Nhưng Đinh Nhị Cẩu theo trực giác cảm thấy, Vương Lão Hổ lần này trở về không có đơn giản như vậy, hắn đồng thời cũng nghĩ đến một chuyện khác, Dương Phụng Tê đang lo lắng Trần Tiêu Tử còn sống sẽ có lúc làm bại lộ thân phận của cô ta, hai chuyện này có thể gộp lại làm một, dùng để ra tay được không? Đinh Nhị Cẩu dần dần khóe miệng nhếch lên một âm mưu, có lẽ biện pháp này thật sự đáng giá để thử một lần….
– Tất cả mọi người đã đến, bây giờ bắt đầu họp nhé, bởi vì không có thời gian nhiều, tôi nói ngắn gọn, hơn sáu tháng trước, tại thôn Lô Gia Lĩnh đã xảy ra một trận cháy nhà, đội hình sự trên huyện âm thầm điều tra, nhận định đây là một vụ cố ý đốt nhà, động cơ phạm tội không rõ, trận hoả hoạn làm cho bí thư chi bộ thôn Lý Kiến Thiết bỏng nghiêm trọng, nhà cửa cũng cháy tan tành, kẽ tình nghi phạm tội là Vương Lão Hổ đã lẩn trốn, chúng ta đã tổ chức truy bắt, nhưng vẫn không có kết quả, bây giờ có người báo án, nói là có thấy Vương Lão Hổ đã quay trở về, mục đích không rõ, lần này mọi người cố gắng, nhất định phải bắt được tội phạm quy án, đây là mệnh lệnh từ trên công an huyện, cũng vì vụ án này mà đồn cảnh sát của chúng ta tại trấn Lâm Sơn ảnh hưởng tai hại vô cùng, nếu không tra ra manh mối vụ này, chúng ta về sau khó mà ngẩng đầu lên nỗi khi ra bên ngoài, tôi chỉ vài câu bấy nhiều, chính trị viên, đồng chí nói ý kiến mình đi!
Hoắc Lữ Mậu vừa mở miệng, dõng dạc nói một hơi.
– Vừa rồi Trưởng đồn đã đem tầm quan trọng chuyện này nói rất rõ ràng, tôi chỉ nói một câu, khi vây bắt chú ý đến an toàn, được rồi, mọi người chia nhau chuẩn bị, mười phút sau ở tại đây tập hợp, có một đồng chí hình sự trên huyện đi cùng đến thôn Lô Gia Lĩnh canh phục!
Chính trị viên chỉ đơn giản bố trí nhiệm vụ mai phục chỗ hiểm xong, liền ngồi xuống.
Vì thế mọi người chia nhau hành động, đều tự chuẩn bị, tuy rằng Vương Lão Hổ không phải là phần tử tội phạm nguy hiểm tội ác tày trời, nhưng phải có công tác chuẩn bị tốt cho an toàn.
– Trưởng đồn, em đối với thôn Lô Gia Lĩnh quen thuộc từng ngỏ ngách, để cho em trực ca đêm nhé!Đinh Nhị Cẩu chủ động yêu cầu xin trực đêm.
– Ừ, cũng được, nhưng phải sử dụng đầu óc một chút, đừng có cậy mình là anh hùng, nhà của cậu, chỉ còn lại có chính một mình cậu, tốt xấu gì vẫn còn có người hương hỏa, bằng không tương lai sau này, cậu như thế nào còn mặt mũi đi gặp cha mẹ cậu!Hoắc Lữ Mậu nói có chút đồng cảm với Đinh Nhị Cẩu, từ lúc nhận được tin mật báo, ông tính tình trở nên nóng nảy, tuy rằng nhà của Lý Kiến Thiết đang được xây dựng lại, nhưng mỗi khi ông đi qua chỗ cũ, trong lòng vẫn còn khó chịu, giữa ông và Lý Kiến Thiết mối quan hệ khá tốt, ông thề phải nhất định bắt cho bằng được Vương Lão Hổ.
– Trưởng đồn, em đã biết, ra chuẩn bị để đi cùng với mọi người luôn!Đinh Nhị Cẩu trong lòng ấm áp khi nghe Hoắc Lữ Mậu răn dạy, nhưng đồng thời, trong lòng cũng rất là áy náy vì chuyện Điền Ngạc Như.
