Phần 21: Ghét cay ghét đắng
Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!
Nhớ lại một chuyện cách đây bốn năm về trước, lúc thằng Đại mới có mười tuổi cỏn học lớp Năm ở quê nhà Phước Hải, một tai nạn đã xảy ra tuy rằng nạn nhân trong vụ việc này không phải là nó nhưng trái lại gần như hậu quả của sự vụ này nó phải nhận lãnh hết tất cả mặc dù suýt chút nữa là nó gần đất xa trời ; bây giờ đôi khi nhớ lại, ngay chính bản thân nó cũng thấy khiếp vía nữa là…Đối diện với nhà bố Thái má Phụng là gia đình người hàng xóm có cô con gái tên Mỹ Linh lúc ấy tuy mới hai mươi tuổi nhưng đã lấy chồng và có một đứa con gần tuổi rưỡi, chị Linh là chị gái thằng Phước-bạn học cùng một lớp ở chung xóm với nhân vật chính của chúng ta ; hai thằng bằng ngang tuổi nhau vốn rất thân thiết nhau chẳng khác gì hình với bóng, hể không thấy thì thôi chứ gặp nhau trước sau gì cũng phải bày ra một trò gì đó chơi mãi miết nhiều khi quên cả ăn cơm trưa hoặc chiều thậm chí đến tối mịt mới lò dò trở về nhà mặc cho bố mắng mẹ la. Chị Linh lúc ấy làm thợ may gia công lãnh quần áo của Công ty may Đất Đỏ mang về nhà làm, chồng chị làm thợ điện cho nên trừ ba bữa ăn sáng, trưa và chiều, thời gian còn lại chị đều giao đứa con trai bụ bẫm, dễ thương của mình cho cậu Phước trông nom ; do vậy mỗi lần đi rong chơi đâu đó bắn chim, lượm vỏ sò, bắt cá…, thằng em đều bồng cháu theo. Bữa chiều hôm đó, khoảng hai giờ, cũng như những lần trước, thằng Phước bồng cháu ra bãi biển chơi, vừa nhác thấy thằng Đại đang thẩn thơ cách đó khoảng năm mươi mét là nó mửng rơn như lân gặp pháo liền bỏ mặc thằng cháu bò lồm cồm trên bãi biển, nó lớn tiếng gọi bạn rồi để rủ rê rồi sau đó hai thằng chui vào một bụi cây rậm tìm tổ chim lấy trứng. Năm phút sau, chợt thằng Đại lên tiếng hỏi :
-Ê Phước, bộ bữa nay mày ra đây có một mình hả?
-Làm gì mà một mình? Có thằng cháu tao nữa.
-Thế cháu mày đâu?
Thằng Phước ngó ra bãi biển chổ có thằng nhóc mà nó thả xuống bãi cát lúc nãy, chợt nó la lên :
-Chết rồi mày ơi! Lúc nãy, nó còn ngồi ở chổ ấy sao giờ chẳng thấy nó đâu cả.
-Nó bị sóng cuốn rồi. Mày chạy về báo cho chị mày hay đi!
