Tiếng lục cục mở cửa làm tôi thức giấc. Chợt nhớ ra bữa nay thứ năm, nhà trường nghỉ nên tôi cố nằm thêm một lúc nữa. Nhìn ánh sáng nhờ nhờ từ ô lưới sát trên cửa hắt vào, tôi thấy hình như chưa có nắng. Tôi lười biếng kéo tấm chăn đơn lên kín mắt để bóng tối phủ dễ ngủ hơn.
Tiếng chị Yến dựng tôi dậy ào ạt như mưa sa. Lần nào chị ấy tự tiện đến cũng gây ồn ào như vậy. Chị sàn sàn tuổi tôi, nhưng vì có chồng con nên có vẻ già dặn chứ không bông lông con nít như tôi.
Thấy tôi độc thân bừa bộn, chị thường mượn ngày nghỉ đến thu dọn nhà hộ. Tôi thuê căn phòng bé tí mà không giữ được nếp gọn ghẽ. Chị thường gắt gỏng : cậu bẩn quá, quần áo thay quẳng tứ tung, mền mùng ẩm cũng chẳng giặt.
Nhân có chị giúp, tôi càng ỷ y bỏ loàm toàm đầy nhà. Một lần bất cẩn để chị bắt gặp cái quần dính đầy khí khô cứng như mo cau, tôi mắc cỡ quá sức. Chị Yến bêu cái quần cho tôi nhìn mà kêu oang oang : cậu làm thế này à.
Thực ra, chị nghĩ là tôi thủ dâm nên trách mắng. Đến khi nghe tôi kể bị mộng du chị mới ớ ra và có vẻ thương hại. Chị bảo : trai mới lớn thường mơ tưởng bậy, đừng dại mà tự vọc mình. Quen tay làm bộ phận hỏng đi, sau không còn tự nhiên, vợ nó trách đấy.
Tôi dấu kín việc nằm mơ thấy mình làm tình với chị nên bắn dữ dội, cả một khoảng phía trước dây rớt cứng òm. Chị ngửi kêu tanh, làm tôi ngượng bằng chết. Bữa nay chị lại đến, đuổi tôi quầy quậy như xua tà, tốc chăn, kéo tay lôi. Tôi van xin để ngủ thì chị bất kể xốc vô cù léc cho tôi phải thốc lên.
Ngặt cái, con trai sáng dậy buồi cứng ngắc nên tôi phải lom khom dấu che. Chị Yến biết mười mươi nhưng vốn thích trêu nên cà khịa : sao cậu không đứng thẳng lên hả. Tôi ấp úng tại…tại… mà miệng không mở thốt lời được.
Tôi vơ cái chăn đơn che thì chị Yến giật kéo ra. Y như hai người đang lừa thế đấu vật. Cái áo chị mặc khoét rộng như loại áo dài không cổ nên khi chị cúi xuống giành tấm chăn, tôi nhìn thấy hết trơn bộ ngực nặng của chị. Điều này càng làm buồi tôi ngỏng tột độ.
Đã vậy chị còn áp sát vô giành làm hai vú bị trì kéo nhảy nhót tưng bừng dù được cái nịt vú giữ che chằng chịt. Tôi hét lên : đừng mà chị, em muốn chết lên đây này. Chẳng biết vô tình hay cố ý, chị càng gắng sức kéo chăn. Tôi châng hẩng khi đáy quần đội cao như cái dùi ló ra trong bọc.
Chị Yến cũng choáng khi nhìn thấy cái vật lù lù nên đứng chết trân, ôm lấy chăn trước ngực. Tôi lắp bắp nói với chị : sao chị lại ép nài tôi, bữa nay chị lại còn mặc cái áo ác ôn, tôi đang khốn khổ vì của nợ lại thấy bùng nhùng vú chị, làm sao không ngỏng bạo.
Chị Yến sững đi. Tôi cũng chẳng cần e thẹn nữa cứ đứng thẳng băng làm buồi dái chọc lừng lững ra ngoài. Chị Yến quay ngoắt đi, mặt thoáng đỏ. Tôi chụp chị từ phía sau, giụi mặt vào sau gáy chị, miệng đớp mấy sợi tóc mai làm chị nhột.
Chị nhúc nhích tránh qua tránh lại, tôi bị hớp hồn vì tánh nũng nịu của đàn bà. Tôi quàng tay ôm gọn lấy ngực chị, chị Yến thu tay che giữ không cho chạm vào vú. Cơn dục bùng bùng lên, che mờ tịt mắt mũi tôi. Đứa con trai càng bị cấm đoán thì càng tỏ ra khao khát háu ăn.
