Hai đứa leo lên bộ ván gỗ dưới bếp, thằng Tủn múc cơm vào bát cho 2 đứa. Con Mít cũng lễ phép mời cơm anh nó:
– Em mời anh Hai ăn cơm.
Mà các bạn cũng biết rồi đó, ngồi ăn cơm trên bộ ván thì chỉ có thế ngồi xếp bằng, hoặc ngồi bệt, người lớn ý tứ hơn thì ngồi xếp 2 chân qua 1 bên che chỗ tế nhị lại. Con Mit thì nó vô tư, ngồi chèn bẹt banh cái háng ra ăn cơm.
Thằng Tủn ngồi đối diện, đang ăn cơm thấy con em ngồi chèn bẹt, phô nguyên con bướm non thì nó trố mắt nhìn, sốc thật sự, xém tí nữa phun cả cơm ra ngoài. Con Mít ngồi chèn bẹt, 2 chân banh ra xếp bằng, con bướm non múp máp trắng trẻo bị 2 chân dạng ra kéo ra 2 bên, 2 mép tách ra. Thấy rõ cái hột le non (lúc này chưa thật sự hình thành hột le, chỉ là cái thành trên củ môi dưới hơi dày hơn phần còn lại), và cả cái lỗ thiên thai, thật ra nhìn nó chằng chịt chỉ là cái màng bùi nhùi hồng hào.
Thằng Tủn thì lớn hơn nên biết nó đang nhìn thấy cái gì, mắt nó mở to ngạc nhiên, miếng cơm đang ăn dở cũng quên nhai, mặt nó cứ đờ ra, 2 mắt bị hút vào cõi thiên thai đó không rời.
Con Mít thấy lạ, nó hỏi:
– Sao anh Hai không ăn cơm đi.
Câu hỏi của con Mít giống như ánh sáng bình minh xuyên qua màn mây u tối bao phủ thằng Tủn nãy giờ. Nó choàng tỉnh:
– Tủn: Ủa, sao mày không mặc quần.
– Mít: Tại em sợ dơ cái đầm.
Lúc này thằng Tủn mới để ý thấy là con Mít có cái đầm trắng thật là đẹp. Đó giờ con Mít toàn mặc đồ cũ, đồ ké, đồ bính không à chứ đâu có mặc đồ đẹp như vầy. Nãy giờ thằng Tủn thấy có gì đó ở con em nó khác lắm, nhưng không nhận ra.
– Tủn: Mày không mặc quần, dơ đồ đó.
– Mít: Sao mà dơ.
– Tủn: Thì chim mày thúi, nó dính vô váy, dơ đồ chứ sao.
– Mít: Mà đít quần em dính đất rồi.
– Tủn: Vậy để tao.
Nói đến đây, nhiều bạn thắc mắc tại sao thằng Tủn lại biết chim con Mít thúi. Tại có nhiều lúc vô tình hay cố ý không biết, thằng Tủn cũng có đụng chạm, sờ con em lúc nó ngủ, lúc sinh hoạt bình thường. Rồi có khi nó lòn tay vô quần bóp con chim, lòn 1 ngón tay vô khe giữa của con chim, thấy ướt ướt rồi đem lên mũi ngửi nên nó biết. (Con gái nhỏ nhà quê hồi xưa vô tư lắm, nó chạy nhảy cả ngày, ngày đái 4 – 5 lần dính vào chim, có đứa vô ý nước đái chưa hết đã kéo quần lên làm cái quần cũng khai, toàn mùi nước đái, chính những cái này, lên men mắm tạo mùi khắm khắm mắm tôm nếu nó không chú ý vệ sinh.)
Rồi thằng nhỏ chạy vô buồng, lấy cái khăn tay vải mùng, loại khăn này rất là mềm. Đem khăn ra sau hè nhúng nước rồi quay lại chỗ con Mít đang ngồi ăn cơm:
– Để anh lau cho, nằm xuống đi.
Con Mít ngoan ngoãn, nằm xuống phản, kéo cái váy lên, bẹt 2 chân ra, hướng con chim non đang mở hờ đôi cánh ra hướng về mặt thằng anh. Phải nói cảm giác lúc này của thằng anh nó còn ngu người hơn khi nãy con Mít lộ hàng khi đang ăn cơm nữa. Nguyên cái mu trắng ngần ngay trước mặt nó, còn thấy rõ vài mạch máu li ti nơi mép bướm nữa. Trên cái mu và 2 môi lớn đang khép hờ là đám lông măng mềm mại nhìn thật kích thích. Nếu ở đây có ánh sáng mặt trời, hay cái đèn pin rọi xiên xiên thì có khác gì cánh đồng cỏ lau đâu. Cánh đồng cỏ trên đường dẫn vào động thiên thai.
