Phần 5
Giờ đây, cả đám nằm trần truồng nghiêng ngửa lên nhau, say không ra say mà tỉnh cũng không ra tỉnh, vật vờ vật vựa, la lối ỏm tỏi. Dương vật của mỗi đứa đều trương phồng một cách vô tự chủ vì sự kích thích vào động mạch chủ đưa máu xuống hạ bộ. Những tiếng lè nhè lảm nhảm thay phiên nhau cất lên. Lâu lâu một trong những cậu hứng quá ca lên một câu vô nghĩa, tự đặt ra – lúc thì tân nhạc, lúc cổ nhạc.
Rồi tay chân của các cậu thay phiên nhau sờ mó tứ tung lên khắp mình của hai cô gái chịu chơi. Hai cô gái – một lớn một nhỏ – cũng đã ngà ngà lâng lâng chẳng thèm để ý đến các bàn tay đụng vào chỗ hiểm của mình, mặc nhiên cười nói. Nhưng hễ bàn tay của các cậu luồn lách vào các ngõ ngách cấm kỵ thì hai cô giật lên như bị điện châm, một luồng điện tê tê chạy khắp các mạch máu.
Một lúc lâu, hai cô cũng như các cậu, chủ động cởi cúc áo ngay ngực cho bảy tám bàn tay tham lam sờ mó, nắn bóp, ve vắt, miết nhíu, chì chà… Thỉnh thoảng có một vài bàn tay nào đó thích phiêu lưu hơn mạo hiểm xuống vùng “tam giác quỷ” để thưởng lãm mớ lông mơn mởn của các cô, hoặc để tìm xem độ ẩm ướt của vùng thung lũng đã đến cỡ nào.
Tưởng rằng các cô sẽ khép đùi tránh né, nào ngờ còn dang hai đùi xa hai bên hơn để cảm nhận bàn tay moi móc đó. Một dòng dâm thủy chảy ào ạt giữa mạch chính của âm đạo các cô. Lúc đó, hai cô chỉ biết uốn éo toàn thân, mười ngón chân cong quíu, chà lết trên mặt đất như những đứa bé con khóc nhè, hai bàn tay thì quều quào đụng đâu chụp đấy. Nhiều lúc đụng vào chỗ kín của các cậu, hai cô thản nhiên tự tiện mà nắn mà bóp.
Trong lúc đang hành sự ngon lành thì một trong các cậu học sinh đứng giàn ngoài lanh trí hơn đã vòng tay nắm lưng quần của chị Hồng tuột một lúc luôn xì líp của nàng xuống ngang đùi. Cậu nhanh tay sọc vào trong sờ mó như sợ chúng bạn tranh giành phần quý báu. Song, hai ba bàn tay khác nhanh nhảu đã kịp thời hợp tác thám hiểm luôn với cậu. Một cậu khác tinh ý liền bắt chước tuôn luôn quần của cô gái nọ đang ngồi kế bên, nhưng thay vì quăng chiếc xì lý ra đất như thường lệ cậu đưa lên mũi ngửi và buột miệng nói:
– Ð… má thơm mùi Ɩồŋ quá tụi bây ơi!
Cả đám đang say sưa cái trò sờ Ɩồŋ nghe thằng bạn nói vậy phá ra cười ngất. Nhưng không phải là trò chơi được chấm dứt ngay đó mà là chiếc quần xì bé tí báu vật đó được các cậu chuyền tay nhau hít ngửi như hít thuốc phiện.
– Ð… má thơm thiệt. Em ăn gì mà dâm thủy tựa mùi trái cây quá vậy, Ɩồŋ em thơm đáo để, ngửi một lần anh muốn xuất tinh luôn…
– Trái cây? Anh nói mùi cây gì? Anh có nói giỡn hông? – Cô gái tên Thể Chi lên tiếng hỏi.
– Cây mắm đó…
Cả bọn lại phá ra cười. Một thằng lên tiếng đề nghị.
– Tao dám chắc của chị Hồng là mùi sầu riêng.