Tôi đã thấy hai quả vú lủng nhủng của chị thì bắt nhịn làm sao nổi. Nên mặc chị ép co, tôi mạnh bạo vùng gỡ tay chị ra. Hai chị em kẻ vật người chống nên đeo nhau trèo trẹo. Tôi đã khống chế banh được hai cánh tay chị và bàn tay tôi đã ôm tóm lấy mỗi bên vú của chị.
Đôi vú nuôi con nhúng nhính sữa nên mềm êm và đầy đặn quá thể, tôi ập được vào thì bóp ồm ồm. Tôi nghe rõ tiếng xọp xẹp của vải nịt vú bị vò kêu giòn tan như giấy bóng kiếng. Tôi đeo chị quá khít nên dù chị Yến chống đối vẫn không thoát. Tôi bóp hai vú mà hổn hển van xin : chị cho tôi bóp một lúc, tôi thèm quá.
Không biết mặt tôi lúc đó ra sao mà chị Yến chép miệng than : thèm gì mà đờ đẫn ra, thấy tội. Dù không chính thức nhận cho phép hay không, chị Yến đứng yên, tôi lợi dụng ngay, lòn thọc hai tay vào dưới áo để vò măn hai vú.
Chị Yến mặc cái áo nịt bằng vải chúc bâu mềm, dịu như sa tanh nên vú chị áp sát lên áo. Tôi vừa bóp vừa dùng đầu các ngón trỏ khảy vào núm vú thì nhanh chóng cả hai đều cứng săn vón hòn lại. Tôi chuyển vội sang ấp hai tay căng bầu vú, trong khi các ngón cái và ngón trỏ vê tròn tròn hai đầu vú cật lực.
Tôi thấy chị Yến rùng mình như bị rét và sữa ọc ra thấm ướt đầu nịt vú chây chớt. Tôi thích quá càng vê bóp nhún hai núm vú, sữa càng trào ướt nhoẹt thêm. Chị Yến lịm đi, nhón người thấp xuống để tránh những sóng lăn tăn trên đầu vú, nào dè ở tư thế này đít chị nhỏng lên hơi nhấc tôi nhón lên theo làm buồi tôi đâm uỳnh uỳnh vô bắp đùi chị.
Tôi y hệt con khỉ con đeo trên lưng mẹ, cặċ tôi va chạm vào da thịt đàn bà làm nó cứng tìm cách giập đâm cho đỡ. Tôi vẫn phủ lên hai vú chị, thúc bóp và nắc oạch oạch khơi khơi.
Chả biết chị Yến cảm thấy ra sao mà nghe chị kêu ri ri, tôi lên cơn nên đẩy oách hai lúp nịt vú ra khỏi bầu và dùng các ngón tay vê trực tiếp lên da vú chị. Hai núm vú bị lăn xe nở cực độ, nhỉnh còn hơn quả nho, tôi vê sữa phún ra rào rào.
Sữa gây dính láp nháp càng làm tôi choáng váng và bị lôi cuốn. Tôi xòe to bàn tay ra mà nắn bóp day cho hai quả vú nhồi tưng tưng. Chị Yến rỉ rả rên ư ư mà vẫn giữ yên cho tôi tưng bóp.
Cáng lúc hai chị em bíu lấy nhau như đôi cóc cõng nhau, tôi vê bóp hai vú thì sữa càng nhỏ giọt lấm lem cả cạp quần. Chợt tôi nói với chị : em nghịch lâu nên sữa chảy phí, chị để tôi nút bú kẻo uổng.
Chị Yến có vẻ lạ lùng vì không ngờ tôi dám đề nghị xin bú sữa chị. Việc này những hôm bị cương sữa nhức nhối, chị có nhờ chồng bú thay con, anh chê là mùi hôi không chịu. Chị hơi ớ nên hỏi vặn : cậu dám à, tôi gật đầu.
Chị Yến xoay người lại, tôi chuồi theo lo mở các cúc áo chị, kéo tuột ra. Tôi cũng gỡ luôn cái nịt vú để tiện bề xoa nắn và tránh sữa làm lấm lem thêm. Rồi tôi vời chị ngồi xuống giường, tôi quỳ gối, thận trọng nâng bóp từng cái vú và há miệng ngậm nút ọc ọc.
Khi tôi bú, tôi dùng răng cắn giữ nhẹ và vuốt lôi đầu vú ra, như người cầm túi bột nặn cho tan hết chất nước. Miệng tôi bú một bên, còn tay tôi bóp nắn một bên kia, hai vú lóc xóc không ngừng nghỉ.
Tôi bú mà nghịch hơn trẻ mỏ. Chị Yến thấy đôi vú bị kích thích tâng tâng càng ưỡn ngực ra. Tôi biết chị sướng và xen lẫn tâm lý hãnh diện nên càng ngoan ngoãn như con đang bú mẹ, tôi nhằn vú mà mắt ngước thiết tha nhìn chị van lơn.
