Tối hôm đó, hai người chúng tôi cùng ăn một bữa thật tình cảm. Tụi tôi kể chuyện và tâm sự với nhau về cuộc sống hiện tại. Tôi mơ nghĩ những chuyện sau này, chuyện tương lai của chúng tôi. Vì quá vui nên tôi không để ý được rằng trên khóe mắt của Dung có li ti những giọt nước mắt mà Dung cố nén lại.
Đêm hôm đó, tôi và Dung ngủ chung với nhau như thời còn nhỏ mà sau này tôi mới biết là đó là đêm cuối cùng của hai đứa chúng tôi. Sáng hôm sau, tôi dậy không thấy Dung nữa. Trên bàn học của tôi có một tấm thiệp hồng và một lá thư được viết vội:
Anh Thiện! Em yêu anh rất nhiều. Nhưng rất tiếc em không thể lấy anh được. Hãy nhận giùm em một lời xin lỗi muộn màng và hãy hiểu cho em. Em chỉ vì chữ hiếu mà thôi. Sau này, chắc chắn anh sẽ hiểu, em không phải là một người phụ bạc. Trinh tiết của em đã thuộc về anh!
Tái bút: Nhớ đến dự lễ cưới của em?
Nhìn những nét chữ ấy mà tôi không cầm được nước mắt. Giọt nước mắt của tôi rơi rớt nhẹ trên bức thư hòa lẫn cùng những giọt nước mắt của Dung cũng đã rơi trên bức thư trước đó. Tôi liếc nhìn tấm thiệp hồng có dòng chữ: Kính mời anh Thiện yêu dấu?
Tôi nhận ra nét chữ thân quen của Dung. Lòng tôi buồn vời vợi với những ký ức tuổi thơ của hai đứa và cuộc hoan lạc đầu đời của nàng cũng là lần cuối cùng của tôi và nàng. Và tôi cũng biết một điều là những hình ảnh đó bây giờ chỉ còn là trong ký ức mà thôi. Thực tế đã không còn nữa. Dung đã đi xa rồi, xa mãi mãi. Tôi kéo hộc bàn ra, lấy cái hoa tay kỷ niệm ngày nào của hai đứa và bật khóc…
— Hết —
Để lại một bình luận