Sau đó tôi tiếp tục hành lạc với Lan, mỗi lúc một nhiều hơn, và Lan cũng có phần đam mê trong chuyện xác thịt. Lan rất thỏa mãn với khả năng làm tình của tôi, tôi cũng rất thỏa mãn xác thịt với Lan nhưng hoàn toàn không thỏa mãn về tinh thần. Tình yêu của tôi đối chị lúc nào cũng còn đó nhưng sẽ mãi mãi chìm sâu trong đáy tâm hồn của tôi.
Một năm sau chị và người láng giềng đó dọn ra riêng khi hay tin chị có mang. Tôi buồn lắm vì từ nay không còn được ở gần chị nữa. Nhưng dẫu sao tôi vẫn an ủi được vì chị được hạnh phúc với gia đình mới.
Lan bỏ tôi sau đó vì phát hiện ra tôi có gì không ổn. Đúng vậy, tôi “không ổn” đối với Lan, bởi vì tôi chỉ muốn lợi dụng thân xác của Lan mà thôi. Sau đó tôi thổ lộ sự tình cho Lan hiểu và đề nghị chia tay với Lan. Lan khóc sướt mướt và nói là sẽ hận tôi suốt đời, Lan thề là sẽ giết chết tôi nếu nàng có thể làm được chuyện đó. Tôi chấp nhận sự thù hằn của Lan và thật sung sướng nếu Lan có thể giết tôi chết được, để tôi sẽ mãi mãi không còn đau khổ với chính mình nữa.
Tôi sống bình yên trong căn nhà ọp ẹp đó, những kỷ niệm của chị vẫn còn đó, hình ảnh của chị vẫn còn đó vẫn lo cho tôi từng miếng cơm manh áo, lo cho tôi ăn học thành tài.
Nửa năm sau được tin Lan có chồng, tôi như trút đi một nửa gánh nặng tội lỗi trên vai. Và nửa năm sau đó nữa, khi được tin chị của tôi sanh được đứa con trai đầu lòng, ca mỗ không được suôn sẻ chỉ giữ lại được đứa con. Chị đã ra đi như bông hoa gạo đã rụng xuống, để còn lại tôi trên cõi đời này cô đơn lặng lẽ khóc lóc trước nấm mộ của chị.
Tôi đã xuất gia sau đó.
— Hết —
Để lại một bình luận