Bản năng người mẹ trỗi lên, chị Yến hờ hững xoa lên mái tóc tôi nói trớt : bú ngoan đi, chị cho đó. Tôi sướng quá càng ôm xoa một bên vú và miệng tớp tớp liên tục nơi cái vú đang ngậm. Mùi hơi hướm đàn bà xông lên thơm nức cả phòng. Tôi giúi người vào bụng chị và giật phăng phăng cái vú rất nhanh.
Thú thực nhiều lần chị Yến đã từng đến nhà giúp tôi nhặt nhạnh quần áo bỏ giặt hay cuốn thay chăn nệm, nhưng tôi chưa bao giờ dám sàm sỡ với chị. Tôi là con trai độc thân, làm chung một chỗ với chị nên cứ nghĩ chị coi tôi là em, thật lòng muốn săn sóc tôi.
Nhìn dáng chị phục phịch, con đẻ sồn sồn, vú vê lúc nào cũng nung núc sữa, tôi thường đùa : bà đẻ cho lắm vào, không sợ con chui ra cha chui vào miết, cửa nẻo long bản lề, vẹo lệch hết sao.
Những khi đó chị Yến nhứ nhứ tay dọa đấm tôi mà la choi chói : con trai mà ăn nói không giữ kẽ, coi chừng chị đánh tét đầu đó cưng. Cho nên, chị thân tình đến nhà tôi như chính nhà chị. Để dễ dàng, chị còn lo đánh riêng một bản sao chìa khóa hầu lúc tôi nhong nhong chạy chơi đâu, chị vẫn tự vào nhà sắp xếp hộ.
Có bữa đi để mọi thứ tuềnh toàng, trở về thấy đâu ra đó ngăn nắp, biết là có bàn tay chị thu vén hộ. Trong lòng cũng chỉ dám ước ao sau lấy được ai cũng đảm như chị. Lắm lúc thèm đàn bà, chợt nghĩ đến người ngợm chị, cặp vú thây lây xục xịch cũng đâm mơ. Thèm hơn chút nữa, cũng tò mò mong có một lần lột được quần chị ra xem con sò nó thế nào.
Nhưng ước để có ước chớ bố bảo tôi cóc dám yêu cầu chị điều ranh mãnh này. Bữa nay, nhân đang bị thằng bé nó hành, chị lại đến xông xáo giằng co khiến tôi nhìn thấy đôi vú chị nhủng nhẳng, mà không dằn máu dê được. Ai dè chị cũng lan man có ý loạng quạng như tôi, thành ra việc tưởng khó thành không khó.
Tôi thành khẩn bú và bóp ùng ùng từng cái vú với lòng dạ của đứa con say sưa mẹ nên khiến chị rung động hòa đồng. Lúc đầu còn ngồi im, sau tôi lôi nhằn đầu vú làm chị sướng thì chị cứ rướn thẳng người lên, lại ưỡn cao ngực cho tôi phá.
Đến lúc tôi vẹo đầu nằm ngửa hẳn lên đùi chị mà bú nút oàm oạp thì chị lặng đi. Cặp vú bị quậy vằng đùng đùng, sữa lênh láng, có khi bú bên này thì bên kia sữa phun ra như núi lửa. Hai đầu vú to đùng, tôi cắn thấy ngon biết bao.
Lại thêm tóc tai bờm xờm của tôi giúi giụi làm chị buồn buồn giống bị cào cấu, thọc léc, chị càng nhủn người ra, hai đùi phải nhịp như khiêu vũ. Tôi ngước lên hai vú lộ dềnh dàng như hai cái phễu úp, cơ mỡ nhún tưng tưng. Tôi kẹp chặt ngón tay giữ để sữa không phún ra được mà nó vẫn nhi nhỉ như nước mắm cốt.
Mồ hôi chị thấm quanh bụng, dưới lườn vú và chảy tong tong xuống lớp da dầy xếp lớp, tôi coi tựa những giọt pha lê rong rỏng giát lên thịt da chị. Tôi nhón đầu lên dùng mũi quẹt vét mớ mồ hôi đó. Cái mùi chua rất đàn bà của chị xộc vào mũi làm ngây ngất con tim tôi.
Hai đùi chị bị ngộp phải xập ra xập vô như ống bễ cho hơi thoát ra ngoài. Ôi lại một mùi đàn bà khác làm cho đầu óc tôi vất vưởng phiêu du đâu đó. Tôi lúng túng, miệng còn ngậm chặt vú bú dòng sữa mà cũng ngọng nghịu hét lên : khó chịu thì chị tuột béng quần ra cho thoáng, mắc gì cứ khư khư giữ cho mặt mày bí xị vậy.