– Tại sao mày nói Ɩồŋ chị Hồng mùi sầu riêng?
– Có phải thịt chỉ thơm như mùi sầu riêng, nên Ɩồŋ cũng thơm vậy.
– Ba mày à… mùi sầu riêng thúi thấy mẹ… tao nói mùi trái nhãn…
– Tao nói… chôm chôm…
– Xoài!
– Mít!
– Tao nói mùi vú sữa… vú sữa thơm hơn lại nghe có vẻ thanh tú.
– Vú sữa mà thanh tú. Tao nghĩ Ɩồŋ sữa thấy ngon hơn, nghe dễ lọt lỗ tai…
– Vú sữa đó, tin tao đi. Nếu hông thì thử đi cho biết. Tuột quần “chị” ra đi…
– Mùi mít. Đưa đây, tao thử!
Nói ngay là làm vậy, cậu nhanh nhẹn vuốt cái quần xì chị Hồng ra khỏi hai bàn chân, đưa ngay lên miệng ngửi để kiểm chứng. Chúng bạn ngó theo chờ phản ứng của cậu. Hồng nằm im có phần hợp tác với các cậu cho cuộc chơi thêm hào hứng.
– Thấy không… tao nói mùi mít mà…
– Ðưa đây coi… tao không tin… (Hít hơi)… Ð… má mùi này mà mùi mít… tao nói mùi trái vải đó thằng nào không tin thì ngửi đi!
– Ðưa tao… (Hít hơi)… Con cặċ tao nè… mùi mãng cầu… tanh tanh mà thơm…
– Nghe sao giống mùi xoài… chua mà thơm nhè nhẹ như hoa dạ lý… tao nói mà không tin.
– Ðưa coi… (Hít một hơi thật dài)… Chết mẹ tụi bây hết nhe… chơi tao hả… mùi mồ hôi háng chứ mùi trái cây nào… mùi trái hành thì có…
– Mày ngửi bên thắt quần thì mùi háng đúng rồi… ngửi dưới đáy quần kìa… thằng ngu…
– (Hít thêm nữa) Mùi nào đâu… mùi Ɩồŋ thì có… mùi khai ngáy…
Cả bọn phá ra cười. Cậu kia ngớ ngẩn vì bị dụ. Thẹn. Ðể chữa quê, cậu cầm chiếc quần lót lên hít lấy hít để trầm trồ như trêu tức chúng bạn.
– Mùi Ɩồŋ không khoái sao. Trong đây thằng nào hông khoái mùi Ɩồŋ thì lên tiếng coi… Ð… má, đừng giành với tao đó nhé!
– Ai mà giành với mày, mày ơi! Ðem về bỏ lên bàn thờ cúng đi!
– Hay đem cất dưới đít giường đó, hễ khi nào nhớ hơi bướm của chị Hồng đem ra ngửi…
– Hơi hướm khỉ gì, hơi Ɩồŋ nói mẹ đại cho rồi!
– Rồi thủ dâm lên đó luôn…
– Tụi bây chọc nó hoài coi chừng nó tức ọc… tinh khí ra ngoài bây giờ! Ha… ha!
– (Cả bọn cười phụ họa).
Sau đó, trò chơi chấm dứt, một trong những cậu nghĩ ra đề tài mới bèn dõng dạc:
– Tao có đề nghị… im! Tất cả IM! Bây giờ sẵn đây chị Hồng và con Thể Chi đã “cuổng trời” rồi, sao tụi mình hông thi trò chơi “thổi tù” đi. Coi thử thằng nào là “tù trưởng”.
– Ai sẽ là trọng tài?
– Ðương nhiên sẽ do chị Hồng và con Thể Chi giám sát.
– Khả năng là tùy mỗi thằng, kinh nghiệm bao nhiêu năm học hỏi đem ra mà xài.
– Thôi đi… ở đây tối thui chỉ có mấy cây đèn pin thì làm sao trổ hết tài, làm sao thấy mục tiêu mà tập kích chứ.
– Bởi vậy tao mới nói… thi thố tài năng bằng khả năng tự có, không phải bằng sự giúp đỡ của ánh sáng.
