Tôi là người đầu tiên trong bốn đứa tỉnh dậy sau một đêm truy hoan, Tuấn trả phòng rồi đưa cả bọn đi ăn điểm tâm sáng. Hắn bo thêm tiền cho cả hai em, Hương và Vân vì theo hắn, hai em làm rất khá và rất “cố gắng” đêm hôm qua khiến cả hắn và tôi rất thích. Tuấn đưa chúng tôi đến ăn tại một quán phở gần Bờ Hồ mà theo lời hắn, ngon nổi tiếng Hà Nội.
Tôi, Tuấn và hai cô gái ăn phở rất ngon lành, thịt bò mềm, bánh phở trắng, hơi dai ăn rất ngon. Nhất là nước lèo thì tuyệt vời, so với phở tôi vẫn thường ăn thì hơn hẳn. Nước thơm, béo ngậy nhưng không hề làm người ta ngán, nước ngọt đậm đà nhưng không ngọt vị đường và bột ngọt như ở Sài Gòn mà có vị rất tuyệt, như Tuấn nói với tôi thì là do họ hầm làm nước dùng rất nhiều xương bò. Chúng tôi ăn rất nhanh, cũng một phần vì đêm qua chúng tôi làm tình cả đêm, bây giờ cả bốn đều thấy rất đói. Quả thực, nếu bây giờ có ai hỏi tôi sẽ không do dự trả lời, tôi nhớ Sài Gòn nhưng cũng rất thích cuộc sống ở đây, nhất là ba thứ của Hà Nội gây ấn tượng đậm nét với tôi: mùa thu, phở và phụ nữ.
— Hết —
Để lại một bình luận