Sau khi tốt nghiệp, tôi chưa muốn tìm việc làm ngay mà tranh thủ đi du lịch bụi khắp nơi để trải nghiệm. Tôi một mình với một chiếc xe máy đã gắn bó với tôi suốt 4 năm Đại học mà tôi hay gọi là Anh bạn già bắt đầu lên đường. Rong ruổi từ Nam ra Bắc, đi đến đâu mà gặp trời tối thì xin ngủ nhờ ở đó. Được cái là nhìn tôi cũng hiền lành, mang dáng vẻ thư sinh nên các nhà mà tôi xin ngủ lại đều đồng ý.
Cứ thế tôi và anh bạn già đã đi hết dải đất hình chữ S và điểm dừng chân cuối cùng của tôi là địa đầu của đất nước – Cao Bằng. Do di chuyển một hành trình dài hơn 2 tháng nên tôi cực kỳ đuối và quyết định ở lại đây 2 tuần trước khi về Hà Nội để đi máy bay về lại Sài Gòn. Tôi vô cùng tò mò với ẩm thực vùng núi và con người nơi đây nên tôi tìm đến một bản cách xa thành phố để tìm hiểu. Tôi xin được trú tại nhà một chú người dân tộc. Nhà chú có 4 người gồm vợ chồng chú và 2 người con của chú. Em lớn thì đang học lớp 12, em nhỏ chỉ mới học lớp 6. Hai em hơi bị dễ thương và dễ gần nên cả 3 thường nói chuyện và trao đổi nhiều thứ. Tôi đặc biệt ấn tượng về cô chị vì sự ham học hỏi và nghị lực của em. Lên rẫy phụ giúp gia đình nhưng em vẫn mang theo sách vở để tranh thủ lúc nghỉ ngơi lại mang ra học. Em nói em phải cố gắng học để giúp gia đình thoát khỏi cảnh khó khăn. Chính vì vậy trong khoảng thời gian này tôi kiêm luôn gia sư cho em vì tôi cũng từng là học sinh giỏi và sinh viên ưu tú.
Khoảng 4 ngày sau, tôi một mình đi vào rừng để ghi lại những khung hình đẹp thì tôi bị lạc. Trên người cũng không có điện thoại và lúc này trời cũng đã chập choạng tối nên tôi định là sẽ dựng lều trên cây để ngủ qua đêm rồi sáng hôm sau tìm đường về bản. Đúng lúc này tôi gặp hai em và chú trên rẫy về và thế là tôi được cứu. Sau hôm đó tôi đi với hai chị em thường xuyên hơn, được ăn những món ăn mà có lẽ ở vùng đồng bằng hơi bị khó tìm. Tuy là con gái nhưng em có thể làm được những việc nặng mà con trai thành phố và cả tôi chắc khó có thể làm được. Loáng một cái đã hết một tuần. Tôi và hai chị em em đã có nhiều kỷ niệm vui như là đi rẫy, vào rừng hái quả dại, đi bắt cá… Và kỷ niệm lớn nhất và đến nay tôi vẫn không quên đó là lần đầu tiên tôi quan hệ với em trong rừng.
Như thường lệ, em rủ tôi vào rừng để hái thảo quả. Hôm nay em gái em phải đi học nên chỉ có tôi và em đi. Chỉ vào gần tới thôi mà tôi đã nghe được mùi thảo quả ngào ngạt trong không khí. Từng chùm thảo quả đỏ rực, căng tròn nằm dưới những tán lá nhìn thích cực. Hái được tầm 30 phút thì đầy gùi. Hai đứa vào lán nghỉ ngơi và ăn uống một lát rồi về.
