Đã lâu lắm rồi không vào lại Sài Gòn, thành phố mang tên bác đã thay đổi một cách chóng mặt, kể cả con người cũng thay đổi luôn….
– Em đi mua đồ chút, hai anh ngồi chơi nha. Nhớ chiều về sớm ăn cơm đó.
– Ừ, nhớ mua vài chai Sài Gòn ướp lạnh sẵn nghe em!
– Ừ, biết rồi! Mấy anh tụ lại là chỉ được nước đó!
Câu chuyện của hai vợ chồng thằng bạn cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Người vợ to lớn dềnh dàng bước vào thang máy rồi khuất dần.
Kể cũng lạ, thằng bạn của tôi, nếu nói cho thực sự công bằng, thuộc vào hàng “bảy chú lùn”, thế mà lấy cô vợ to lớn như đười ươi, kiểu này không biết làm ăn gì được. Quả là sự lạ trên đời năm nào cũng có.
Nhìn cái vẻ mặt ngạc nhiên mà không dám hỏi của tôi, thằng bạn hiểu ý cười khà khà, rồi bắt đầu kể.
Vào khoảng năm 90, tôi đậu vào học trường Đại học Bách Khoa. Vào thời đó có con đậu vào trường này là một niềm hãnh diện đối với bố mẹ, nên ba má tôi cưng lắm, không cho làm gì cả, lại sắm sửa đủ mọi phương tiện vật chất để bằng chúng bạn.
Thật ra thì trong trường tôi thuộc vào hàng loắt choắt, người có chút xíu, đứng nhiều lắm là tới vai tụi bạn cùng khóa, nên ít nhiều gì bị khinh thường, nhất là bọn con gái. Cái tướng nó hại tới cái thân, thấy tôi nhỏ bé quá nên các cô gái không thèm để mắt đến. Do đó con trai đại học rồi mà chưa có mối tình vắt vai, thiệt nói ra xấu hổ với bạn bè. Tôi chỉ được cái là học giỏi, bất cứ môn gì cũng ăn đứt tụi bạn cùng lớp, nên tụi nó ít nhiều nể mặt, đi đâu cũng dắt theo, đặc biệt là chuyện gái gú.
Qua được một năm với nhiều biến đổi, chuyện tình không đâu vào đâu, tôi bước vào năm hai đại học. Bữa vô giảng đường dự lễ khai giảng, thằng Tuấn “lé” ngồi kế tôi cứ nhìn quanh nhìn quất rồi chặc lưỡi:
– Chà, năm mới mà ít gái ngon quá, đúng là Bách Khoa mà!
Quả thật, con gái vào học Bách Khoa rất ít, có vào đi nữa cũng là mấy em còi cọc, hay tướng đàn ông, không như tụi bên Sư Phạm hay Tổng Hợp, em nào em nấy đẹp như tiên. Đang lơ mơ nghĩ tới đó, thằng Tuấn lé đập tay tôi đánh chát một cái làm mọi người xung quanh quay lại nhìn. Đợi yên yên một lúc, nó mới khẽ bão tôi:
– Mày nhìn xem, ơ hàng ghế thứ tư đó, có một con nhỏ “bá chấy” luôn!
Tôi lơ ngơ quay lại nhìn:
– Đâu đâu? Tao có thấy gì đâu?
– Đó, đó, áo xanh xanh đó?!
– Phải chỗ con nhỏ bự tổ chảng như đười ươi đó không?
– Ừ, đúng rồi!
– Vậy mà đẹp gì, mặt mũi trắng xát không có duyên gì hết!
Thằng Tuấn nhìn tôi như người từ cung trăng rơi xuống rồi cười mỉa mai:
– Mày cóc mà chê ễnh ương!
Nó nói làm tôi cũng hơi nhột, tôi bèn ngoan cố liếc nhìn lại một cái cho tường tận, ai ngờ cái em to đùng như voi ngồi kế bên em áo xanh đó tình cờ quay lại, thấy tôi nhìn bèn trợn mắt liếc một cái, tôi sợ quá thụt luôn.
Thằng Tuấn không ngờ cái tướng lanh chanh vậy mà hay, chỉ mới vài bữa không biết nó mồi chài thế nào, mà em áo xanh đã chịu bật đèn xanh, lại rủ đến phòng chơi. Nó bèn rủ tôi theo cho có đôi có bạn, tiếng là tạo cơ hội cho tôi nhưng thật ra là cho hắn đỡ ngại.
Ký túc xá nằm trên đường Trần Hưng Đạo, thật là đông sinh viên. Hai thằng tôi phải leo tận lầu bốn mới tới được phòng của bọn con gái đó. Ký túc xá này chỉ dành cho sinh viên Kinh Tế và Tổng hợp, không ngờ tụi này học Bách Khoa mà thuê được, cũng hay.