– Làm sao tao thấy được mồng đóc… mày giỡn chơi hoài…
– À há, hơn thua nhau là ở chỗ đó, đó… nếu hun mà lựa chỗ ánh sáng thì thằng nào cũng như thằng nấy thôi.
– Dùng tay được hông?
– Được.
– Hun bao lâu?
– Mỗi thằng được hun ba phút. Tao canh giờ, đúng giờ tao lên tiếng. Dứt tiếng phải ngưng ngay… Ai vi phạm bị thua cuộc.
– Giải thưởng là gì?
– Ơ… coi như tôn kẻ thắng lên làm sư phụ… hun Ɩồŋ đi!
– Nghe cái tên không đẹp chút nào.
– Vậy gọi là “dũng sĩ khẩu dâm đi!”
– Nghe được đó. Người thắng còn được đãi ăn phở một tháng.
– Có lý!
– Dùng tay có được hông?
– Dùng tay để vạch ra thì được, nhưng hông được dùng để kích thích.
– Vậy ai sẽ là người được hun trước.
– Tao… tao!
– Hun sau lỗ đó, hun sau liếm nước miếng mày… ai chịu!
– Liếm Ɩồŋ thì mày chịu liếm nước miếng bạn mày lại chê!
– Chuyện đời mà con, lẽ thường tình thắc mắc làm gì!
– Thôi thì bắt thăm đi, ai trúng sẽ được hun trước.
Thế là cả bọn láo nháo lên về chuyện ai được hun trước, ai được hun sau. Một cuộc bắt thăm được chia ra, Bảy nhánh cây khô được một trong bảy đứa nhặt lên từ dưới đất chụm lại thành bó nhỏ, và mỗi người bắt mỗi cây, Hai trong số bảy cây dài nhất được bắt thăm sẽ ưu tiên hun trước. Thế là hai trong bảy cậu cũng được chọn ra, cậu nào cũng ra chiều hớn hở lắm.
Hồng và Thể Chi lúc này cũng hồi hộp chờ đợi cuộc chơi hứng thú ra sao. Khi biết được hai trong số bảy cậu chọn ra sẽ hun vào chỗ kín của mình, hai cô thấy háo hức trong lòng sẵn sàng với tư thế nằm ngửa ra trên một tấm cao su vừa mới trải ra. Hai cậu ngà ngà men rượu và say thuốc lò dò bò tới sát bên hai cô, bốn trong số còn lại hồi hộp chờ tới phiên mình.
– Chị Hồng, xin phép được hun ngực chị – Một trong hai cậu lên tiếng.
– Hun thì hun đi xin phép gì chứ, trong lớp em có được lễ phép vậy hông – Hồng vuốt tóc cậu học xin rồi ấn xuống ngực mình.
– Thể Chi, anh cũng “xin phép” được sờ vú em – cậu thứ hai cố tình bắt chước giọng điệu cậu thứ nhất.
Thể Chi phì cười. Ðang cười ngon lành thì cậu học sinh thình lình chộp tay lên vú của Thể Chi làm cô nàng giật bắn người. Liền thì đầu vú bên kia bị cậu học sinh dùng môi ngậm lấy, Thể Chi bỗng thấy trong người rạo rực lên. Chiếc lưỡi của cậu bắt đầu bay nhảy quanh đầu vú của nàng, tay của cậu cố nắn bóp cho thật điêu luyện. Bên này, cậu học sinh kia cũng đã ngoạm lấy vú của chị Hồng nút nhích nhoát, nhai nhai, nhằn nhằn, Cậu phối hợp với hai bàn tay bóp lại cho đầu vú vun cao lên rồi cầu dùng lưỡi đánh “chóc chóc” lên đó cho tới khi hai đầu vú cương cứng.
Hai chân chị Hồng bắt đầu có duỗi, Thể Chi cũng thế.
– Tụi bây coi kìa… bắt đầu phê rồi đó.