Điền Ngạc Như ngồi ở trong trong đại sảnh phòng quản lý hộ tịch, xa xa nhìn thấy đứng thành hàng ngủ đội cảnh sát nhân dân với đội viên liên phòng, Đinh Nhị Cẩu cũng xuất hiện ở trong đội ngũ, cô rất muốn đi ra nhìn hắn một chút, cho dù là chỉ nói lên một câu, nhưng cô không thể vì có Hoắc Lữ Mậu, mím môi một cái, cô phát ra tin nhắn:
” Có phải là muốn trốn tránh chị? “
Đinh Nhị Cẩu di chuyển lên xe, Điền Ngạc Như nhìn theo bóng dáng hắn, trong lòng cô cảm thấy trống vắng vô cùng.
” Giờ này ai cũng phải nhận công tác đi hết! “
Đinh Nhị Cẩu lén lút gửi lại cho Điền Ngạc Như tin nhắn, người đàn bà này rất lợi hại, hắn hiện tại càng ngày càng cảm thấy người đàn bà này bám dính đối với hắn, tuy rằng Lý Phượng Ny cũng muốn gặp hắn, nhưng Lý Phượng Ny sẽ không hành động như vậy, cô ấy chỉ biết lặng lẽ đợi chờ, giống như là cây củi khô, chỉ cần Đinh Nhị Cẩu khi gặp mặt, dùng dương vật châm lửa đốt, thì cô mới có thể hừng hực bốc cháy, bằng không cô cũng chỉ ngồi yên lặng.
Đinh Nhị Cẩu cảm thấy, bây giờ là ban ngày, bọn họ cứ như vậy phô trương lực lượng tiến vào trong thôn Lô Gia Lĩnh, đây không phải là đả thảo kinh xà ấy ư, chẳng lẽ Vương Lão Hổ đui mù đến nỗi không có một chút phát hiện?– Anh Cường, chúng ta cứ như vậy ngông nghênh tiến vào, nếu Vương Lão Hổ biết chạy mất, thì làm sao bây giờ?Đinh Nhị Cẩu ngồi bên cạnh Trương Cường hỏi nhỏ.
– Ý của trưởng đồn chính là để cho hắn biết mà chạy, như vậy chúng ta mới có thể tìm thấy được manh mối, hắn giờ có trốn bất kỳ chỗ nào chúng ta cũng không cần lùng sục, vì chung quanh thôn chúng ta đạ có người mai phục hết rồi! Không thoát được đâu!Đinh Nhị Cẩu hiểu được, thì ra là muốn đuổi con thỏ còn sống, người ta cũng không có trông cậy mình bắt lấy Vương Lão Hổ đâu….
Trần Nhị Đản đã tự nhận mình là một ông chủ thầu rồi, sau khi cầm lấy tiền Đinh Nhị Cẩu đưa, hắn tự sáng tạo dám tại thôn Lô Gia Lĩnh xây xong một cái thành lũy chắn chắn chứ chả ra hình dáng căn nhà! Trước kia là bởi vì nhà bị châm lửa đốt, cho nên lần này hắn tính toán kiến trúc căn nhà đầy đủ đồ dùng quan trọng phòng cháy, tường bao quanh nhà cao đến ba thước, trên đầu tường chằng chịt rậm rạp cắm đầy miểng chai thủy tinh, mé trên còn có rào thêm lưới sắt, trong căn nhà chính sáng ngời, cửa sổ thủy tinh rất lớn, để lấy ánh sáng mặt trời sưởi ấm bên trong, toàn bộ phòng ốc dưới sàn tất cả đều lát gạch giữ ấm, nồi nấu hơi nước đặt ở bên ngoài trước phòng bếp, một dãy nhà trệt bảy phòng sáng sủa sạch sẽ, hiện tại đang tiến hành bên trong trang trí nội thất, phỏng chừng không bao lâu có thể dọn vào mà ở.
– Nhị Đản, tui thấy căn nhà này ông làm giống như là một cái ngục giam vậy?Nhìn đến cửa sắt lớn màu đỏ ở trên là lưới sắt, Đinh Nhị Cẩu quạu quọ nói, lúc trước hắn không có thiết kế lưới sắt nha.
– Chủ yếu vẫn là an toàn, tui nói cho ông biết, lưới sắt buổi tối còn có thể câu điện vào, nếu ai muốn leo lên, thì hãy coi chừng!– Cái gì? Ông..câu điện vào hàng rào, là phạm pháp đó….Đinh Nhị Cẩu lắp bắp kinh hãi.
– Đồ miệng heo, khi ông không cung cấp điện, thì đâu có sao, hơn nữa, tâm tư của ông, tui còn thừa biết, nếu không đem căn nhà phòng thủ chắc chắn, ông ra ngoài bận công việc làm sao yên tâm, trong khi ở nhà có một mỹ nhân xinh đẹp, tui cũng là lo lắng giùm cho ông thôi!Trần Nhị Đản dùng cùi chỏ thúc vào bụng Đinh Nhị Cẩu, làm ra vẻ là người từng trải bộ dạng.