Vào phòng, thằng Tuấn lo châu đầu vào nhỏ Vân tâm sự này nọ. Tụi nó cùng quê Quãng Ngãi nên câu chuyên ít nhiều cũng dễ thân. Trong phòng còn một người nữa, nó phân công cho tôi tiếp chuyện. Và một điều xui xẻo cho tôi: người con gái mà tôi được hân hạnh diện kiến là Bé Bự của ngày khai trường khi nào.
Người ta nói oan gia chạy mười tám đời vẫn gặp, quả là đúng. Bé bự có tên cũng dễ thương: Trâm, ở chung phòng với Vân và hai cô bạn nữa. Hai cô bạn kia đi chơi rồi, tôi ngồi đối diện tiếp chuyện với “nàng” mà oải từng cơn. Thực ra tôi ngoài cái tội là nhỏ con thôi, chứ da thịt cũng săn chắc lắm à. Tập võ từ hồi còn nhỏ, nên tôi không ngán thằng nào hết. Nhưng mà thực tình ngồi trước cô bé bự này, tôi run lên từng chập, da gà nhỏ da gà lớn nổi lên có cục vậy đó.
Trâm có gương mặt bầu bĩnh, nhìn cũng dễ coi. Nướng da ngăm đen như bánh ít, gương mặt này nếu nhỏ đi một chút, ốm bớt một chút thì có thể nói là đẹp. Thân hình của “nàng” không thể nói là phì nộn, nhưng có thể nói một từ rất gọn: “gấu”, vì nàng rất to. Cái to của người vai u thịt bắp, cái to của các lực sĩ thể hình. Nhận xét cho đúng, lực sĩ Lý Đức bây giờ so ra còn kém nàng vài phân! Nói chung chỗ nào cũng to hết, hỏng biết “chỗ đó” có to không thôi.
– Anh Dũng là người Sài Gòn hả?
– Ừ, anh sinh ra và lớn lên ở đây, khi nào có dịp mời em lại nhà anh chơi.
– Ờ, hay quá nhỉ. Chắc nhà anh to lắm.
– Nhỏ thôi, có mấy người ở mà cần gì nhà lớn, vả lại ở Thành phố này mà nhà to là sẽ giàu ngay.
– Tại sao?
– Thì bán đất chứ sao.
– Ừ, không như em, ở Đắc lắc đất ê hề, chỉ trồng cà phê thôi, à, anh thích uống cà phê không lát đem về một ít?
Câu chuyện cứ thế diễn ra, không đến nỗi là tẻ nhạt, nghe nói tôi học giỏi, Trâm liền nhờ tôi có rảnh chỉ bài dùm, thật là chết tôi không ấy chứ? Nhưng thằng Tuấn cứ kỳ kèo, cầu mong tôi giúp để nó trồng cây si nhỏ Vân.
– Ừ thì giúp, mà mỗi tuần ba chầu cà phê mới được.
– Mắc quá, bớt bớt cho tao nhờ?
– Đó là tao tính nới lắm rồi! Hy sinh đời con trai nheo nhẻo của tao rồi còn gì?
Thân hình phì nộn của Trâm không thoát khỏi tụi bạn quỷ quái trong trường. Chúng không ngừng đàm tiếu:
– “Cặp vú con nhỏ đó chắc nặng cỡ 7 kí”
– “Chu choa ơi, cái đít một đít kìa, nhìn thấy khiếp chưa?”
– “Má ơi, bộ ngực đó mà úp mặt dzô chắc tao chết ngộp quá mậy”
– “Ừh, leo lên đó nhảy còn được, chắc là đã hơn ngồi trên nệm mút Kim Đan quá tụi bây ơi!”
Biết tôi thân với Trâm, tụi nó châu mồm lại hỏi:
– “Ê, thấy nó sao mày?”
– “Ê, mày có bao giờ nhìn thấy gì của nó chưa mày??”
– Hỏi nó làm gì, cái thằng ốc tiêu này mà nói chuyện gái gú thì cũng như không?
Tụi nó làm tôi tức nghẹn cổ, nhưng mà biết sao hơn? Bỗng chí anh hùng nỗi lên, tôi nói:
– Tao sẽ mô tả chi tiết thân hình của nó cho tụi bây xem, cá gì nào?
Cả bọn nhao nhao:
– Cá một tháng học bỗng của tụi tao!
Chết cha rồi, tôi chống chế:
– Nhưng tao lấy tiền trước mới được!
Thằng Tuấn bụng phệ nói:
– Ê, đâu có được mày, rủi mày làm không được rồi huề tiền sao?