– Phản ứng tự nhiên mà…
– Cũng rành tay nghề dữ há…
– Gần hết ba phút rồi…
Hai cậu học sinh nghe sắp hết giờ, liền chui xuống háng hai cô. Tay, miệng bấn loạn lên mu Ɩồŋ của hai cô. Mới hay nước nhờn của hai cô đã bắt đầu ra ướt mặt mu. Khi lưỡi tìm ngay vào mục tiêu chính trên mồng đóc, hai cô với phản xạ của người con gái bắt đầu nâng hai chân lên khỏi mặt đất. Tiếng “u”, tiếng “a” kéo dài ngân ngân trong cổ họng của hai cô.
– Bảy… Sáu… Năm… Bốn… Ba… Hai… Một… Rồi hết giờ – Một trong các cậu canh giờ hết ba phút lên tiếng đếm.
– Ngưng… ngưng!
– Tới phiên tao… tao bắt thăm trúng cây dài kế đây!
– Tao nữa…
Lần này rút kinh nghiệm về thời gian, hai cậu kế tiếp nhảy vô, lần này tranh thủ không hun vú mà đi thẳng vào mục tiêu giữa hai đùi của hai cô. Thế là hai cô vừa “được” hạ chân xuống bây giờ lại nâng chân lên, bắt đầu những điệu rên giọng trầm. Khác với lần trước, một trong hai cậu biết hôn, vừa hun hạ thể vừa phối hợp dùng tay kích thích lên nhũ phòng ở thượng thể làm cho chị Hồng không khỏi khen thầm trong bụng: Thằng này có tương lai, con gái gặp nó chắc chết hết.
Song, Thể Chi lần này gặp phải cậu học sinh hơi vụng, cậu chỉ biết ngậm môi mà không biết đá lưỡi, Tuy có sướng đó, nhưng cái sướng như mới vừa lộ ra thì biến mất hẳn không như những đợt sóng trôi mãi… trôi mãi đều đều giống của Hồng.
Ba phút nhỏm nhẻm sắp trôi qua, Thể Chi không sướng thêm được tí nào, dường như có phần mất hết hứng thú và cảm giác, Riêng Hồng, nàng suýt lên đến cao trào mấy lần. Kỹ thuật của cậu học sinh này nàng cũng đâu lạ gì, Rõ ràng là cậu biết đâu là yếu huyệt của phái nữ nên chỉ tấn công vào cho dứt điểm sớm. Cậu cũng biết dùng hai tay vạch hai bên mép thịt âm thần ra để tìm vào mồng đóc. Ðợi lúc Hồng đang lên đỉnh thái sơn, cậu ngậm cả miệng vào để nút hột le. Thật khó có cô gái nào chịu nỗi tuyệt chiêu này… Hồng cong cớn chuẩn bị ra tinh thì…
– Ba… Hai… Một… Hết giờ rồi…
– Ngưng… ngưng!
– Ăn gian là bị loại khỏi vòng chiến!
Hồng sắp được sướng tới nơi, chợt nghe gọi “ngưng” thì tiếc hùi hụi, Riêng Thể Chi thì vui trong bụng hơn vì cậu học sinh kế tiếp là ứng cử viên có nhiều “tư cách” hơn, nàng biết.
– Tới hai tụi tao lên bao cú chót há.
– Hên cho hai tụi bây đó, tụi tao dọn cỗ sẵn hết rồi, mày chỉ việc lên bàn ăn.
– ÐM, hun mà không đạt được tới cao trào là bọn bây dở tệ lắm à!
– Nước ra quá trời luôn một cậu vớ vẩn lên tiếng.
– Ðã thiệt… nhưng thời gian cho ngắn quá!
