– Ừ anh không đi về Mỹ nếu không có em, anh không thể thiếu em, anh mất tất cả rồi anh không thể mất luôn em.
Con cặċ đã mềm xèo tuột ra khỏi Ɩồŋ Huyền, Lâm ngã người nằm bên nàng, chống một tay lên mặt, chàng ngắm nàng thật trìu mến. Lần đầu tiên Lâm thấy Huyền thật đẹp và thật quyến rũ, thân thể nàng cân đối trắng ngần như pho tượng bằng bạch ngọc, mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm, khuôn mặt trái xoan hồng hào (hồng diện đa dâm thủy, thảo nào dâm khí nàng ướt cả háng nàng và Lâm), Lâm thấy yêu nàng thật nhiều. Thế nhưng sao gần ba năm rồi chàng không nhận ra điều này? Ừ có lẽ bao nhiêu tình cảm chàng đã dành cho Thúy người yêu của chàng, Lâm chợt thở dài.
– Anh hối hận hả? – Huyền hỏi.
– Vâng anh hối hận là đã quen em muộn mất mấy năm.
Hai người lại hôn nhau say đắm và đi vào giấc ngủ. Chợt mắt độ mười phút thì giật mình, chàng nghe tiếng nước róc rách trong nhà tắm, Lâm nhẹ nhàng bước đến bên cửa, Huyền không đóng, nên qua khe cửa chàng ngắm nhìn nàng một cách say mê, chàng tự hỏi không biết mình đã làm gì ở kiếp trước mà sao kiếp này được hưởng cái diễm phúc này.
— Hết —
Để lại một bình luận