– Nói bậy bạ cái gì đâu không, tui chỉ là…!!!– Được rồi, khỏi nói tui cũng biết, nhớ ra rồi, tui có có chuyện phải hỏi ông một chút, ông và Lăng Sam đã có chuyện gì xảy ra?– Chuyện gì là chuyện gì?Mới đầu thoáng nghe qua, Đinh Nhị Cẩu hết hồn vì tưởng Nhị Đan biết chuyện hắn với La Tư Hàm, sau khi nghe lại là chuyện của Lăng Sam nên giả vờ ngây ngốc.
– Ông không cần giả bộ, tui hỏi ông có phải đã xuống tay với Lăng Sam rồi không? Mấy tháng gần đây, thỉnh thoảng nó cứ gặp La Tử Hàm là hỏi thăm về ông chuyện trong nhà! Con bé này trước kia không có như vậy, tui xem có mùi là lạ, tui cảnh cáo ông, nếu có gì xảy ra, tui đánh chết ông luôn đó, em gái họ tui là băng thanh, ngọc khiết còn trong trắng đấy, đồ chó ghẻ ông cũng không biết xấu hổ muốn ra tay hả!
– Ê.. đây là tui trả thù lao xây nhà cho ông năm vạn, với lại xem ông nói kìa, Lăng Sam là em gái họ ông, không phải là em gái họ tui! Hai chúng ta không có tồn tại họ hàng gì cả, nếu kết hôn thì đâu thành vấn đề nha, hơn nữa, không phải là tui muốn đeo đuổi Lăng Sam, mà là ngược lại…
– Phì…tui nhổ vào, đuổi ngược ông, có chó mà tin ông nói!
– Đến đây, để tôi giảng kinh cho ông nghe nha, ngày đó vô tình trên đường ở thành phố Bạch Sơn, tui gặp được Lăng Sam, cô bé gặp tui thật mừng húm, trò chuyện một chút, đã nhắc đến chuyện ngày đó xảy ra khi ông kết hôn…!!! Vì cảm kích ơn cứu mạng của tui, cho nên kiên quyết đề nghị lấy thân báo đáp cho…tui nha!!!
– Đinh Nhị Cẩu, ông nói mà không một chút ngượng miệng xấu hổ như vậy, em gái họ tui là loại người nào bộ tui không biết sao, nó mắt cao hơn đầu, người đàn ông bình thường là không lọt nổi mắt xanh của nó đấy, nói mau ông rốt cuộc dụ dỗ như thế nào mà mê hoặc được nó!Trần Nhị Đản bắt đầu sốt ruột.
– Ai dà, nói vậy mà nghe được sao, Lăng Sam là một cô gái cũng lớn rồi, sắp sửa trở thành sinh viên đại học, làm sao tui có thể dụ dỗ được, ông nói giỡn à, chẳng qua là Lăng Sam thật tâm yêu thích tui thôi, tôi cũng vậy, thật tình thích cô ấy, nói không chừng, tương lai nếu tui kết hôn với Lăng Sam, ông sẽ trở thành anh vợ của tui nha!Đinh Nhị Cẩu phủi mông một cái, nhìn các thiết bị trang trí mới lắp ráp, hắn đẩy Trần Nhị Đản đang với vẻ mặt ngơ ngẫn qua một bên.
– Tui thèm vào làm anh vợ của ông, con cóc mà muốn ăn thịt thiên nga hả, tui hỏi ông, vậy cô con gái nhà này với ông liên hệ như thế nào?– Ai?Đinh Nhị Cẩu giả bộ ngu nói.
– Đừng có xạo nữa, tui ở đây mấy tháng trời làm nhà, tại thôn Lô Gia Lĩnh đã sớm hỏi thăm rõ ràng, ông dám thề ông và cô Lý Phượng Ny kia không có việc gì?Trần Nhị Đản gương mặt không tin.
– Nè ông, chuyện của hai chúng tôi, đó là việc riêng tư, mắc mớ gì ông quan tâm chuyện của tui?Đinh Nhị Cẩu tiếp tục đi về trước, chính là không muốn dây dưa đến Nhị Đản nữa.