Hai cậu sau cùng chỉ chờ tới phiên là sáp vào ngay, mặc kệ sự vệ sinh các cậu vì muốn thắng, vì muốn cái danh hiệu rởm “đệ nhất khẩu dâm” nên hăng hái tranh giành. Hồng đang dịu lại cơn sướng thì thí sinh kế tiếp trong hơn nửa phút đã kéo nàng lên lại trên mây. Còn cậu học sinh kia nhào vô với Thể Chi với ý tưởng “đánh nhanh, thắng mạnh” nên vồn vã hết mình. Cậu cũng rành tính Thể Chi thích mạnh bạo nên cậu “dạo” đàn slow một phút đầu, còn hai phút sau cậu định chơi nhạc rock. Cậu chồm lên bóp vú Thể Chi một cách hơi thô bạo, cậu cắn vú thay vì chỉ ngậm và liếm và cậu cắn dài dài từ cổ xuống tới rốn. Tới chim, thay vì cậu liếm nhè nhẹ thì cậu lại ụp cả miệng vào âm đạo của Thể Chi để nút nước.
– A… trời ơi… anh… ư… – Thể Chi rên lớn.
Mấy cậu đứng ngoài nghe Thể Chi rên mà phát thèm.
– Trời ơi… u… liếm đụ đụ nữa… ư… – Thể Chi lại nấc hơi, gồng mình nhấc đầu dậy nắm lấy tóc của cậu học sinh nọ.
Thì ra, cậu đang dùng chiêu “nhất tiễn hạ đôi điêu” – một đường lưỡi quét từ dưới lên trên trúng cả hai lỗ nhạy cảm. Cậu đã không ngần ngại chơi luôn “tuyệt chiêu” này dù trong lòng cậu có hứa là chỉ thực hiện với riêng người mà cậu yêu. Nhưng cũng xứng với cái công lao của cậu bỏ ra, cô em Thể Chi trong vòng hơn hai phút đã xuất tinh ra ào ạt.
Có lẽ tiếng rên lớn của nàng là lời của một người trọng tài phán xuống kẻ chiến thắng trong một cuộc chơi. Hồng cũng vừa đạt tới khoái cảm tột cùng, Cậu khá rành trong nghệ thuật hun chỗ kín nên đã dùng âm run của đóc giọng đánh “ê, a” lên mồng đóc của Hồng đến khi chị bật khóc vì sướng.
Song, kết quả chung cuộc của Hồng ban ra làm cậu nào cũng lầm, nhất là cậu học sinh sau cùng hun nàng, Nàng chấm thí sinh thứ hai đoạt giải, vì cậu biết tình điệu hơn. Có lẽ, Hồng thích nhẹ nhàng chậm chạp, không thích nhanh, kết thúc vội vàng. Và đúng, nàng phân tích như thế này.
– Dù Tân làm cho chị đạt được khoái cảm tột cùng. Nhưng xét về cách hun, chị thích cách của Trung hơn. Vì Trung biết nương theo cảm giác của chị, khi nào biết nhanh, biết chậm, biết mạnh hoặc biết lẹ. Nếu cho Trung thêm ít thời gian nữa, chị nghĩ chị sẽ đạt được khoái cảm và chị biết rằng khoái cảm đó sẽ kéo dài hơn với của Tân…
Nhưng chị cũng an ủi cậu học sinh tên Tân thế này:
– Với Tân, thì chị thích cách run âm của em. Khi người con gái sắp đạt được khoái cảm mà chưa đạt được thì một cách để giúp cô ta là vừa hun vừa run giọng. Nói chung, tụi em đứa nào cũng khá cả…
– Chị biết ăn nói quá… tụi em có chị dạy thiệt may mắn.
– Vậy chừng nào tới tiết mục mới đây.
– Tiết mục vì…
– Hồi nãy tới giờ còn thiếu điều gì làm luôn đi…
– Nhào vô sáp lá cà…
– Bắt chước hai tụi nó kìa – Một trong mấy cậu chỉ qua cặp thanh niên bên kia đang làm tình.
Lúc ấy, cậu học sinh trong tư thế nằm ngửa ra đất, còn cô gái tên Trúc Lan ngồi hẳn lên bụng, nhún nha nhún nhảy. Hì hục… hì hục…
– Ðã thiệt… ai lên trước đây?
– Chị đề nghị hai người thắng giải “đệ nhất khẩu dâm” được lên trước, coi như được thưởng – Hồng bắn tiếng.
– Tán thành!