Cơm rừng thì có gì ngoài thịt gác bếp và một ít thảo quả sống ăn kèm. Công nhận thảo quả non ăn nó cay nồng khủng khiếp. Đây là lần đầu được ăn thảo quả non lại chấm với muối ớt nên tôi bị sặc. Em chỉ nhìn rồi cười mỉm làm tôi thấy hơi bị rung rinh. Lúc này giữa rừng hoang vu chỉ có hai đứa nên trong đầu tôi có loáng qua một tia suy nghĩ đen tối nhưng tôi nhanh chóng xua tan nó đi bằng một cái ho.
Đúng lúc này trời lại đổ mưa, một làn hơi lạnh ập tới làm cho hai đứa phải nhích lại gần nhau để giữ ấm. Lúc này cái suy nghĩ đen tối ban nãy lại xuất hiện nhưng tôi đã không đủ lý trí để ngăn cản nó nữa. Thế là tôi quay sang nhìn em. Nhìn em bây giờ xinh đẹp một cách lạ thường và rồi bốn mắt nhìn nhau. Con thú trong người tôi lúc này đã thật sự tỉnh giấc.
Luồn tay ra sau gáy của em và một nụ hôn thật sâu đánh dấu cho sự bắt đầu của một cuộc hoang lạc nơi núi rừng. Em không phản đối mà chỉ ngồi im. Vừa hôn tôi vừa đưa tay lên sờ ngực em, một cảm giác ấm ấm, mềm mịn thích vô cùng. Tôi nhanh tay luồn vào tận bên trong làm em khẽ giật người lên. Đầu ti nhỏ bằng hạt đậu được hai ngón tay tôi nhẹ nhàng vân vê làm em rùng mình lên vì sướng.
Lúc này hai cơ thể đang hừng hực nóng làm xua tan đi cái lạnh của cơn mưa rừng. Nhẹ nhàng vén chiếc áo thun mà em đang mặc, tiếp theo là chiếc áo lót và đỡ em nằm xuống sàn gỗ đã cũ. Hai đầu ti nhỏ như hai hạt đậu nằm trên hai bầu ngực căng tròn hiện ra. Tôi từ từ ngậm một bên và se một bên làm em phải thở gấp, cơ thể cũng nóng hừng hực như bị sốt, cả người co quắp lại vì cảm giác sung sướng đầu đời.
Vừa bú tôi vừa rà cái lưỡi của mình xuống dưới. Vừa đến vùng tam giác thì em ngăn lại nhưng lúc này tôi đã không còn lý trí để khống chế bản thân mình nữa rồi. Ụp mặt vào vùng tam giác của em mà cạp, em chỉ còn biết trân người ra vì bị kích thích. Vừa liếm tôi vừa tuột một lúc chiếc quần ngoài và chiếc quần lót màu kem đã ướt đẫm nước của em xuống. Lồŋ em hiện ra trước mắt tôi. Nó đẹp đến mức tôi phải ngẩn người mất mấy giây. Lồŋ em trắng hồng không tỳ vết, điểm bên trên là một nhúm lông đen nhánh và nó đang rỉ nước nhìn là chỉ muốn nhét ngay con cặċ của mình vào mà nắc tới tấp. Em đưa đôi tay nhỏ nhắn của mình xuống để che lại và nói:
“Đừng anh! Em sợ đau với có bầu lắm!”
À! Thì ra em là gái trinh và con thú trong người tôi lúc này đã không có gì cản nổi nữa rồi. Đưa lưỡi của mình vào liếm. Một vị mặn mặn pha với mùi ngai ngái của nước tiểu làm tôi như lú đi. Lưỡi tôi cứ nhẹ nhàng quẹt lên quẹt xuống theo khe Ɩồŋ em hơi thở của em ngày một nặng hơn. Vừa liếm tôi vừa đẩy lưỡi vào trong lỗ Ɩồŋ của em. Đúng là gái trinh nên lỗ còn nhỏ và chật lắm.