Vốn biết bơi từ lúc còn nhỏ cho nên thằng Đại vụt chạy từ trong bụi cây ra, hấp tấp cởi áo rồi ù té chạy xuống bãi lao thằng xuống nước, nó đoán chẳng sai vì chỉ mới đây thôi, thằng nhóc con chị Linh đã bò tới sát mép nước và một cơn sóng khá lớn tấp vào bờ đã cuốn ngay nó ra giữa muôn trùng sóng nước bạc đầu. Thằng Phước thì không biết bơi, mặt mày xanh lét cả lại như tàu lá chuối vội vàng chạy về báo cho chị nó hay ; đang may dở cái áo, nghe em mình báo tin, chị la làng hét xóm inh ỏi rồi cùng bố chạy ra bãi, một số người trong xóm trong đó có cả ông Thái, chị Nam hay tin cũng lật đật chạy ra ứng cứu. Khi tới nơi, mọi người thấy chỉ có mỗi thằng Đại đang vẫy vùng dưới biển cách bờ khoảng 50m để tìm kiếm thằng nhóc, một số người lớn cũng nhanh chóng lao xuống ; cuối cùng thì thằng Đại cũng đã chụp được thằng nhóc sau khi bị một cơn sóng lớn giựt ra xa khoảng 5-6m khiến cho chị Nam vừa nhin thấy cũng phải la lên rồi nhào xuống tiếp cứu em trai mình. Khi thằng Đại bồng thằng nhóc lên bờ thì bé đã ngừng thở, mặt mũi tím tái vô phương cứu chữa ; suýt bị chết đuối, nó ngồi thụp xuống cát thở hổn hển chưa gì thì đã bị chị Linh cầm cành tre quất túi bụi vào lưng, vào vai không kịp đỡ. Thấy vậy, chị Nam vội vàng nhảy vào bênh vực em trai, liên tục đánh trả lại vào người chị Linh khiến cho ai nấy đều phải nhảy vào can ngăn, dỗ dành cà đôi bên đến khi bố chị Linh và ông Thái cuối cùng phải quát lên thành tiếng thì hai bên mới chịu thôi ngừng tay lại. Tối hôm ấy, lẽ đương nhiên là nơi ngôi nhà của gia đình chị Linh bắt đầu rộn ràng người ra kẻ vào, đinh tai nhức óc tiếng kèn tiếng trống đám ma inh ỏi và cũng từ dạo ấy trở đi, hai chị Linh và Nam từ trước tới giờ cũng chẳng thân thiết với nhau gì lắm lại càng xa cách nhau, dù có chạm mặt nhau thì đôi bên cũng chẳng thèm ai hỏi han ai còn tình bạn giữa thằng Đại và thằng Phước thì dần dần phai nhạt, hai thằng chấm dứt hẳn chuyện đi chơi cùng nhau. Thằng Đại ghét cay ghét đắng bạn mình vô cùng bởi vì sợ bị đòn do tội trông giữ cháu chẳng ra hồn gì cả cho nên cu cậu nhà ta dựng chuyện đổ thừa cho bạn mình rủ rê mình đi tìm trứng chim thành thử mới xảy ra cớ sự như vậy ; vì vậy mà nó mới lãnh đủ gần bảy tám cành tre vào vai vào lưng do chị Linh tặng cho lúc mới vừa bồng thằng bé ở dưới biển lên. Hiện giờ, thằng Đại thì học lớp Tám tại Bà Rịa còn thằng Phước cũng học đến chừng ấy ở Phước Hải ; bốn năm trời trôi qua, chắc chắn là giữa hai thằng bạn thân thiết chí cốt với nhau do sự cố ấy cho nên khó mà có cơ hội để hàn gắn lại tình bạn vốn đã bị đổ vỡ, rạn nứt. Chị Mỹ Linh, sau đám tang thằng con được mấy tháng thì chồng chị cũng đã dút khoát ra tòa ký đơn ly dị với chị rồi anh đi một đường, chị bước một nẽo rồi chị thôi không may gia công