Phần 25
Xe phi nhanh trong gió, cảm giác buồn bã, trống trải vẫn tràn ngập trong lòng, tôi không hiểu vì sao, tôi tự nhiên cảm thấy mất mát, tôi như đang ghen tị, trong lòng còn có thêm phần căm tức, vì sao ư,có lẽ là bởi vì tôi thấy chị vẫn rất quan tâm đên lão Hùng, còn về nấu cơm cho ông ấy ăn nữa chứ, rồi tối nay, đêm nay ….. tôi không nghĩ được, trước kia tôi đâu có cảm giác này, phải chăng giờ đây tôi đã dành cho chị đã có quá nhiều tình cảm, tôi cảm thấy bực tức, sao tôi không được sinh ra sớm hơn, sao lại sinh muộn thế, sao lại để bây giờ tôi mới được gặp chị, sao chị lại đối với tôi như thế, sao tôi lại thích chị nhiều như thế, sao chị mãi ám ảnh tôi nhiều như thế, sao nụ cười chị mãi bên tai tôi nhiều như thế, sao tiếng nói thân thương văng vẳng trong tim tôi lâu như vậy, tại sao, tại sao, nụ cười đó, đôi mắt, bờ mi,đôi môi, mái tóc, dáng người cứ ám ảnh mãi trong mắt tôi, tôi nhắm mắt lại 1 chút, cố xua đi bực tức trong lòng, làn gió thổi mạnh không xua được nỗi buồn trong trái tim, tôi đang đến nhà Linh, tôi biết là không phải với Linh, nhưng mà trong lúc này, tôi không biết tìm ai khác cả, tôi cần 1 người bên tôi, có lẽ Linh sẽ làm tôi vui hơn.
Đừng trước cổng nhà Linh, tôi nháy máy cho nó ra, hít 1 hơi dài, cố bình tĩnh lại, nghe thấy tiếng Linh chào bố mẹ, tôi khẽ lắc lắc đầu cho tỉnh táo, tiếng mở công cạch cạch vang lên, tôi nhìn vào, Linh đang lò dò đi ra, cười với tôi, tóc nó hôm nay lại không để xõa nữa, mà buộc cao lên, ánh đèn đường soi rọi khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt long lanh nghịch ngợm, nó mặc 1 cái áo bó, dài qua mông 1 chút, hở vai, chiếc quần kẻ caro ngắn đến bắp chân, bó sát cặp đùi, đi 1 đuôi guốc nhỏ, nó chậm chậm lại gần, nó nói :
– Hôm nay lạ ah nha, tự nhiên rủ đi chơi, hi hi…
Nói xong nó liền trèo ngay lên xe, nhìn bộ dạng rất vui, tôi đã bình tĩnh trở lại, tôi cười cười nói với nó :
– Sao, tớ rủ đi chơi không thích ah.
– Hứ, đến đây rồi, người ta lên xe rồi, còn nói câu đó sao
Tôi cười trừ, tôi bảo :
– Nào, thế muốn đi chơi ở đâu, tớ chở đi.
– Ủa, không phải chứ, rủ người ta đi chơi mà không biết đi chơi ở đâu sao, chán quá vậy.
Tôi cười, kéo ga xe, xe lao nhanh ra ngoài đường, tiếng Linh cười rất vui vẻ đằng sau, chắc là cô nàng đang ở nhà chán lại được đi chơi đây mà, tôi cũng thấy vơi đi chút nào, 2 bàn tay để hờ lên eo tôi, cái cằm nhỏ đang tỳ lên vai tôi, miệng đang líu lo kể chuyện, nó bảo đã rủ được thêm mấy đứa đi biển rồi, xem ra kế hoạch rất là tốt, chỉ còn định ngày nữa là xong thôi.
Hai đứa đứng trước rạp chiếu phim, tôi đang đọc bài giới thiệu về mấy bộ phim đang chiếu, chả có gì đặc biệt lắm, đành nhắm mắt mua bừa 2 vé phim hành động, ít ra còn có tên một diễn viên nổi tiếng mà tôi biết, Linh đứng đằng sau tôi, 1 tay cầm túi bổng to, 1 tay cầm 2 chai nước, lúc nãy khi tôi mải chọn phim quá, cô nàng đã tự tay đi mua, tâm trạng Linh rất vui, trong lúc chờ vào xem phim chúng tôi đã đi dạo xung quanh 1 chút, Linh cười nói suốt, tôi không muốn phá hỏng tâm trạng của nó, tuy nỗi buồn đã vơi nhưng vẫn chưa bay hết, cố gắng nở nụ cười đáp lại mỗi lần nó kể chuyện vui, nhìn nó vui vẻ, tôi như cảm thấy bóng hình chị đâu đây, lẽ nào tôi xấu xa như thế, tôi đi chơi cùng nó là vì nó mang bóng hình chị sao, tôi cố gắng xua đuổi ý nghĩ đó, không, không phải như vậy, tôi muốn đi chơi với nó mà, sao lại nghĩ đến chị được.