– Ðồng ý…
– Nhưng nhớ đeo áo mưa đó nghen! – Hồng rành rẽ chỉ dẫn.
– Loại có gai được hông chị.
– Ðồ quỷ! – Hồng mắng yêu.
– Hay loại có dây râu cọp.
– Hay như thằng Trọng nè… gắn bi lên đầu cu!
– Mấy anh ghê quá, bộ định giết tụi em hay sao! – Thể Chi vọt miệng.
– Thử đi rồi biết, tụi anh chỉ mua loại này thôi… mắc tiền một chút mà đáng.
– Chị thử rồi… hơi đau lúc ban đầu nhưng cũng OK – Hồng giải thích.
– Thấy chưa… dùng loại râu hùm là khỏi chê, chị Hồng kết luận rồi đấy nhé.
– Nhưng em phải nhẹ nhàng mới được – Hồng ôn tồn.
Thế là các cậu mỗi người mỗi “bao túi nilon chùm chăn chùm mền” để giữ an toàn như lời chị Hồng khuyên bảo. Cậu học sinh tên Trung lên trước. Hồng đón cậu vào lòng với cái ôm “tình chị em” rồi nằm xuống cho Trung nằm lên. Trung ôm ngay chị Hồng và bắt đầu hun khắp mặt mũi, rồi miệng của Hồng, trong lúc Hồng dùng tay hướng dẫn cu Trung vào âm đạo mình. Chẳng khó khăn gì khi nước nhờn Hồng đã ra đầy ấp, cu Trung chui hẳn vào trong. Trung nhấp…
Bên này, cậu học sinh khác được Thể Chi trao giải cũng đã nhập cuộc và đang nhấp nhô trong biển tình… dục. Các cậu bên ngoài lóng ngóng chờ đợi tới phiên mình. Cơn thuốc có phần đã ngấm vào trong cơ thể làm cho các cậu càng thêm nóng bừng. Hai trong số bốn cậu mất hết kiên nhẫn cầm đèn pin phua túa xua lên trên hai cặp “tình nhân” đang cụp lạc. Nhiều lúc cắc cỡ, cậu chĩa thẳng ánh đèn vào hai bộ phận sinh dục để nhìn cho rõ, nhưng lại càng thấy thêm nứng. Ðợi cho tới khi Hồng lật ngược cậu Trung xuống để ngồi lên thì một trong bốn cậu lên tiếng:
– ÐM, chịu hết nỗi rồi. Tao vô luôn quá?
– Chị Hồng la mày chết!
– La thì la… chơi luôn.
Vừa nói cậu vừa cầm cu đi lon ton tới sau lưng chị Hồng.
– Mày làm thiệt sao?
– Chứ làm giả hả!
Thế là cậu đợi cho Hồng nằm úp lên ngực Trung, cậu nhào tới ôm chặt sau mông Hồng, dúi dúi.
– Ê… ê, em làm cái gì vậy? – Hồng phát hoảng.
– Chịu hết nổi rồi chị Hồng ơi, cho em làm đại đi!
– Em… em… chờ… chờ… chút đi!
– Hư… hư… thôi khỏi chờ nghe chị, em vô đó…
– Sao mà vô được… vô… ui… đau… đau… thằng quỷ…
Nhưng mặc kệ Hồng la chí chóe, nhưng cậu học sinh “gian ác” cứ đâm chúi từ phía sau mông chị Hồng. Tuy Hồng la oai oái song không ngăn cản. Thật ra, thì cậu chỉ đâm vô được nửa cái đầu khấc đã không vào được nữa, mà ít ra cậu cũng giải tỏa cái nứng nổ bùng nên khỏi cần đoán cũng biết cậu xuất tinh ra đầy đít Hồng, vừa khi cậu Trung run khắp châu thân bắn tinh ra đầy bao áo mưa râu hùm của cậu. Ba cậu còn lại thấy chơi hội đồng được cũng áp tới thế chỗ cho cậu Trung và cậu kia. Bên này cậu kia chơi Thể Chi theo kiểu “cẩu giao cấu” cũng vừa rùng mình, cậu rên oai oải nghe thật lạ lùng rồi bắn tinh ra áo mưa.