ở nhà nữa mà đi làm công nhân xí nghiệp đông lạnh Bà Rịa ; mới đây khoảng ba tháng, chị bị sa thãi do hiệu quả công việc yếu kém, thấy chị cũng tội nghiệp khi thất thế sa cơ, ông Thái bà Phụng chẳng chút đắn đo cho chị lên mướn khu rẫy ở Suối Nghệ của hai ông bà vừa để chị canh tác kiếm cơm ăn qua ngày đoạn tháng vừa có người trông giữ giùm cho cũng là nhất cử lưỡng tiện. Chị Nam học ở Sài Gòn biết chuyện tuy lòng chị chẳng ưng chút nào nhưng vì bố mẹ đã quyết định như vậy cho nên chị cũng chẳng hề dám phản ứng, đành lẵng lặng làm thinh còn thằng Đại thì vô tình cu cậu nhà ta lại tiếp tục được dịp ghi thêm vào danh sách người tình của nó cái tên Đỗ Trần Mỹ Linh ở hàng thứ mười lăm, một người con gái lớn hơn nó đúng những mười tuổi. So với chị Nam, chị thằng Phước có phần to con đẫy đà trội hẳn do chị đã có một đời chồng và một đứa con nhưng dù sao đi nữa thì thân thể chị cũng vẫn giữ được những đường nét thon thả gợi cảm của thời con gái son trẻ trinh nguyên và tấm thân ấy đã hai lần làm cho thằng em chị Nam chết mê chết mệt trong một đêm chủ nhật gió mưa tầm tã mãi cho đến mờ sáng hôm sau là thứ hai, nó mới giã từ chị rời khỏi khu rẫy để trở về Bà Rịa đi học. Mái tòc chị chẳng khác chi một dòng suối mát trong uốn lượn kiểu xiton cong cong phủ đến giữa vầng lưng tôm đầy đặn trông thật mềm mại, óng ả, mượt mà, mịn màng và êm ái như nhung tựa lụa ; vầng trán chị thấp hơi dồ lên lộ rõ tư chất thông minh, kiêu hãnh cùng cặp mắt lé kim duyên dáng sắc lẽm hai hàng mi vút cong còn hơn cả dao cau lúc nào cũng long lanh ngời sáng trông chẳng khác chi hai vì sao xa xôi vạn dặm.
Nằm giữa hai gò má bánh bầu nhô cao hai lưỡng quyền là cái sống mũi dọc dửa tuy chẳng cao gì mấy nhưng cũng chẳng thấp rất gọn gàng, cân đối ; hai bờ môi chị nhỏ nhắn nhưng khá dày mọng, tươi thắm ngang bằng với một đóa hồng nhung nở rộ trong vườn hoa xuân tô điểm thêm vẻ đẹp cho chiếc cằm xinh xắn, dễ thương vô cùng. Lẽ đương nhiên là khi sắp sửa bước vào mùa thi hết học phần, do túi bụi với bài vở cho nên ở Sài Gòn chị Nam không sao biết được là ở Bà Rịa, thằng em trai mang số kiếp đào hoa phong nhã của chị lại lén lút tư tình quan hệ với cô gái cùng xóm mà bốn năm về trước chị đã từng đánh cô ta để giải cứu nó khỏi trận đòn cành tre tàn độc! Vào một buổi chiều ngày thứ bảy cuối tháng Tư, thằng Đại được má Phụng gọi điện thoại đến báo tin là chị Linh ở rẫy mới vừa bị rắn lục cắn vả lại nhà chị ấy bố mẹ đều đau yếu, em trai thì đang bị sốt cho nên má nhờ nó lên rẫy chăm sóc chị ấy giùm ít bữa ; đối với chị Lính, thực sự ra nó chẳng hề giận hờn gì chị cả, dạo trước chẳng qua là do thằng Phước sợ tội mà đặt chuyện đổ thừa cho nó thành thử chị nghe vậy, sẵn quá đau đớn trước cái chết của con nên chị mới quất