– Ông nói việc riêng của hai người, vậy thì chuyện em gái họ của tôi thì sao?– Nhị Đản, ông lảm nhảm hoài, tui khuyên ông, chuyện em gái họ của ông, tui có thể tự mình xử lý, cũng không làm nhọc đến ông hao tổn tâm trí, ông lo giữ sức xây căn nhà này xong, qua một thời gian ngắn nữa, ở gần đây có một công trình lớn, đến lúc đó tui giới thiệu ông vào làm, tui có cơm ăn, ông có rượu uống đấy, yên tâm đi, hai chúng ta ở cùng một thôn, lại là sinh tử chi giao, cho nên, chuyện cần ông quản thì ông quản, còn cái khác đừng có xen vào, hiểu chưa?Đinh Nhị Cẩu chiều cao so với Trần Nhị Đản hơi thấp hơn một chút, nhưng vỗ bả vai hắn vẫn là dễ dàng đấy.
– Công trình lớn? Là cái gì vậy?– Có khả năng qua một thời gian ngắn ở chỗ này sẽ có công ty khai thác mỏ, đến lúc đó ngươi đi làm giám sát gì đó ở mỏ quặng, chuyện kiếm tiền tui sẽ không quên ông, à mà này, Tử Hàm bụng lớn sao rồi!
Đây là điều mà hắn cũng lo nghĩ nhiếu nhất, nhớ cái đêm say rượu, cưỡng gian La Tử Hàm mà hắn quên mất là cô đang có thai gần hai tháng, mỗi khi nhớ lại hắn đều toát mồ hôi hột, cái gương của Điền Ngạc Như còn sờ sờ ở trước mắt, nhớ lại lần đầu tiên giao cấu với Điền Ngạc Như, hắn đã phá bay cái thai của cô ta, dù đó là ý muốn của Điền Ngạc Như cố tình như vậy dẫn dụ hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy áy náy vì làm hư thai cô, huống hồ với La Tử Hàm nếu có chuyện bất trắc xảy ra, hắn sẽ không biết đối diện với La Tử Hàm ra làm sao nữa.
– À.. bụng lớn..lớn lắm, bác sĩ nói là song thai, là hai bé gái!Nói tới đây, Trần Nhị Đản đã đem chuyện em gái họ vứt lên chín từng mây rồi, đối với hắn hiện tại quan trọng nhất chính là kiếm tiền, nuôi vợ sắp sinh con, chứ nếu không vợ mình về nhà mẹ đẻ sinh, như vậy rất là mất mặt, cho nên chỉ cần kiếm được tiền, tất cả chuyện khác đều có thể nén lại bỏ qua hết.
– Phải không, vợ của ông tốt đẻ qua, hay là nhờ vợ ông cũng giúp tui sinh một đôi đi, tui ứng cho năm mươi vạn nguyên!Đinh Nhị Cẩu cười khà khà nói, Trần Nhị Đản làm sao hiểu được ý tứ của Đinh Nhị Cẩu nói sau câu nói đó ……
Thôn Lô Gia Lĩnh có rất nhiều đỉnh núi, còn có không ít hang động, nắng chiều phía tây dần dần trôi xuống, răng mây nhiễm đỏ cả nữa bầu trời, trên một ngọn núi sau lưng thôn Lô Gia Lĩnh, lưng chừng núi có một sơn động, đám cỏ bên cạnh hang tựa hồ nhác nhích, nhìn kỹ, bên trong dần dần đưa ra một bàn tay, thận trọng đẩy ra cánh cửa làm bằng cỏ che kín cửa động, lộ ra một khuôn mặt mỏi mệt tiều tụy sau hơn sáu tháng chui rúc ở trong núi.
Đó chính là Vương Lão Hổ, ngày hôm qua trở về thử xem một chuyến trong thôn, đi đến một nhà trong dòng họ ăn uống chút gì đấy, trong họ hàng nói cho hắn biết, tình hình trong thôn tựa hồ không sao cả, nhưng hầu như tất cả mọi người đều cho rằng đốt nhà chính là Vương Lão Hổ đấy, nhưng Vương Lão Hổ kiên quyết phủ nhận, nhưng hắn cũng không dám ở trong thôn, lần trước trốn đi vội vàng, trên người không có mang bao nhiêu tiền, tiền dấu ở nhà không kịp mang đi, lần này trở về chủ yếu là nhìn xem tình huống, nếu thấy không ổn, sẽ trốn đi luôn, nhưng buộc phải quay về nhà sắp xếp một chút.
Thỏ khôn có ba hang để dành khi nguy hiểm sẽ có đường trốn thoát, tất cả mọi người đều cho rằng Vương Lão Hổ ham bài bạc, nghèo rớt mồng tơi, chắc chắn sẽ không có tiền, nhưng mấy năm nay Vương Lão Hổ vẫn có dành dụm được tiền, cho nên lần này trở về cũng là muốn lấy tiền mang đi.
Để lại một bình luận