Tôi được thế lấn tới:
– Sức chơi sức chịu chứ! Không cá thì thôi nghe!
Thằng Phùng trâu điên bèn khỏa lấp liền:
– Ê, chẳng mấy khi thằng Dũng nó hăng thế này, không chiều nó một chuyến đi tụi bây! À, tao nói trước đó nghe, không thành công là phải hoàn lại vốn, cộng thêm một chầu nhậu ở Dốc Sương Mù 1 cộng thêm một năm làm bài tập không công cho tụi tao, nhớ chưa?
Nhìn tụi nó loay hoay dốc túi, mỗi đứa hơn năm chục, cộng lại cũng đủ mua bộ đồ hiệu cáu cạnh và mấy tháng gửi xe, tôi bồn chồn trong dạ, bèn gỡ gạc:
– Ê, tụi bây, cho tao 1 năm đi tụi bây?
Tụi nó nhao nhao:
– Ê, đâu có được mày, ăn nóng mới ngon, 1 tuần thôi!
– Thôi cho tao 6 tháng đi!
– Đã nói là không được mà, tiền cầm rồi đó nghe!
– 5 tháng?
Kỳ kèo mãi, cuối cùng tụi nó cho tôi cái hẹn là 3 tháng. Thật là khó cho tôi. Cái chuyện cua gái xưa nay tôi làm đâu có thành công lần nào. Lần này em này mặc dù là xấu đi, nhưng cua được tới cái vụ cho xem ngực xem mông rồi thì còn gì đời trai của tôi nữa? Thôi rồi, số tiền này đem về cất để đó, chờ đúng kỳ hạn ba tháng đem nộp lại cho chúng, cộng thêm tiền nhịn quà sáng cơm trưa chắc là đủ.
Bắt đầu từ hôm đó, tôi cũng ráng bạo dạn mà gạ gẫm Trâm. Những giờ học trên giảng đường xong tôi thường đi đến lớp của nàng, hôm thì rủ đi ăn cơm, hôm thì uống nước mía, tán dóc. Quả thật nàng là người voi, cơm ăn gấp hai gấp ba người thường. Đĩa cơm 4 ngàn, nàng xơi hết còn xin thêm 4-5 dĩa cơm thêm, làm bà bán cơm nhăn mặt nhăn mày than lỗ vốn. Tôi nhiều lúc phải nhường khẩu phần cơm thêm của tôi cho nàng. Những lúc đó, nàng nhìn tôi cảm kích lắm, nghĩ cũng tội. Đã mang cái thân như vầy, ai cũng thì thào chê bai, tự nhiên có người tốt với mình sao không biết ơn vô hạn cho được.
Thật ra tôi có tốt gì cho cam? Tôi tốt với nàng chỉ vì mục đích đen tối kia thôi. Nhưng những lúc đó, tôi muốn nhân cơ hội giả vờ bày tỏ tình cảm của mình, để hòng lấy lòng nàng rồi ấy ấy cho xong. Nhưng phiền cái vừa mới định cất lời là tôi đã run như cầy sấy, líu cả lưỡi, để rồi mặt đỏ bừng ráng nhai cơm nhóc nhách như nhai cám vậy. Tôi đâu có biết những lúc đó nàng nhìn tôi với đôi mắt long lanh, ấm áp lắm.
Thắm thoát đã hai tháng rồi, tôi chưa làm được cơm cháo gì cả. Bọn bạn thì cư thúc dục, chuyện sầm sì râm rang thế nào hình như nàng biết, càng dè dặt hơn. Lần đó, nguyên cả tuần không thấy mặt nàng, tìm cũng không có, tới chừng đến Ký túc xá, mới hay nàng dọn ra thuê nhà ngoài ở. Lần theo địa chỉ, không ngờ nàng ở khu phường của tôi, cách nhà tôi hai con hẻm nhỏ.
Căn nhà mới của nàng khá rộng, nghe đâu có cả ba má của nàng nhân cử cà phê trúng mùa, bán mua cho anh chị em nàng ở mà học. Cái nhà này có hàng rào khá um tùm. Sau ba ngày qua lại nghiên cứu, tôi phát hiện ra nàng ở phòng ngoài, sát sau hàng rào. Hà hà, dịp may có rồi, tôi phải mạo hiểm rình trộm mới được, vừa không mất công “cua”, vừa mau đạt mục đích.
Thật ra mấy lần tôi định nói bừa, nói ẩu, nhưng tụi bạn tôi tinh quái lắm, thế nào cũng lật tẩy của tôi. Chi bằng dùng hạ kế này, biết đâu?