– Anh chị dùng gì? – Tiếng cô bé chạy bàn đến hỏi, Linh nhanh nhảu nói luôn :
– Cho 2 ly sinh tố đi, 1 dâu tây và 1 táo nhé.
Nói xong, nó quay sang nhìn tôi, đôi mắt nghịch ngợm, cái mồm chum chím hỏi :
– Sao hả, chỗ tớ chọn có đẹp không ?
Cũng may là bộ phim có tý hài hước,và khá hay, tôi đã vui vẻ trở lại, xem xong 2 đứa đèo nhau 1 đoạn, rồi Linh nói biết 1 quán sinh tố rất đẹp mà mát, chúng tôi đến đây, trên tầng 5 của 1 tòa nhà, xung quang có thể ngắm rõ mọi thứ xung quanh, đường phố về đêm thật đẹp, muôn vàn ánh đèn đủ màu sắc, bỏ sau những ồn ào, tấp nập của đường phố, ánh đèn xe hối hả, tôi đang ngồi trên này, đang tựa lưng trên ghế, cảm nhận từng làn gió mát, không khí thật là trong lành và mát mẻ, yên tĩnh, rất yên tĩnh, tôi rất thích, tôi cười cười gật đầu đáp trả nó, nó cười hi hi, thế là lại được phen tự sướng, ngồi nghich nghich mấy món đồ trên bàn, tôi lặng im, chống cằm ngắm nhìn nó, mái tóc vén cao, cái trán bướng láng mịn, đôi mắt long lanh đang ngó nghiêng nhìn nhìn mấy cặp đang ngồi khuất sau bức tường, rất chi là đắc ý, đôi môi cong lên, ương ạnh, cái cổ cao trắng ngần, cái áo bó sát cái đường cong của thân hình người con gái, uốn lượn như không điểm dừng, đôi chân trần – chắc là khó chịu, bỏ guốc ra từ nãy, đang nghịch nghịch, ngoe ngẩy, nó chỉ chịu ngồi im khi cô bé mang đến 2 cốc sinh tố mà thôi, vừa mới đặt xuống bàn, đã thấy nó thò mồm vào mút luôn, thôi nhìn mà buồn cười, tôi trêu :
– Làm gì mà dữ vậy, nãy xem phim uống nước mà không no ah .
Nó khẽ khà 1 tiếng, nó nhìn tôi bảo :
– Hì, tại nãy ăn bổng nhiều quá, cậu chả ăn mấy nên tớ ăn hơi nhiều, nước hết từ giữa phim kìa.
Tôi tý thì té ghế, tôi ăn ít hay là không cho tôi ăn, nó xem phim mà tay cứ khư khư cầm túi bổng, cứ thò qua là chạm vô tay nó, những lúc đó nó lại chun mũi lại, lườm lườm mình, cứ làm như mình là con yêu râu xanh ý, đâm ra toàn uống nước khan, chả có gì cho vô mồm, sau tôi rút kinh nghiệm, phải mua 2 túi, cóc thèm ăn chung với nó, đã không được ăn lại còn mang tiếng là lợi dụng, lườm nó 1 cái, tôi chả thèm đáp lại, khẽ nhấp môi uống 1 ngụm, hương vị dâu tây chua chua ngọt ngọt, man mát thấm qua đầu lưỡi.
Hai đứa cứ thế nhìn nhau cười, chả nói câu gì cả, cuối cùng thấy Linh đứng dậy, nó đi ra phía lan can, hơi cúi người, 2 tay chống lên lan can, lặng lẽ cúi đầu, nhìn xuống con đường phía dưới, thấy nó chăm chú nhìn, tôi tò mò, lặng lẽ đứng dậy, đứng kế bên nó, dòng người đi lại như thoi đưa, ánh đèn xe vụt vụt lao nhanh phía dưới, con người vẫn thế, họ hối hả mọi lúc, mọi nơi, mọi thời điểm, mấy khi có những giây phút yên tĩnh, bình yên mà hưởng thụ.
Một cơn gió thổi qua, một mùi hương con gái thoang thoảng đâu đây, nó như là của chị vậy, mùi hương đem lại cho tôi khát khao, nỗi nhớ và chờ mong, tôi ngơ ngác, tôi đảo mắt nhìn quanh, nhưng không có ai cả, sân thượng vắng vẻ, phía cuối góc có 1 đôi tình nhân đang e ấp bên nhau, tôi nhìn lại bên mình, Linh đang đứng đó, bên tôi, đôi mắt sâu thẳm buồn rầu, đôi mắt đó không nhìn tôi, nó như đang nhìn vào xa xăm, mùi thơm nhẹ nhẹ lại 1 lần nữa thoảng qua, tôi nhìn Linh, sao Linh lại có mùi thơm giống chị đến thế, lòng tôi lại nhói đau, hình dáng chị lại hiện trở về bên tôi, nhìn đôi vai trần trắng trẻo, tấm lưng nhỏ nhắn,…
Tôi bất giác, không muốn suy nghĩ nữa, chậm chậm tiến đến, khẽ vòng tay qua cái eo nhỏ nhắn, tôi ôm Linh vào lòng, Linh khẽ giật mình, rồi không thấy động tĩnh gì cả, để cho tôi ôm,cảm giác như thân hình người con gái bé nhỏ run lên, rồi tựa hẳn vào ngực tôi, mềm mại, ấm áp, tôi nhắm mắt, khẽ thơm lên mái tóc, lên cái cổ trắng ngần, mùi thơm nhẹ nhàng, quyến rũ, làm tôi say đắm, vòng tay siết chặt như muốn sợ cảm giác này bay mấy.
Được 1 lát, Linh xoay người lại nhìn tôi, đôi mắt như soi mói cái gì đó, tôi nhìn Linh, tôi chợt nhận ra mình đã vượt quá giới hạn rồi, lúc đó đầu óc tôi thật sự rối bời, tôi chả nghĩ được gì cả, Linh vuốt ve má tôi rồi nói :
– Hôm nay cậu làm sao vậy, có chuyện gì buồn ah.
Tôi cầm bàn tay Linh, mềm mại, ấm ấp, tôi nhìn nó cười, tôi bảo :
– Tự nhiên thấy lạnh, muốn mượn cái lưng 1 chút thôi, không được sao.
Linh nhìn tôi không nói, đôi mắt như cố tìm điểm nào đó khả nghi trên khuôn mặt tôi, tôi cảm thấy hụt hẫng, lại chống tay vào lan can, tự mỉm cười, cười như 1 thằng khờ vậy, rồi 1 vòng tay bé nhỏ vòng qua eo, ôm lấy tôi, 1 cái gì đó rất mềm và ấm đang áp chặt lên lưng tôi, đầu em gục vào vai tôi, khẽ thỏ thẻ :
– Vậy cho mình mượn lưng Sơn 1 lát được không.
Tôi lặng im không nói, khẽ cảm nhận hơi thở em gần ngay sau gáy, tiếng con tim em dồn dập liên hồi, vòng tay Linh như siết chặt, cặp ngực căng tròn ấm áp khẽ cọ lên lưng tôi nóng bỏng, đầu tôi miên man suy nghĩ, không biết phải làm sao nữa, tiếng Linh lại thì thầm đằng sau :
– Có tâm sự gì ah, kể cho tớ nghe được không.?
Tôi cười cười, kể ra chắc nó nghĩ tôi bị ấm đầu quá, tiếng tôi thì thầm :
– Không có đâu, đừng nghĩ nhiều, tớ vẫn vậy mà.
Hơi ấm từ lưng dần dân lan khắp người, đầu em khẽ dụi dụi vào vai tôi, tôi và em không ai nói gì thêm nữa, màn đêm dần dần buông xuống, con đường phía dưới đã bớt người đi lại, không gian tĩnh mịnh, chỉ còn tiếng thở của 2 người, tiếng con tim ai đang đập đồn dập, tiếng con tim ai nặng trĩu nỗi buồn, từng làn gió mang theo hơi sương lành lành thổi tới, thời gian như chậm lại, nhỏ giọt nhỏ giọt để lưu lại khung hình 2 người lặng lẽ trong đêm tối.
Để lại một bình luận