Một trong hai cậu nhào tới tiếp theo định đưa dương vật cho chị Hồng nút, nhưng chị bảo thôi làm cậu hơi mất hứng. Cũng may cậu kịp thời đổi qua bên Thể Chị, cô nàng ta chịu bú.
Bên kia cặp thanh niên Trúc Lan chơi nãy giờ mới “ồ, ồ” rên lớn. Cả hai nằm đè lên nhau nghỉ mệt. Trong lúc ấy, cậu Tân phấn chấn trong tư thế chồm lên lưng chị Hồng nắc “ành ạch” từ phía sau. Nói về kỹ thuật liếm Ɩồŋ thì cậu giỏi nhưng về khả năng kiềm chế cậu không có bản lĩnh chút nào, lại chơi theo kiểu “con lừa” này làm sao cậu kéo dài được trận chiến. Thế là cậu “bung” ngay, nhưng không hiểu sao cậu cứ “dzít” đùng đùng mãi chưa chịu ngưng. Có lẽ do sự kích thích của thuốc hứng đã giúp cậu chơi không biết mệt mỏi như lời cậu nói!!!
Hơn ba tiếng trôi qua kể từ khi các cậu bước chân vào Thảo Cầm Viên. Những cây đèn pin bắt đầu yếu ớt lụn đi ánh sáng. Các cô các cậu uể oải vì say rượu, say thuốc và quá mệt mỏi vào nhiều lần xuất tinh nên nằm chồng chéo lên nhau. Không quần không áo. Hơi sương bắt đầu xuống lờ mờ… những bóng trắng lẩn quẩn đâu đó bay qua rồi bay lại trên đầu bọn họ… gió thổi hiu hiu làm cho các cậu các cô thấy lạnh nằm quấn quýt vào nhau… song không một ai đủ tỉnh táo để nhận biết có vài người từ thế giới bên kia đang quan sát họ…
Cùng lúc này, ở bên kia, gần bờ hồ. Cậu học sinh tên Vũ và cô gái trẻ dễ thương tên Thủy Tiên cũng đang ngủ vùi bên nhau… với thân thể lõa lồ. Họ đã đến với nhau rất đẹp đẽ, rất dễ thương, rất hồn nhiên của tuổi mới lớn, và tự nhiên của tuổi biết yêu nhau để trao cho nhau cái quý nhất của đời mình.
Tiếng gà gáy “O… o” cất lên từ trong Thảo Cầm Viên. Bác bảo vệ lững thững cầm chổi đi về hướng của các cô cậu đang nằm. Tiếng bác cất lên, nhưng không làm đánh thức các cậu dậy. Các cậu, các cô đã quá mệt mỏi, mất quá nhiều sức sau một đêm trụy lạc. Bác bảo vệ đã phải nhờ đến xe cứu thương đưa các cô cậu vào bệnh viện sau đó, Có cậu đã bệnh luôn cả tuần.
Chuyện xảy ra lần đó các cậu “tởn” luôn không dám trụy lạc nữa. Nhưng điều các cậu nghĩ lại mà “điếng hồn” luôn suốt đời các cậu là chuyện của thằng Vũ. Nghe nói sau cái đêm đó thằng Vũ mất tích. Hỏi thằng Khanh đi chung thì nó mới ngớ ra là có thằng Vũ theo cùng nhưng bỏ quên nó ngoài hậu san của Bảo Tàng Viện. Người ta chia nhau tìm kiếm mãi mới phát hiện ra thằng Vũ nằm trần truồng bên một ngôi mộ hoang. Thằng Vũ bệnh luôn một tháng vô cớ, Sau này cậu kể lại chuyện đã thấy đêm hôm đó làm ai nấy cũng rùng mình vì đêm đó quả thật không có ai tên Thủy Tiên làm gái ở đó, cũng chưa ai nghe nói qua tên đó bao giờ…
— Hết —
Để lại một bình luận