nó mấy cành tre mà thôi vả lại những gì xảy ra trong quá khứ, thực sự mà nói thằng thừng ra thì nó chẳng hề có lỗi lầm gì với chị cả cho nên hiện giờ, nó không những không chần chờ ngại ngùng chi cả trái lại rất tự tin, mạnh dạn dắt chiếc xe đạp điện ra khỏi nhà, khóa kín cửa lại cẩn thận rồi nhắm hướng rẫy ở Suối Nghệ trực chỉ thằng tới. Chổ nào chứ khu vực rẫy nhà thằng Đại thì còn xa lạ gì với nó nữa vì đấy chính là nơi đã từng vấn vương hương tình lửa ái giữa nó với cô Chi một lần và lần thứ hai cùng chị Hồng- bạn học cũ của chị Hai nó ; khoảng ba mươi phút sau khi chị Mỹ Linh bị rắn cắn thì nó đã tới nơi, nó thấy chị nằm thiêm thiếp trên chiếc chõng tre trãi chiếu gối đầu lên chiếc gối tai bèo vải áo trắng đã ngã sang màu cháo lòng. Mới lúc nãy đây, lúc ra rẫy làm cỏ bắp vô tình chân chị giẫm phải một khúc cây phủ đầy rêu xanh dưới đất nào ngờ trong bọng cây có một con rắn lục nằm sẵn trong đó bị động liền trườn ra táp một cú đau điếng vào bắp chân trài của chị rồi lủi mất ; trước khi lên đây, thằng em chị Nam đã cẩn thận ghé tiệm thuốc tây mua đầy đủ những thứ cần thiết cho việc sơ cứu nạn nhân như dây garô, dung dịch sát trùng, bông băng, thuốc hạ sốt thành thứ ra thì giờ nó chẳng thiếu thứ gì cả. Nó ngồi xuống chõng ngay cạnh bên chị, mạnh dạn vén ống quần chị lên thì thấy chổ vết thương còn in hằn rõ dấu cả dấu răng của con rắn, nó dùng dây garô buộc chặt dưới đầu gối chị một chút rồi dùng hai bàn tay nặn máu độc ra ; do hè nào cũng vậy, nó đều rất nhiệt tình tham gia các lớp học sơ cấp cứu do phường tổ chức cho nên nó có khá nhiều kinh nghiệm trong việc này và thao tác của nó rất thành thạo, gọn gàng nhanh chóng cũng y như trong những tình huống ngẫu nhiên lâm trận mây mưa trăng gió với mưởi bốn ngưởi phụ nữ, con gái từ trước tới giờ. Sau đó, nó rửa sạch vết thương bằng nước oxy già rồi dung bông băng băng lại cẩn thận, nó đi rót nước cho chị uống thuốc ; từ nãy đến giờ đã hơn mười lăm phút đồng hồ rồi mà hai chị em chẳng hề có ai nói với ai một lời nào cả dẫu là một lời hỏi thăm xã giao. Nó xuống bếp thì thấy chỉ có một nồi nhỏ thịt ba chỉ kho tàu và một chảo canh hẹ nấu đậu hủ trắng còn cơm thì chưa nấu, nó liền dắt xe đạp điện chạy đi đâu không rõ và chỉ lát sau nó đã quay trở về xách theo một túi nilon thịt nạc dăm thái nhỏ cùng với hành lá ; từ dạo chị Hai nó nghỉ Tết Dương lịch những ba tuần lễ về nghỉ tại Bà Rịa, nó đã học được chị khá nhiều về chuyện bếp núc và hôm nay, nó mới có dịp trổ hết tài nghệ ra để ứng dụng vào thực tế những bài học giá trị do chị nó truyền lại nhưng có lẽ vì chưa quen cho nên loay hoay mãi gần cả tiếng đồng hồ sau, nó mới nấu xong nồi cháo thịt khá ngon lành bốc khói nghi ngút cùng với một nồi cơm nhỏ chỉ khoảng gần một lon gạo .
