ đều là bạn của bố mình cả mà, hồi nhỏ họ cũng đã từng bồng bế mình mà, giờ họ lại đều muốn làm “chuyện đó” với mình… ngượng quá đi thôi!
Chiều hôm đó, đúng giờ, đích thân ông Mạnh lái xe đến đón Thủy, ông Tiến nhanh nhẹn mở cửa xe cho cô, vừa niềm nở chào cô vừa chăm chú nhìn cô vẻ thích thú. Thủy mặc chiếc quần bò cạp trễ ống vẩy rất đẹp, và chiếc áo sơ mi xanh nhạt, tuy rất đơn giản nhưng lại làm nổi bật vóc người cao ráo khỏe mạnh nở nang của cô. Mái tóc cô buộc gọn phía sau để lộ cái cổ cao trắng trẻo rất hấp dẫn. Ông Mạnh ý tứ ngồi ghế trên, nhường cho Thủy và ông Tiến ngồi ở ghế dưới.
Đầu óc Thủy vẫn còn vẩn vơ chuyện ông Mạnh nói với cô nên cô hơi lúng túng khi nhìn vào mắt ông Tiến khi nói chuyện với ông ta. Có lần Thủy đang mải nhìn qua cửa kính ô tô ngắm cảnh dọc đường, cô chợt phát hiện ra ông Tiến đang liếc nhìn cặp đùi thon dài và bộ ngực kiêu hãnh vươn ra của cô với vẻ thèm muốn ra mặt. Thật ra thì cô cũng quen với việc đàn ông liếc trộm mình, cô vẫn biết là cơ thể cô rất đẹp… Nhưng tự nhiên không hiểu sao cô lại nghĩ đến việc ông Mạnh nói và hình dung ra cảnh cô lại ăn nằm với người đàn ông phong độ lịch lãm cũng đáng tuổi bố cô, và cũng là bạn bố cô… Giờ đây người đàn ông đó đang ngồi cạnh cô, không biết cái cảm giác đó nó như thế nào nhỉ, ngượng chết đi được… Thủy đỏ mặt gạt vội đi cái suy nghĩ kỳ cục đó đi và tự trách mình là thứ phụ nữ lăng loàn.
Đến Vũng Tàu, lúc xuống xe, ông Mạnh rỉ tai Thủy:
– Bọn mình cứ ở mỗi người một phòng nhé… ở chung không tiện… còn có anh Tiến nữa.
Vào phòng lễ tân, ông Mạnh lấy ba phòng loại xịn nhất sát gần nhau ở tầng trên cùng của khách sạn, rồi ba người cùng đi lên. Căn phòng ấm cúng và đẹp quá, Thủy nhìn quanh căn phòng của mình, cô để túi quần áo xuống giường rồi mở rộng cánh cửa sổ của căn phòng, toàn cảnh Vũng Tàu hiện ra trong tầm mắt của cô như một bức tranh, cô vươn vai hít sâu không khí trong lành. Đang đứng ngắm nhìn phong cảnh thì bỗng có tiếng gõ cửa ở cánh cửa ở bên bức tường bên của phòng cô. Thủy ngạc nhiên đi lại mở ra, hoá ra là phòng cô thông với phòng ông Mạnh qua cánh cửa này. Ông ta nhìn cô cười:
– Thế nào, phòng ở được không em, chỗ này là đẹp nhất ở đây đấy.
– Dạ, em thích lắm!
– Thôi em nghỉ ngơi một lát đi rồi thay đồ, chúng mình đưa anh Tiến đi dạo một lát rồi ăn tối.
– Dạ!
Thủy gật đầu, cô định khép cửa lại và gài chốt thì ông Mạnh ngăn lại bảo cô:
– Em cần gì phải gài cửa, cứ khép lại là được rồi.
– Dạ!
Thủy vào buồng tắm bật vòi hoa sen tắm qua một chút cho thoải mái rồi mặc đồ, cô chọn bộ váy hoa màu xám nhạt ôm sát eo với hai dây đeo vai để lộ bờ vai tròn trịa cân đối của cô mà ông Mạnh vẫn thường khen là đẹp. Xuống đến sảnh của khách sạn thì Thủy đã thấy ông Mạnh và ông Tiến đang chờ sẵn cô ở đó, họ đã thay ra bộ quần sóc áo thun cho thoải mái.
Để lại một bình luận