Chị Yến ứ ứ phản đối : cậu thật bạo mồm bạo miệng, chị là đàn bà cậu là con trai trong căn phòng vắng vẻ này lại xúi chị cởi quần. Nhưng rồi bị tôi bức bách mãi chị phải ề à : thì cậu kéo cạp quần xuống thấp một chút hộ chị đi.
Tôi phải bỏ bớt bàn tay đang bóp vú và nâng cao đầu để lôi quần chị ra. Tôi cố tình lôi mạnh tay nên khi xong thì quần đã lần khân vượt quá háng. Cái xì đen của chị bằng lụa ôm gọn lấy đôi đùi trắng trông quá mướt.
Còn nữa, cái góc xì bị chẹt nên che hớ hênh con sò để lơ thơ mấy sợi lông xoăn lộ ló ra, gió thổi làm rung rung rất khéo. Tôi tắc tiếng tưởng bị một tảng đá nặng rớt đè trên ngực.
Đột nhiên, tôi bóp cứng hai vú mà nút như điên. Chị Yến buốt đầu vú nhưng sướng nứng, bàn tay xoa rào rào nơi tóc tôi. Có hồi tôi húc mút tùm lum, chị Yến phải nắm tóc tôi mà giựt, tưởng bứt rơi từng mảng lớn. Tôi reo lên như trẻ nít : ôi, bú ngon quá.
Lâu thật lâu, chị Yến lưu ý tôi : thôi bú no rồi, còn chừa lại cho em ở nhà nữa chứ, không lẽ lại ăn hết phần của nó sao. Tôi nhả miệng ra mà hai tay thì chưa chịu buông hai vú. Tôi thay miệng bằng những cặp ngón tay thay nhau vuốt chuốt hai đầu vú chị, sữa rịn rịn theo.
Tôi lại cố nhỏm lên, tách khỏi đùi chị và quỳ xuống như lúc trước. Lóng rày mặt tôi đã không còn đeo cứng ngực hay bụng chị nên tôi ngả gục vào chỗ cái xì mà hít hít sâu.
Phải đến đợt hít thứ ba chị Yến mới nhận ra chuyện ăn gian của tôi. Chị xô tôi ra định không cho, tôi cứ ập ùa vào. Chị hét : con trai con nứa không được gục mặt vào đó, tối thui không cất đầu lên nổi.
Mặc, tôi vê bóp hai vú đẩy chị ngửa tênh hênh ra và đang khi chị lồm cồm giữa thế nửa ngồi nửa nằm thì tôi khoắng miệng môi vào bên ngoài cái xì. Nước miếng tôi làm chất lụa mềm đi nằm ẹp xuống cái rãnh dọc của vùng háng. Tôi ngoạm ngay một cái không đoán là trúng vào đâu, nhưng chị Yến kêu oái.
Tôi ngước lên, chị trách tôi : sao liều thế, ai cho mà cạp. Nhưng khi tôi bóp và vuốt hai đầu vú lôi vuột ra thì chị cười hề hề rủa yêu : miệng mồm bạ đâu cũng cắn nhay được. Tôi ư hử mà ấn hai tay vô vú đằn giữ chị còn lấy cằm xủi lên xuống vô cái rãnh lồ lộ trên sịp. Chưa gì ướt nhoẹt, mùi ngai ngái như rơm bị thui lửa, tôi bớt một tay bóp vú, vạch ngay nép sịp ra mà đá lưỡi vào liếm tì tì.
Chị Yến đâu dè tôi mượn gió bẻ măng bạo như vậy nên re ré kêu đã muộn. Mấy sợi lông Ɩồŋ chị đâm rào rào vào mép tôi làm tôi hăng tiết lên rúc cạp xoạch xoạch. Chị Yến bật ngửa, ưỡn cao Ɩồŋ lên, tôi thừa cơ nút chách chách như nút hột vịt lộn.
Chị Yến khoắng hai giò, khép vô khép ra như cánh bướm. Tôi tựa vừa đợp được con ốc gạo nên nút cho cạn nước tứa ra. Nghe có tiếng gì đó kêu xẹp xẹp té tát rất đáng yêu. Tôi bỏ lơ hai tay bóp vú mà cố đè chị Yến để banh giò chị ra, vén cái sịp sang một bên bú oạp oạp vô cái Ɩồŋ giãy giụa khều khào.
Tôi thường nghe nói chị Yến rất hay giúp đỡ mọi người. Nhà nào vợ đau con yếu hay có việc không may xảy ra, chị đều tự động đến góp một tay thu vén dọn dẹp. Có điều chị hay hỏi han gia cảnh hay cuộc sống người khác nên nhiều người không thích cho là chị tò mò muốn xen vào đời tư của họ.
Để lại một bình luận