Lúc bấy giờ, hoàng hôn đã buông xuống, nó múc một tô cháo rắc một ít tiêu lên mang đến mời chị Linh dùng ; chị ngồi trên chõng múc từng thìa cháo cho vào miệng và nhanh chóng cảm nhận được rằng từ lúc còn nhỏ cho tới giờ chị chưa lần nào được ăn một tô cháo thịt rất đỗi ngon lành như thế này. Mặt khác, vả lại chính thằng nhóc mà bốn năm về trước do quá bức xúc trước cái chết của con mình mà chị đã cầm cành tre quất túi bụi vào nó chính là người đả bỏ công sức ra nấu cháo cho chị ăn ; nhớ lại, một tháng sau đám tang con trai, vỡ nhẽ ra rằng chính em trai minh đã thờ ơ không chịu trông coi cháu mà rủ rê bạn đi lấy trứng chim do đó mới xảy ra sự cố thương tâm chứ hoàn toàn không phải là lỗi lầm của ai hết mãi cho đến ngày hôm nay, chị cảm thấy bản thân mình quả thật không đúng và tuy rằng lòng rất mong muốn nhưng chị vẫn chưa có cơ hội nào thuận tiện để xin lỗi hai chị em Phương Nam-Phương Đại cả. Hồi chiều, lúc bị rắn cắn, hàng xóm láng giềng lại ở quá xa, bố mẹ thì già yếu còn thằng em dẫu cho có khỏe mạnh đi chăng nữa cũng khờ khạo, ngáo ộp chẳng ích gì cho chị cả nên chị mới gọi điện thoại di động cho bà Phụng nhờ giúp đỡ được phần nào hay phần nấy chăng ; chị chẳng ngờ rằng ân nhân của chị ngày hôm nay lại chính là người mà chị đã từng coi như thủ phạm gây ra cái chết cho thằng con trai bụ bẫm, dễ thương của chị bốn năm về trước. Sau khi dùng cháo xong, chị uống tiếp một liều thuốc nữa do thằng Đại đưa cho rồi nằm lại xuống chõng và chỉ lát sau thì chị nhanh chóng thiếp đi vào giấc ngủ say sưa, mê mệt ; lúc trước trong chòi chỉ có mỗi chiếc chõng mà thôi, nay lại có thêm chiếc ghế bố nylon do chị mang từ dưới Phước Hải lên cho nên thằng em chị Nam lấy đó làm chổ ngủ qua đêm mà trên người nó chỉ đắp mong manh bằng tấm mến cứt ngựa màu xanh lá cây đã cũ kỹ, sờn mòn để tránh những làn gió đêm lành lạnh đến đỗi nổi cả gai ốc khắp người. Sáng hôm sau, tỉnh dậy thấy trong người đã hêt sốt và vết thương nơi chân trái không còn nhức nhối như hôm qua nữa, chị trở dậy tiếp tục công việc đồng áng ; vì còn mấy luống đậu xanh chưa hái xong nên chị lên tiếng nhờ thằng bạn của em trai chị ở lại phụ giúp chị đến chiều rồi về và lẽ đương nhiên, thằng nọ do nghĩ ngày mai chỉ học có hai tiết, bài vở cũng ít cho nên nó vui vẻ nhận lời chị ngay. Sau khi chị Linh dùng cháo còn nó thì ăn mì gói, hai chị em ra rẫy làm, kể từ lúc ấy thì cả hai mới bắt đầu vui vẻ lời qua tiếng lại chẳng mấy chốc, sự thân thiện giữa hai người thực sự nảy sinh chào đời và càng lúc càng thắt chặt, lôi kéo họ thêm gần gũi, hài hòa chẳng khác gì chị em ruột thịt cùng cha cùng mẹ bởi vì dẫu sao thì cũng là tình làng nghĩa xóm “tối lửa tắt đèn” có nhau giữa hai căn nhà đối diện ở nơi quê nhả “chôn nhau cắt rốn”cách nhau không tới mười bước chân. Trưa đến, chị mượn xe đạp điện của nó chạy ra chợ Suối Nghệ cách khu rẫy khoảng 5-6 cây số để mua thức ăn và lúc trở về, chị vào bếp tự tay chị nấu những món ăn ngon lành như canh chua cá diêu hồng, cật heo xào bắp cải để trả ơn nó ngày hôm qua đã tận tụy chăm sóc chị ; lúc ngồi ăn, nhìn chị thì đến giờ phút này đây, nó mới thực sự công nhận rằng chị thằng Phước cũng đẹp chẳng thua kém gì chị Nam của nó, một vẻ đẹp thùy mị lẫn hiền hậu, kín đáo. Khi phát hiện ra nó nhìn mình, bất giác chị đỏ ửng cả hai gò má bánh bầu, chị khẽ hỏi :
-Nè, sao em không ăn đi mà cứ nhìn chị hoài vậy?