Lưới tôi cứ thế thụt ra thụt vào Ɩồŋ em làm em phải ưỡn người lên và ú ớ trong vô thức. Nước Ɩồŋ em lúc này tuôn ra như suối, chảy ướt cả cằm của tôi và ướt cả một mảng nền gỗ. Lúc này tôi mới nhanh chóng đạp hai chiếc quần của mình xuống. Con cặċ tôi cuối cùng cũng được giải thoát. Lưỡi tôi lại một lần nữa tìm đến đầu ti em mà mút. Tay tôi nhanh chóng cầm con cặċ đang cương cứng của mình đưa ngay lỗ Ɩồŋ em quẹt lấy một ít nước để bôi trơn rồi từ từ ấn đầu khấc vào.
Một cảm giác ấm nóng, trơn trơn bao trùm cái đầu khấc đỏ au của tôi. Thấy em khẽ nhăn mặt vì đau nên tôi cũng nhẹ nhàng mà từ từ đẩy vào. Vừa đẩy tôi vừa bú hai đầu ti của em để kích thích. Vào được 1/3 thì bị cản lại. Thế là tôi kéo ra rồi lại đút vào để Ɩồŋ em quen dần với cảm giác co giãn và “Pụp”. Một dòng máu đỏ từ trong Ɩồŋ em chảy ra rơi xuống nền gỗ, cái quý giá nhất của em đã bị một người con trai cách đó hàng nghìn Km lấy mất. Một cảm giác ấm áp bao quanh toàn bộ thân cặċ của tôi. Lồŋ em bị dãn ra hết mức, con cặċ tôi như bị Ɩồŋ em bóp chặt và những giọt nước mắt của em đã rơi. Tôi không nhấp vội mà tiếp tục bú hai đầu ti, liếm láp phần cổ và tai em để kích thích lại. Một lúc sau nét mặt em đã giãn ra nên tôi nhẹ nhàng rút ra rồi lại đẩy vào.
Sau mỗi lần như vậy mặt em lại nhăn vì đau. Nhưng cảm giác đau đó không tồn tại lâu. Chỉ một lúc sau em đã phát ra những tiếng ư ư trong sung sướng. Thấy vậy tôi nắc nhanh hơn và mạnh hơn. Lồŋ em co bóp liên tục như muốn bóp nát con cặċ của tôi ra. Tôi cứ nắc như thế vào Ɩồŋ em được khoảng 10 phút thì em gồng người lên rồi đổ xuống. Một dòng nước ấm từ trong Ɩồŋ em tuôn ra. Em đã lên đỉnh lần đầu tiên trong đời.
Tôi cứ ngâm con cặċ mình trong Ɩồŋ em rồi lật người em lại và tiếp tục nắc. Ở tư thế này con cặċ tôi vào sâu hết mức và cũng làm em sướng hơn. Hai đứa cứ thế quần nhau gần 20 phút nữa thì tôi xuất tinh. Nhưng vì sướng quá mà tôi không kịp rút ra. Cứ thế những dòng tinh dịch đặc sệt được bơm vào Ɩồŋ em như một cái máy bơm công suất lớn. Từ từ rút ra, một dòng nước màu hồng chảy ra từ miệng Ɩồŋ em đánh dấu cho sự kết thúc của một cuộc hoang lạc nơi núi rừng hoang vu. Em nằm đó khóc thút thít làm tôi phải dỗ cả buổi mới nín. Mặc quần áo vào xong thì hai đứa ôm nhau nằm ngủ vì mệt sau cuộc truy hoan ấy. Khi mở mắt ra thì trời đã chuyển sang chiều và mưa cũng đã tạnh nên hai đứa gom đồ lại để về nhà.
Về nhà em nhanh chóng tắm táp cho sạch sẽ còn tôi thì phụ với cô đem thảo quả ra rửa rồi đem phơi khô. Tối đó tôi và em thức đến gần 2h sáng để tâm sự. Lúc này tôi rất muốn đè em ra để làm thêm một nháy nữa nhưng em lại nói là em còn đau nên thôi. Sau hôm đó em cứ quấn lấy tôi không rời cho đến ngày tôi phải về. Ngày tôi về em khóc nhiều lắm làm tôi cũng không nỡ về nhưng tôi thì không thể ở lại.