Thằng Tủn nhẹ nhàng kéo 1 bên mép bướm ra, con Mít nhạy cảm nên khi tay thằng nhỏ sờ gần tới là nhỏ đã nhột rồi, cười khúc khích. Thằng nhỏ dùng 1 tay kéo 1 bên mép bướm ra ối trời ơi, một bợn trắng trắng bám giữa môi lớn và phần gần hột le, nơi mà cái môi nhỏ nhô hơn chút xíu tạo thành cái khe, mà ở đó khi đi đái, nước đái dính rồi mới sinh ra cái bợn trắng trắng đó. Bất ngờ, thằng Tủn lấy tay quẹt vào cái bợn đó rồi đem lên mũi ngửi, cái mùi nó nồng nồng, khai khai nhưng cuốn hút, gần giống cái mùi cứt thằn lằn, nhưng thơm hơn.
Con Mít khi thằng Tủn đụng tay vào vạch ra thì nó nhột, nó khẽ nhích cái mông, miệng thì cười như bị ai đó chọc lét vậy. Đến khi thằng Tủn lấy tay quẹt cái bợn trắng thì theo phản xạ, nó giật nảy người đẩy tay thằng Tủn ra. Thằng Tủn rầy nó:
– Im, để anh lau.
Nghe anh nó nói vậy, nó nằm im. Đến khi thấy thằng Tủn đưa cái bợn trắng lên ngửi, nó nhăn mặt:
– Mít: Eo ôi, anh làm gì thế.
– Tủn: Chim mày dính bợn nè.
– Mít: Gì vậy.
– Tủn: Để tao lau cho.
Rồi thằng Tủn lấy cái vải mùng nhúng nước khi nãy lau chim cho con Mít. Thằng Tủn lau tới đâu, con Mít nhột tới đó, nó cười nắc nẻ.
– Im, để anh lau.
Thấy anh nó rầy, nó không dám cười thành tiếng, cũng không dám nhích mông nữa, mà căng mình nhịn cười chịu trận, ai mà bị cù lét không cho cười thì sẽ hiểu cảm giác này thế nào. Thằng Tủn tỉ mỉ lấy vải mùng lau chim cho con Mít, ôi một tuyệt tác thiên nhiên, đó giờ nó cũng thấy con Mít ở truồng khi tắm, khi đi đái, hoặc khi nó ngủ mặc quần ngắn mà 2 chân banh càng sẽ thấy lấp ló khe bướm từ ống quần. Nhưng ở đây là nguyên 1 cái động thiên thai ngay trước mặt, thằng Tủn mải mê ngắm nhìn đồi cỏ lau trắng mọc trên cái mu, nhìn cái ụ đất nổi lên mà người ta gọi là cái hột le, nó nhỏ lắm, mà đẹp lắm. Bên dưới cánh đồng cỏ lau là con rạch đào nguyên, vạch ra thấy bên dưới hột le là một mảng bầy nhầy màu hồng. Để ý kỹ thì đó là một cái lỗ rất bé cỡ ngón tay Út thôi. Thật là một tuyệt tác.
Con Mít từ lúc thằng Tũn la cũng không dám nhúc nhích. Mặt nó chuyển từ trạng thái cười khúc khích tới không dám cười ra tiếng, rồi giờ là nó há hốc mồm ra thở, mắt nhắm nghiền.
Còn thằng Tủn, lúc đầu nó lau bằng miếng vải mềm, giờ nó vứt miếng vải đi đâu không biết, dùng tay thám hiểm con lạch nguyên sơ, nơi mà vén bờ lạch ra có 1 hang ngầm bên dưới, người ta gọi cái hang đó là động thiên thai.
Quá trình khám phá đó chỉ chằng 2 – 3 phút thôi. Mà với 2 đứa trẻ như là cả 1 thế kỷ vậy. Con Mít thì từ cảm giác nhột nhột chuyển sang cảm giác gì đó ngộ lắm, buồn đái mà không dám đái, mà nó thích lắm. Còn thằng Tủn thì nó ngu ra thám hiểm cả 1 thảo nguyên giữa 2 đùi con em, con cu nó cửng lên lúc nào không biết.
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận