Phần 3
Sơn hơi mơ màng tỉnh giấc. Ánh bình minh chiếu qua khe rèm le lói từ từ thức tỉnh hẳn ý thức của nó. Trong đầu óc nó giờ đây là một đám vô minh lẫn lộn… dư âm khoái cảm xác thịt còn âm động cộng với những ngỡ ngàng bối rối trong quan hệ mới với Hương… tâm hồn nó như lạc trong đám mù nửa hư nửa thực. Sơn chỉ thực sự tỉnh táo khi nó quơ tay qua phía Hương nằm và không thấy nàng đâu nữa. Nó bước xuống giường mặc bộ đồ ngủ đi qua nhà tắm làm vệ sinh buổi sáng. Nó yên tâm trở lại khi nghe tiếng đĩa chén lạch cạch từ phòng bếp vang ra… Hương đang chuẩn bị đồ ăn sáng.
Khi Sơn bước vô bếp với bộ quần áo thể thao mặc trong nhà thì bữa sáng đã được chuẩn bị gần xong trên bàn. Hương đang chiên trứng ốp la món ăn sáng yêu thích của Sơn. Nó cảm giác hạnh phúc vô cùng: Cảm giác của đứa con được Mẹ cưng chiều hay cảm giác của gã nhân tình được người tình chăm chút… đầu óc của gã thanh niên mới lớn cũng chẳng màng phân tích, mắt nó bây giờ đang âu yếm cái thân thể người đàn bà kia… cái thân thể sau một đêm bốc lửa thỏa mãn đang tỏa ra sức sống đầy quyến rũ và cám dỗ.
Hương biết Sơn đang tiến về phía sau lưng mình. Nàng lúng túng tay chân lóng ngóng nửa như mong đợi Sơn tới gần, nửa như muốn gã đi về bàn ăn sáng như mọi ngày. Sớm nay khi tỉnh giấc cảm giác của Hương cũng rối bời tương tự Sơn. Vâng, nếu chuyện đêm qua như một giấc mơ, thì nàng ước mong được mơ mộng mãi như thế, nhưng quái ác thay đó lại là một thực tại trái ngang… nàng đã làm tình với con trai ruột của mình. Con quỷ dâm dục trong nàng đã đưa đẩy nàng vào cơn trụy lạc… nhớ lại nàng thấy lời lẽ và cử chỉ của mình đêm qua thật dâm loạn. Nàng tự nhận phần lỗi về phía mình, về sự sa ngã nhất thời của mình đã lôi kéo Sơn vào cuộc tình Loạn Luân mà chắc chắn sẽ đầy trắc trở.
Ánh sáng ban ngày đã xua tan bóng đêm… Con quỷ lòng dâm dục đã bị lương tâm của người Mẹ, Người vợ lấn át. Khi Sơn tiến đến sát sau Hương ôm ngang hông nàng và đặt một nụ hôn lên gáy nàng thì Hương dồn hết bình tĩnh quay lại đưa một cái nhìn buồn thẳm vào thẳng mắt Sơn. Nàng nói qua hơi thở như cố gắng lắm mới thoát ra hơi:
– Sơn về bàn ăn sáng đi. Má lại ngay!
Hơi ngạc nhiên trước thái độ của nàng, nhưng Sơn lập tức khuất phục bởi thái độ hết sức thánh thiện của Hương. Nó đứng đó chờ nàng lấy Trứng ra đĩa và nó bưng cả hai đĩa về bàn ăn. Họ điểm tâm bữa sáng trong im lặng bao trùm, và Hương – lại chính là nàng đã lên tiếng trước khi hai người bắt đầu dùng trà:
– Sơn à!
– Dạ…
– Chuyện đêm qua, tại Má yếu đuối nhất thời…
Nàng hơi lưỡng lự tìm câu hợp lý để nói với Sơn.
– Má! Sơn yêu Má lắm, yêu Má từ lâu rồi! Sơn cướp lời Hương – hay là câu nói bật ra từ tấm lòng của nó.
– Má biết, Má cũng thương, yêu Sơn lắm… nhưng cuộc sống của chúng ta còn có Ba. Trong đời Má chưa từng lừa dối Ba.
– Sơn cũng thương yêu Ba! Nhưng mà làm sao Ba biết được chuyện này nếu chúng ta không nói! – Sơn lý luận một cách ngây thơ.
– Dẫu Ba không biết, nhưng lòng chúng ta không thanh thản và nếu ông biết thì hậu quả sẽ ra sao? – Hương giờ đây đã rơm rớm nước mắt.
– Má! Dẫu sao Sơn vẫn mãi mãi yêu Má! Sơn nắm lấy hai bàn tay Hương mắt đối mắt như đôi tình nhân thề thốt lời trăm năm.
– Mai này ra đời Sơn sẽ quen biết nhiều bạn gái, rồi sẽ lấy vợ sinh con… sẽ có một cuộc sống thanh bình… chuyện đêm qua Sơn hãy coi như một giấc mơ đẹp hay như một cuộc phiêu lưu chớp nhoáng với một người đàn bà xa lạ. Còn một điều Má van xin Sơn dù điều gì xảy ra Sơn cũng phải cố học hành bình thường cho những năm học cuối cùng này, nếu không Má sẽ rất buồn! – Nàng đứng dậy dẹp đồ ăn sáng trên bàn và kết thúc câu chuyện: Bây giờ Má đi chút việc lát nữa Má sẽ về!
Sơn tiếp tục ngồi nhâm nhi ly trà đã nguội lạnh, cho tới lúc Hương đã thay xong đồ và tiếng cửa chính khép lại sau lưng nàng. Một niềm cô đơn ập đến với Sơn. Cảm giác của nó có lẽ giống như một gã ăn mày rách rưới đang nhiên được một tay phú ông ngông cuồng nào đó cho hưởng một đêm Lễ hội giàu sang rồi sáng mai lại vứt trở lại lề đường bẩn thỉu.
Vâng mới đêm qua thôi, nó tưởng như thành công của nó còn hơn cả thành tựu của nhân loại chinh phục vũ trụ. Còn giờ đây gã là một kẻ vô đạo đức mà nhân loại ai cũng có quyền dè bỉu chê bai. Loài người lên án Gã ư? Ai có thể tự nhận mình là kẻ trong sạch để kết tội người khác? Hơn nữa cuộc sống của gã quan trọng là bản thân và người thân của gã. Mặc kệ Nhân Loại! Hắn tự tuyên bố.
Ờ thế còn người thân… Ba của Sơn… đúng là Sơn có lỗi với Ông, nhưng mà nói rành mạch ra thì cũng không hoàn toàn. Giả sử như đêm qua Sơn đã ngủ với một người đàn bà khác thì dĩ nhiên nó chẳng mắc tội gì với Ông. Cũng như Má nó đêm qua có qua đêm với một người đàn Ông khác thì Sơn cũng chẳng có lỗi gì với Ông. Cái phần lỗi chính là ở chỗ cái người đàn bà đêm qua mây mưa cuồng loạn với hắn lại là vợ của Ông – tức là Vợ Ông ngoại tình với hắn… Cái gì dẫn đến việc vợ Ông ngoại tình… Ông hoàn toàn vô tội hay sao… quanh quẩn tự bào chữa mãi cũng không giảm nỗi bức bối trong lòng.
Còn Hương nữa… Sơn tiếp tục luẩn quẩn – những hành động, những ngôn từ dâm đãng của Hương đêm qua còn lởn vởn trong đầu Sơn lẫn lộn với những lời đạo đức sáng nay làm đầu óc của nó như muốn vỡ bung. Nó có muốn tiếp tục cuộc tình loạn luân với nàng không? Câu trả lời dứt khoát là có. Nó có thấy những điều sáng nay của nàng là đúng không? Cũng có…
Thoáng một cái mà đã cả tiếng đồng hồ, sao Hương chưa về? Mà thôi thà không thấy… mong làm gì? Gã tự chấn an lòng mình trong khi bước chân cứ đưa Sơn tới cửa sổ hòng ngóng ra ngoài phố – Trông mong ai chẳng biết? Như một kẻ tình si… Bao thời gian trôi qua, Sơn cũng chẳng biết, chỉ biết khi thoáng cái bóng dáng mà gã mong đợi thì gã run lên, tim đập thình thịch. Gã vội rời cửa sổ như sợ bị bắt quả tang… Gã chạy về phòng mình đóng cửa lại.
Về phần Hương thực ra nàng chẳng có việc gì phải ra ngoài. Chỉ là nàng muốn thoát ra khỏi tình cảnh khó xử. Khi mà mỗi lần nhìn vào nét mặt sầu buồn của Sơn nàng thấy thương Sơn vô hạn. Nếu không cố gắng kiềm chế lòng mình có lẽ nàng đã ôm lấy Sơn mà âu yếm mà chút cả tấm thương yêu cho Sơn. Nàng đi tìm sự yên tĩnh, để tránh đi một sự dao động nhất thời. Nếu lúc đó Sơn đứng dậy và ôm nàng lại thì có lẽ một lần nữa nàng sẽ ngã vào vòng tay Sơn cùng với hạnh phúc và oan nghiệt.
Không khí thoáng mát ngoài trời làm Hương tỉnh táo hơn. Bước chân vô định đưa nàng rời xa căn nhà. Đầu óc vẫn mông lung chuyện nàng và Sơn. Tại sao nàng lại có thể yếu đuối sa vào một quan hệ đầy rắc rối như vậy. Giá như Sơn không phải là con của nàng có vẻ dễ chấp nhận hơn. Cái chuẩn mực đạo đức có thể dị nghị một cuộc ngoại tình nhưng như vậy vẫn còn có lối thoát… Vâng, nếu Sơn không phải con nàng, nàng sẽ bỏ tất cả để cùng Sơn tới một nơi xa lạ làm lại cuộc đời. Nàng có quyền đòi hỏi một hạnh phúc. Cái Hạnh phúc trong bổn phận làm vợ bao năm qua mà nàng hằng tưởng bỗng tan biến khi hôm nay nàng chợt nhận thấy một tình yêu mà nàng dành cho Sơn. Nàng yêu Sơn không phải chỉ với những thỏa mãn xác thịt đêm qua mà còn là một tình cảm, cái tình mẫu tử trước kia không mất đi mà khi thể xác nàng đã thuộc về Sơn thì tình cảm đó được thêm vào một tình cảm trai gái yêu đương hay tình nhân… Vâng, nếu Sơn là một người xa lạ thì chắc sẽ chẳng có bao giờ có cơ hội như đêm qua…
Quanh quẩn với mấy cái Nếu… nếu… nếu… nàng không biết được bước chân hay con tim đưa nàng trở lại gần căn nhà mà nàng đang cố đi xa. Càng gần căn nhà bước chân tự nhiên càng vội vã. Thấp thoáng sau bóng cây, Hương nhìn thấy một bóng người vội rời cửa sổ, nàng đoán Sơn sẽ đứng sau cửa chờ mình. Chạy lên bậc cửa nàng đưa tay đẩy rộng cánh cửa không khóa. Nàng gần bật khóc khi trước mặt nàng là một khoảng mờ tối hắt ra… Sơn không ở đó.
Bước vô nhà qua cửa phòng Sơn đóng kín. Nàng dừng bước lưỡng lự thở dài trước cánh cửa vô tri im lìm. Nàng không biết rằng đằng sau cái khoảng cách mỏng manh kia có một kẻ đang căng từng tế bào khi nghe bước chân nàng dừng lại. Đau khổ nàng cất bước về phòng mình… và bước chân của nàng như bị trói lại khi nghe tiếng cánh cửa phía sau lưng kẹt mở. Nàng quay người lại và trước mắt nàng là một gã si tình đứng trơ như một bức tượng. Bản thân Hương cũng đứng đó trân trân ngó Sơn. Mắt đối mắt… ôi những đôi mắt của cuộc tình ngang trái, những ánh mắt có ý nghĩa bằng vạn ngàn lời nói…
Vài giây trôi qua… rồi như có cùng một Ma lực vô hình, họ lao đến với nhau. Họ ghì chặt lấy nhau như thể nếu rời ra thì hạnh phúc mỏng manh kia sẽ tan biến vĩnh viễn. Môi tìm môi, lưỡi tìm lưỡi họ trao cho nhau những nụ hôn nóng bỏng đầy gợi dục. Hai cơ thể nóng bỏng bừng bừng lửa tình dần dần được giải phóng khỏi những quần áo trang sức trên mình. Và khi hai Mẹ, Con đã hoàn toàn trần truồng quấn chặt lấy nhau thì Sơn không kìm được niềm vui sướng:
– Má!
– Suỵt!!! Hương chặn lời Sơn bằng một nụ hôn cháy bỏng…
Nàng sợ mọi lời nói bây giờ có thể sẽ thức tỉnh thực tại. Trong nàng giờ đây là đam mê cháy bỏng… vâng, nàng sẽ chìm đắm trong đam mê này.
Sơn đáp lại nụ hôn của Hương bằng cái ghì đến nghẹt thở. Bàn tay Sơn lần mò xuống Mông nàng siết chặt. Hương ngửa cái cổ cao trắng mịn nên chờ đợi. Như hiểu ý nàng, Sơn đưa lưỡi liếm từ từ xuống dưới và dừng lại nơi yết hầu, gã dùng môi ngoạm lấy cổ nàng mà mút nhè nhẹ làm Hương rên ư ử. Cái miệng ác độc của Sơn lại trườn xuống cặp vú căng tròn đang cương lên như mời gọi. Gã mút bú chùn chụt thỉnh thoảng lại ngoạm cả cái bầu vú mà hít hà. Cũng là Sơn mười mấy năm về trước đã chúm cái miệng xinh xinh bú dòng sữa từ vú nàng khiến nàng nhột nhột sung sướng – niềm vui của người mẹ trẻ. Còn giờ đây là cái miệng cuồng loạn của một gã trai trẻ đang vần vò cặp vú nàng đưa nàng đến tột đỉnh của thèm khát… yêu đương.
Nàng lùi người lại dựa lưng vào tường, ghếch một chân lên cao nàng cặp ngang mông của Sơn kéo gã lại phía mình. Tay Hương cầm lấy con cu đang nổi gân cương cứng của Sơn mà kéo hướng vào âm hộ nàng giờ đây cũng thèm khát ướt đẫm dâm thủy. Khi cái đầu khấc mới lọt vào qua hai khe thịt chạm vào cái lỗ nhị hồng hồng thì như một chìa khóa vạn năng đã tra vào ổ – nàng hoàn toàn bị chế ngự bởi bản năng thú tính giống cái:
– Oh! Cho vào đi Sơn… ah! Ôi… yêu đi Sơn! Dành cho Sơn tất đó… oh! Oh…
Thực ra Hương cũng không phải chờ đợi lâu vì Sơn đã đưa sụt con cu của nó vào lồn nàng làm cắt ngang lời nói của Hương và chỉ còn lại tiếng hổn hển của Sơn và tiếng rên rỉ hít hà của Hương…
Cái tư thế đụ đứng này là lần đầu tiên Hương được làm tình như vậy. Thứ nhất nó làm thỏa mãn cái khao khát được đút vào ngay của nàng, Hơn nữa Buồi của Sơn cứ xiên chéo mà thốn vào lồn Hương… cái đầu khấc kia đâm cọ vào thành sâu trong lồn khiến nàng cảm giác rất thốn. Cứ mỗi cú đâm của cái buồi kia sập vào là nàng lại ưỡn người ra như cố nuốt hết cái Buồi ấy vào lồn mình. Mười ngón tay nàng cào, cấu, bóp, kéo cặp mông của Sơn theo những cơn sướng tưởng như bất tận.
Phần Sơn, nó cũng bị kích thích không kém – phần tâm lý nó sung sướng khi MÁ nó đã ngã hẳn vào vòng tay của nó như một người đàn bà bừng bừng lửa dục. Phần thực tại, nó được Hương cho chơi một kiểu lạ mà nó chưa nghĩ đến nên khoái cảm càng tăng gấp bội. Ban đầu nó nhấp từ từ đút ra đút vào – từ từ nhưng mà nó cố đưa vào sâu hết mức có thể với tư thế này. Dần dần đã quen với quỹ đạo ra vào, nó đưa nhịp nhanh dần nhanh dần khiến Hương hét lên vì vì thốn vì sướng. Tay nàng giờ đây quắp chặt lấy cổ Sơn, không kìm nổi cái đê mê của mỗi cú dập, Hương đưa cả hai chân quặp lấy hông Sơn mà đu lên.
Sơn bây giờ phải mang cả thân hình của Hương, vừa phải nhịp đưa ra đưa vào thì dĩ nhiên tốc độ có chậm lại nhưng bù lại mỗi lần nó nhấc hông Hương lên và để hạ xuống thì buồi của Sơn như một cây cọc xiên ngập vào lồn nàng sâu hết cỡ làm cả hai giật lên vì sướng.
Được một lát Hương hạ một chân xuống trở về tư thế cũ. Không biết do nàng ôm mỏi tay hay nàng sợ Sơn mệt. Chỉ biết khi đó cái tốc độ đụ của Sơn như điên như dại đâm chéo đâm ngang làm nàng mụ mẫm đi vì khoái lạc. Nước trong lồn nàng và tinh dịch của Sơn trộn lẫn làm lồn nàng mở rộng. Những phát địt của Sơn do quá nhanh hay lồn nàng quá trơn chu, thỉnh thoảng lại trượt ra ngoài làm Hương cảm thấy trống vắng trong lồn. Mỗi lần như vậy, nàng tóm lấy cái Buồi lừng lững đặt lại đúng mép lồn cho Sơn sập vào. Rồi không biết do hay bị tuột ra ngoài hay do nàng sợ Sơn xuất tinh ngay mà Hương muốn thay đổi tư thế. Nàng muốn nằm xuống sàn để Sơn đụ cho thỏa thích.
Rút Buồi Sơn ra khỏi lồn mình nàng thấy nó phựt lên kiêu hùng. Nắm lấy nó như bị thôi miên, nàng ngoạm lấy cái buồi còn ướt đẫm tinh dịch mà bú mà mút. Cái vị mặn mặn tanh tanh kia giờ đây lại trở thành kích dâm vô cùng. Tay Hương nặn nặn vân vê hai hòn dái của Sơn làm gã tưởng như được lên thiên đàng. Ánh mắt gã bắt gặp ánh mắt nàng ngẩng lên đĩ thõa, dâm đãng… Gã thèm được hôn vào cái miệng kia, được liếm cái chất nhờn đang dính quanh cái miệng dâm dục kia. Gã rút buồi ra khỏi miệng nàng và đè nàng xuống sàn. Cùng lúc đôi môi hắn gặp môi nàng thì buồi hắn cũng đã ngập trong lồn nàng.
Gã chơi nàng như điên như dại… nàng đáp ứng lại bằng những cái ưỡn người lên đón nhận. Lại những tiếng phạch phạch va đập, lại những tiếng lép nhép dâm cuồng. Dâm thủy cứ tuôn trào… do ma sát của Buồi và lồn mà nổi bọt trắng như xà phòng bám quanh mép lồn Hương.
Lặp lại tối qua, Sơn nâng chân Hương lên vai mình khiến nàng rên hự một tiếng khi nó sập buồi ngập chạm tử cung nàng và nó dập nhanh, mạnh như người ta giã gạo làm Hương chỉ còn biết la hét rầm rĩ hòng xả bắt cơn sướng tột đỉnh để đón nhận những đợt sướng mới.
Lúc này cho dù có Chồng nàng xuất hiện nàng cũng mặc kệ, dẫu rằng nàng và Sơn – hai mẹ con – có bị đày xuống địa ngục cũng mặc kệ – ở đó họ vẫn tìm được chốn Hoan lạc riêng cho hai người. Vâng… con quỷ dâm loạn đã hoàn toàn chiến thắng giữa ánh sáng ban ngày. Cám dỗ dâm dục sa đọa đã che mất ánh sáng thánh thiện trong lòng họ. Hai Mẹ, con đang đụ nhau một cách cuồng loạn giữa ban ngày… trong lúc chồng của họ, cha của họ sắp về sau chuyến công du với nghĩa vụ chăm lo cho cả gia đình.
Dĩ nhiên hai người dâm loạn đang đưa nhau đến cực lạc lúc này đâu có nghĩ đến Ông – với họ bấy giờ chỉ là hôn hít, liếm láp, dập và rướn… chỉ là tiếng rên rỉ, tiếng hổn hển… và khi Sơn vẫn để hai chân Hương nâng cao nhưng thay vì giang ra trên hai vai mình thì nó khép hai chân Hương lại để lồn nàng kẹp chặt Buồi nó lại… thì mỗi cú dập của nó thực sự đưa hai người tới cực điểm của tình ái. Cả hai cùng cất tiếng rống như những loài thú hoang dã và khi Sơn bắn tinh trùng xối xả vào lồn Hương thì nước lồn nàng cũng trào ra giật giật…
Đê mê thỏa mãn Hương ôm chặt lấy sơn như khẳng định một quyền sở hữu nàng thì thào không biết với Sơn hay với Ông trời:
– Trời ơi sướng thế này bỏ làm sao được!!!
Vâng quỷ Satan đã chiến thắng bằng cách giành một chỗ trong địa ngục để cho hai người xây dựng chốn Hoang lạc cho họ!
Lời nói của Hương không đơn thuần chỉ là một câu thốt ra trong lúc đạt tới đê mê sung sướng của tình dục, đó còn là một lời kết luận chung mà nàng tuyên bố thay cho cả hai Mẹ, Con. Cả nàng, cả Sơn sẽ không ai có thể từ bỏ cái lạc thú mà họ đem đến cho nhau và đón nhận của nhau. Dĩ nhiên từ nay họ sẽ luôn luôn là những kẻ vụng trộm… cùng nhau vụng trộm một chút khoái lạc của đời. Tâm hồn họ sẽ không còn sự thanh thản nữa… mà đôi khi là sự lo sợ, niềm ân hận hay cảm giác tội lỗi… để rồi lúc nào đó tất cả trở thành vô nghĩa dưới sức cám dỗ nhục dục và niềm khát khao chờ đợi… để rồi họ lại lao vào vòng tay nhau say đắm trong hoan lạc… và mỗi lần như vậy cái mức độ truy hoan càng dấn sâu hơn, trụy lạc hơn, dâm đãng hơn… tội lỗi hơn. Cứ như vậy chốn Hoang lạc của họ lúc nào cũng ngập tràn hạnh phúc trong đau khổ với bấp bênh đầy sóng gió.
Cái thực tại đầu tiên mà họ phải đối mặt là sự tồn tại của Quang – chồng Hương và là Cha đẻ của Sơn. Buổi chiều hôm ấy khi Quang trở về sau chuyến công cán thì mọi sự trong nhà đã đâu vào đấy như chưa có gì xảy ra, thậm chí còn có vẻ gọn gàng ngăn nắp hơn bình thường.
Như thường khi đi xa về, Quang ôm hôn vợ và gật đầu hỏi thăm con trai. Cũng như mọi bận quần áo của ông đã được chuẩn bị trong nhà tắm… và sau khi tắm rửa nghỉ ngơi, sẽ là bữa ăn được dọn sẵn trong nhà bếp… Quang thầm cảm tạ ơn trời với không khí ấm cúng của gia đình. Cái nếp sống đều đặn bao năm qua đã bào mòn ở ông những tinh tế trong quan hệ vợ chồng. Cũng như cái chuyện đêm nay Ông và nàng sẽ làm tình sau chuyến xa cách… cái đó đối với Ông tự nhiên như một với một là hai – một công thức cố định.
Ông chẳng để ý ánh mắt của hai người – Vợ Ông và Con Ông thỉnh thoảng lại nhìn nhau đầy ẩn ý…
Sự trở về của Quang làm Hương và Sơn bối rối vô cùng mặc dù họ biết cái gì phải đến sẽ đến… Sự chăm sóc hơn bình thường mà Hương dành cho Quang có lẽ là sự hối hận hay là sự che đậy vụng về của một kẻ ăn vụng ngây thơ. Còn thái độ lảng tránh dè dặt của Sơn có lẽ là cách tốt nhất mà nó đã chọn để có thể thu mình lại với thế giới lãng mạn đang âm ỉ trong lòng nó. Cũng may thường ngày Sơn cũng ít nói.
Điều may mắn hay là điều Bất hạnh cho Quang, là Ông không biết rằng khi Ông đang thả mình thư giãn trong nhà tắm thì trong phòng khách, Vợ và Con Ông cũng đang đắm mình trong nụ Hôn. Nụ Hôn cứ như là đã mong đợi hàng trăm năm cứ như là những người tình xa cách hàng vạn dặm mới được sum họp. Những vòng tay cứ ghì chặt hơn đến nghẹt thở… những câu nói hổn hển đứt quãng:
– Má là của Sơn!!! Nói đi!!! Má là của Sơn phải không?
– Ừ, Là của Sơn… chỉ của Sơn thôi… Yêu lắm!
– Hứa rồi nghe! Môi này của Sơn, Mắt này của Sơn, Đây nữa… đây nữa… tất cả… của Sơn!
– Oh… Tham thế… Oh… đừng… khéo Ba vào bây giờ… Oh… Oh… đừng, làm người ta… thèm…
– Mặc kệ, ba tắm còn lâu! Cho Sơn yêu một cái đi!!! Yêu Má lắm! Nè… của Má cũng ướt nhoẹt rồi nè!
– Tại cái tay này cứ sờ mó làm nó hư chứ bộ! Cái này nữa? Hư quá… cứ cứng ngắc như thế ai mà không thèm chứ! Oh… oh… đừng, đừng tụt quần người ta xuống nữa!!! Oh… khéo Ba vào không kịp đâu!
– Tay Má cứ vuốt của Sơn thế này làm sao mà chịu được!! Oh… xóc nữa đi… Cho Sơn đụ một cái đi!
– Ứh!!! Đây cũng thèm lắm chứ!!! Nhưng nhỡ Ba vào thì sao? Cố chịu tới tuần sau Ba đi rồi cho đụ cả ngày cả đêm luôn! Ớh… kìa nhanh lên Ba vào kìa!
Tiếng cạch cửa nhà tắm của Quang làm thức tỉnh hai Mẹ, Con đang nứng tình. Họ buông nhau vội vàng, sửa sang quần áo, đầu tóc và ngồi xuống ghế xem Tivi như hai Mẹ Con đang chờ Quang vào nói chuyện sau tuần xa cách… Quang vô phòng khách ngồi cạnh vợ, hỏi qua loa chuyện Vợ, Con mấy câu rồi khi Hương đứng dậy đi chuẩn bị bữa ăn thì Quang với tay lấy một xấp giấy tờ trong cặp và bắt đầu mải miết đọc, như không có Sơn ở đó. Thậm chí khi Sơn đứng dậy nói đi Vô bếp Giúp Má nấu ăn – một việc chưa bao giờ xảy ra? Ông cũng chẳng để ý đến nữa, trong đầu Ông bây giờ là những con số.
Ở trong Bếp, vừa thèm, vừa sợ – Vâng càng cấm đoán, càng khó khăn thì người ta càng thèm hơn, càng khao khát hơn – Hai mẹ con lại quấn lấy nhau khi Sơn bước vào Phòng bếp. Lại những nụ hôn man dại hơn. Những cú bú, mút như muốn nuốt tuột đầu lưỡi của nhau vào bụng. Lại những bàn tay lần mò sờ soạng, day, xoa, xóc, vuốt… Lại những tiếng thở dồn dập, hổn hển… và tiếng sột soạt của vải quần bị tụt khỏi cơ thể Hương. Sơn đè sấp nàng xuống chiếc bàn ăn, Mông nàng hơi chổng ra phía sau. Sơn đưa con cu nhằm thẳng Âm hộ nàng tiến tới. Cánh cửa thiên đàng lại mở rộng chào đón họ. Hoan Lạc đang lơ lửng vẫy gọi hai Mẹ, Con rủ rê họ tiếp tục truy hoan dâm loạn giữa ban ngày ngay cả khi Chồng, Cha họ ở nhà.
Đúng lúc cái đầu khấc của Sơn chạm tới mép lồn Hương thì họ bị lôi tuột từ thiên đàng trở về thực tại – chỉ đơn giản vì nồi canh nấu trên bếp bị bỏ quên trào ra ngoài đánh xèo một tiếng. Chỉ ngần ấy thôi cũng đủ để cho hai kẻ vụng trộm hoảng hồn đến vỡ tim.
Mùi khét của súp cháy trên bếp lan qua phòng khách thức tỉnh khứu giác của Quang. Ông cảm thấy đói và đi qua phòng bếp xem cơm đã xong chưa. Khi Ông bước vào thì Sơn đang loay hoay múc canh ra bát. Còn Vợ Ông đang Bê đĩa thịt ra bàn ăn. Một quang cảnh gia đình đầm ấm hạnh phúc.
Bữa ăn hôm ấy Quang thấy rất ngon sau cả tuần không được ăn cơm nhà. Ánh mắt long lanh của Hương làm Ồng thấy vui vẻ. Và Sơn nữa, trông nó bắt đầu ra dáng đàn ông, mặc dù cử chỉ vẫn còn gượng gạo – Quang thầm nghĩ.
Ngồi ở vị trí chủ nhân Ông trong gia đình… Quang đâu có biết dưới gầm bàn kia cái gì đang diễn ra, rằng khi ánh mắt Hương ánh lên tinh nghịch là khi mà chân nàng đã rời khỏi dép đưa sang bên kia ấp lên chân Sơn mà cọ cọ, vuốt vuốt… Và khi nét mặt Thằng con tỏ ra chững chạc là khi mà nó đang cố giữ vẻ mặt bình thản khi đưa chân lên tận đùi Má nó phía bên kia mà ngoáy ngoáy ngón chân qua lớp vải quần mỏng vuốt vuốt lên cái mu của nàng. Vâng, họ đóng kịch ngay trước mặt Ông một cách đầy năng khiếu… cái tiềm năng lừa dối trong họ đã được hoàn cảnh thúc đẩy phát huy đến tối đa.
Cái ham muốn nhục dục chưa được thỏa mãn và sức kích thích của sự vụng trộm làm cho Hai mẹ, con trở nên liều lĩnh hơn, và thèm khát mù quáng hơn. Suốt buổi tối hôm đó họ lợi dụng tối đa mọi cơ hội để được động chạm vào nhau. Những cú sờ mó chớp nhoáng, những cái vuốt ve vội vàng và cả những nụ hôn lén lút ngoài tầm mắt của Quang. Họ trao nhau những ánh mắt Dâm đãng đượm buồn khi nghĩ tới đêm nay… đêm mai… và… cả một tuần dài đằng đẵng.
Màn đêm cuối cùng thì cũng ập xuống, đẩy Sơn về phòng ngủ với đầy nuối tiếc sau cái ôm hôn vội vã trong nhà tắm. Cái hương vị đàn bà đang rừng rực lửa tình kia cứ vấn vương trong đầu Sơn làm nó không tài nào ngủ nổi.
Trong căn phòng bên kia cũng bao phủ một bầu không khí hơi thiếu tự nhiên, mặc dù Hương đã cố gắng che đậy tâm trạng của mình.