Về đến nhà được 3 ngày thì tôi lại nhớ em, nhớ những kỷ niệm của hai đứa nên tôi thường ngồi thẫn thờ một mình rồi ngắm những tấm hình kỷ niệm của tôi và em. Hằng đêm tôi và em vẫn thường call Zalo đến khuya mới ngủ. Tôi về nhà được 3 tháng, lúc này em cũng đã thi tốt nghiệp thì em gọi cho tôi nói là em đã có thai được hơn hai tháng. Thì ra lúc tôi và em quan hệ tôi không dùng bất kỳ biện pháp phòng tránh nào hết. Quá bất ngờ nên tôi chẳng biết phải làm gì còn em cứ khóc qua điện thoại và ba mẹ em cũng đã biết chuyện này. Tôi hẹn em tuần sau sẽ về nhà em giải quyết nhưng đột nhiên có biến cố làm tôi phải mang tiếng là thằng đàn ông tồi.
Thời gian trôi qua khoảng gần 5 năm sau, trong một lần tôi ra Hà Nội công tác, tôi đã tìm lên Cao Bằng với hy vọng được gặp lại em. Khi tôi đến nhà em, đập vào mắt tôi một cô gái với một đứa nhỏ khoảng 5 tuổi mà vừa nhìn tôi đã biết mà con tôi. Nhìn em lúc này không khác xưa nhiều, chỉ là trên khuôn mặt kiều diễm và đôi mắt ấy lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
Vừa thấy tôi bước vào thì em và mẹ em đã đuổi tôi ra khỏi nhà vì tôi mà cả nhà em phải mang tiếng. Tôi biết mình có lỗi nên chỉ im lặng trước những lời trách móc, chửi rủa thậm tệ của em và gia đình. Lúc này ba em về, trên tay còn cầm một cây rựa. Thấy tôi ông liền lao vào định chém chết tôi nhưng em và mẹ đã cản ông lại. Một lúc sau khi đã bình tĩnh thì ông mới hỏi tôi lý do vì sao năm đó bỏ đi mà không chịu trách nhiệm.
Thật sự là năm đó gia đình tôi xảy ra biến cố lớn. Công ty gia đình thì phá sản, ba vì lý do đó mà đổ bệnh, nợ nần thì chồng chất nên tôi phải lao đầu đi kiếm tiền trả nợ cho gia đình. Cũng vì lý do đó mà tôi không thể quay lại chịu trách nhiệm ngay lúc đó được. Ngày hôm nay tôi quay lại để nhận lại đứa con năm xưa mà mình đã không làm tròn trách nhiệm và người con gái mà tôi đã phụ bạc.
Sau khi nghe tôi giải thích thì gia đình em cũng hiểu và chấp nhận. Để quyết định giữ lại đứa bé em và gia đình đã phải chịu nhiều lời dèm pha, dị nghị từ bà con xung quanh với hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ quay về. Em cũng đã phải nghỉ học để giữ lại đứa trẻ này. Đêm đó tôi và em đã ngồi bên hiên nhà để tâm sự đến tận khuya. Những buồn tủi bao năm qua cuối cùng cũng được khép lại.
Còn về phần mình, tôi đã tìm thấy được sự bình yên và thanh thản trong lòng. Sau đó khoảng 1 tháng, đám cưới muộn của tôi và em đã được tổ chức theo đúng phong tục tập quán của người dân nơi đây. Sau đó tôi đã đưa em về Sài Gòn sống để tiện cho việc nuôi dạy con cái và để tôi được gần em và bù đắp những thiệt thòi mà em phải chịu suốt ngần ấy năm. Thà muộn chứ đừng buông bỏ vì muộn có thể bắt đầu lại chứ buông bỏ là sẽ mất mãi mãi.
— Hết —
Tác giả: The Sand
Để lại một bình luận