Thêm vài ngày nữa, tôi biết nàng thường tập tạ từ lúc 5-7 giờ tối, cũng trong cái phòng sát cửa sổ đó. Con gái mà tập tạ! Thân hình sồ sề như voi cho đáng kiếp! Hà hà, có lỡ lọt vào mắt nai tơ của tôi cũng không lỗ vốn tí nào. Thế là tôi quyết định nhân một bửa tối trời, lẻn leo hàng rào xem.
– Hôm đó cậu xem có được không?
Tôi nôn nóng hỏi. Dũng vói tay lấy ly bia trên bàn, uống ực cái, bọt bia dính đều lên hàng ria mép, trả lời:
– Từ từ chứ, mày nôn nóng còn hơn tao nữa. Phải lúc đó tao biết thì bây giờ đâu có khổ.
Tôi rót tiếp cho hắn, rồi tiếp tục dỏng tai lên nghe câu chuyện đang bỏ dở
Tối thứ bảy đó, sắp đến hạn rồi, Dũng không thể nào chần chờ được nữa, bèn lẻn đến bên hàng rào nhà Trâm. Đứng ở bên ngoài hàng rào, hắn thấy đèn bên trong hắn qua cửa sổ khép hờ, in hình một cô gái đang hì hục tập luyện.
– Cái hàng rào này gai chi mà lắm thế?
Gã lầu bầu rồi nhẹ nhàng nhảy xuống đất. Rón rén đến bên cửa sổ, gã nhìn vào. Không tin được! Tim hắn muốn đứng lại!
Trâm đang ở đó! Cô ta gần như trần truồng. Và hắn đột nhiên hiểu rằng tại sao Trâm lại làm như thế: không có đồ đạc nào có thể chịu nổi những bắp thịt nổi vồng lên như thế mà không rách toát ra, và cô ta “uổng trờ” là phải lắm. Nhìn cái cổ dày và to nung núc cơ bắp, nhìn xuống gò ngực căng đầy cơ bắp như lực sĩ thể hình, Dũng có cảm tưởng đây là một chàng trai chứ không phải là con gái. Nếu không thấy cái núm vú hơi to, thì với thân thể nhễ nhại mồ hôi thế này, và cái hạ thể phẳng lì hơi nhu nhú chứ không dài thòng thằng em trai lúc lắc thì chắc Dũng nghĩ đó là Anh Hai của Trâm lắm.
Nhìn từ từ xuống phía dưới, Dũng thấy cơ thể của Trâm nung núc là thịt, từng làn da thớ thịt thật là rắn chắc. Cái eo thon nhỏ hình chữ V. Cái mông đít u lên một thớ thịt dầy chứ không tròn trịa như mấy cô biểu diễn thể dục thể hình trên TV. Khuôn ngực của Trâm dường như nhỏ hơn hết so với các bộ phận còn lại trong cơ thể, nhưng đã to bằng nữa trái dưa hấu rồi.
Tuy nhiên, cái đập vào mắt Dũng nhiều hơn hết là những gì Trâm đang giữ trong tay. Đó là những cục tạ to lớn. Đã từng vô nhà văn hóa quận 5 tập chơi ít tháng, Dũng biết mấy cục tạ này ít nhất cũng 20 kg một vòng. Cỡ Dũng bỏ vô hai cục một bên đẫy hai cái là hết sức, toi cơm rồi. Đằng này Trâm chơi mỗi bên 2 cục, lại thêm mấy cục nhỏ nhỏ 2-3 kg nữa. Dũng lẩm nhẩm đến đến cái 3-8 rồi. Bắp thịt tay của Trâm vồng lên như trái banh lông, cánh tay đó so ra còn lớn hơn bắp đùi của hắn nữa.
Xong bài tập nằm đẩy, Trâm ngồi dậy, đi lại dàn tập xếp tạ vào. Dũng bắt đầu đếm: “một cục”, “hai cục, “ba cục” “tám cục”, chà 160 kí, mẹ nó, kéo kiểu này chết mẹ còn gì? Cái gì vậy? Thêm 4 cục 2 kg nữa hả? 168 kg! Mẹ ơi!
Trâm bây giờ đứng chàng hảng ra giữa phòng, vòng tay kéo cần trục. Dũng lén nhìn xuống hạ bộ, thấy cái âm hộ có hàng lông ướt rượt ôm sát vào da, nhìn chỗ này trắng trắng rất gợi cảm. không biết nó có cạo bớt không ta? Dũng bỗng cảm thấy dưới đáy quần cộm cộm, thì ra con cu hắn đã nhúc nhích ngóc đầu dậy rồi.
Cảm thấy hơi đau đau, hắn lấy tay sửa lại cho thằng em trai đúng vào vị trí, lầm bầm:
Để lại một bình luận