Khi nàng tắt đèn, lên giường nằm cạnh Quang, Bàn tay Ông ngỡ ngàng khi chạm vào cơ thể nàng qua lần váy ngủ – Mọi khi, mỗi đêm, sau mỗi chuyến Ông đi xa về, bao giờ nàng cũng lên giường hoàn toàn trần truồng và Ông cũng vậy.
Ngỡ ngàng của Quang tan biến mau khi Hương từ từ cởi bỏ váy ngủ ném xuống sàn, Nhất là khi tay Quang lần mò chạm vào hai múi thịt sưng tấy, nóng rực vì bị kích thích từ chiều của Hương. Cái cảm giác nơi tay nhờn nhờn từ nước lồn nàng như một loại thần dược làm Quang từ từ Nứng lên. Đẩy tuột cái chăn xuống dưới chân giường, Quang chồm lên thân thể Hương giờ đây đã giang sẵn trong tư thế muôn đời cha ông để lại. Chẳng khó khăn gì, Con cu của Ông đã ngập sâu trong nàng. Ông bắt đầu nhấp lên nhấp xuống và nàng thoáng nhăn mặt… không biết vì sướng hay vì đau.
Còn Hương, Tâm trạng nàng ra sao? Cả bản thân nàng cũng không thể rành rõ được. Nàng dạng ra chờ Ông cho vào cũng như bao lần khác nàng và Ông vẫn làm, nhưng lần này Tâm tưởng nàng không dành cho Ông. Cũng may mà dâm thủy của Hương bị Sơn kích thích cả buổi chiều, tối đã bôi trơn nuốt trọn Buồi Ông vào lồn nàng một cách dễ dàng. Cái ngưỡng cửa khó khăn nhất đã vượt qua. Quang bắt đầu dập nhanh dần nhanh dần theo đà hưng phấn đang dâng trong Ông. Và Hương? Nàng cũng chỉ là một giống cái như muôn vàn giống cái khác – dưới tác động của những cú nhịp, của sự cọ xát đút ra đút vô, nàng bắt đầu thấy nứng tình. Mông nàng bắt đầu hất lên hạ xuống cộng hưởng theo nhịp của Quang. Dâm thủy của Hương bị dồn nén từ chiều nay trào ra… Lưỡi nàng như bản năng hay thói quen lại chìa ra quấn lấy lưỡi Quang xoắn xít. Hai tay nàng ôm lấy Mông Quang mà kéo mà đẩy như thúc dục Ông dập nhanh hơn, đụ mạnh hơn hòng thỏa mãn cơn dâm ngùn ngụt đang dâng tràn trong nàng.
Chỉ bấy nhiêu thôi đã là quá nhiều, quá đủ để Quang không thể giữ lâu hơn được nữa. Tiếng gầm gừ khe khẽ trong cổ Quang bật ra cùng với những cú dập cuối cùng và vừa dập Ông vừa bắn tinh trùng vào lồn nàng. Hương ưỡn người lên đón nhận những cú phóng của tinh trùng len lỏi vào những ngóc ngách trong lồn nàng mà khi dập, đụ – Buồi không thể chạm tới. Nàng sướng lắm nhưng cái sướng dường như quá ngắn ngủi khiến nàng còn hất hất cái Mông liên tục lên cao như tranh thủ thêm vài cái cọ xát cuối cùng. Tay nàng cào cấu mông Quang như trách móc, như xả bớt cơn dâm thèm vẫn đang dâng tràn.
Sung sướng được thỏa mãn cộng với mệt nhọc sau một tuần công cán… Quang hôn vợ rồi nằm vật ra giường và như bao lần khác, Ông từ từ đi vào giấc mộng an bình và hạnh phúc, để lại bên cạnh mình một người đàn bà sung mãn vẫn đang còn tấm tức vì hoan lạc dở dang. Chờ cho tiếng ngáy đều đều của Quang cất lên, Bàn tay Hương bắt đầu day qua day lại nơi cửa mình, các ngón tay banh rộng mép lồn nàng ra và ngón giữa của nàng gẩy qua gẩy lại nơi mồng đốc khiến mông nàng hơi giật giật vì nhột, vì sướng. Như mọi khi thì có lẽ như vậy cũng đủ kích thích để nàng tự thỏa mãn nốt cơn dâm bị bỏ dở… nhưng hôm nay nàng thấy sướng lắm nhưng hầu như vẫn còn một sự bít tức ở đâu đó làm nàng không thể nào đến thỏa mãn tột đỉnh được… Trong thâm tâm, Hương biết cái nàng cần là cái gì, nhưng nàng còn e sợ… nàng sợ nhỡ bị Quang phát giác thì sẽ tan vỡ tất cả…
Để lại một bình luận