-Tại…em thấy chị đẹp…như… chị Nam…em vậy!-Nó bẽn lẽn trả lời.
-Thôi đi, chị xấu òm thế này làm sao mà sánh với con Nam được?
Thằng Đại nói lảng sang chuyện khác như thể nếu mà cứ bàn luận về nhan sắc của chị thằng bạn nó chắc chắn chỉ một chút xíu nữa thôi nó sẽ bắt đầu nghĩ ngợi lung tung thì rất là phiền ; nó hỏi thăm thằng Phước lúc này học có giỏi không, có hay bị sốt như lúc nhỏ nữa không. Nháy mắt một cái, chiều đến sau khi hái xong đậu xanh, một cơn mưa tầm tã dữ dội trút xuống khiến cho đất trời đều tối sầm cả lại ; thấy vậy, chị Linh bảo nó ngủ nán lại thêm một đêm rồi năm giờ sáng mai chạy xe về sớm cũng còn kịp đi học nữa là chứ mưa lớn thế này sao mà về được. Ăn cơm tối xong, ngồi nói chuyện với chị một lát chưa gì mà đã thấy ngáp ngắn ngáp dài, nó liền rời chõng bước sang chiếc ghế bố để ngủ ; chị thấy nó nằm co quắp cả người chắng khác gì con tôm đắp trên người cái mền mỏng như tờ giấy, lòng chị xốn xang sao ấy vả lại chiếc chõng chị nằm cũng khá rộng rãi thành thử chị nói nó lên chõng nằm chung với chị, bởi vì chị có tấm mền bông dày ấm áp vô cùng mà chị mang từ dưới Phước Hải lên nếu đắp cho cả ba người cũng còn thừa chổ nữa là…Nghe lời chị, nó đến bên chõng vén mùng chui vào, khi chị ngồi dậy để xích vào mé trong, bỗng dưng nó chằng nói chẳng rằng lần bàn tay phải vén ống quần trái chị lên khiến chị thất kinh, la hoảng :
-Em làm gì vậy? Nó đáp : “À, em chỉ coi xem vết thương của chị thôi mà!”
Lúc trưa, nó đã lột miếng băng nơi chân chị ra rửa sạch rồi không băng nữa để tránh bị bí hơi và hiện giờ, dưới ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn dầu nhỏ đặt trên chiếc bàn tròn, nó thấy vết cắn của con rắn lục quái ác nào đó đã không còn rõ ràng như hôm qua nữa rồi bất chợt, nó ngước lên nhỉn chị thì rõ ràng là nó cảm nhận được nét đỏ hồng vì xấu hổ, mắc cỡ nơi đôi gò má bánh bầu nhô cao hai lưỡng quyền của chị. Giây phút này đây, bàn tay trái nó dường như đang cử động ngoài ý muốn thì phải cho nên bỗng chốc nắm lấy bàn tay phải búp măng mềm mại người con gái hai mươi tuổi mà bốn năm về trước chính bàn tay này đã từng cầm cành tre quật túi bụi vào vai vào lưng nó khi nó vừa lóp ngóp dưới biển lên. Bàn tay chị khẽ hơi run lên trong bàn tay nó hoàn toàn không phải vì gió mưa lạnh lẽo từ ngoài lùa vào trong chòi mà là một cảm giác xác thịt nam nữ bắt đầu phát tín hiệu yêu đương cho trái tim nhịp nhàng, rộn rã cùng hơi thở hổn hển, gấp gáp và tuyệt nhiên tuy rằng không hề có một lời lẽ tỏ tình nào cả nhưng thực sự chẳng hiểu vì sao mà cả hai người như cùng xích lại gần sát vào nhau. Chị Mỹ Linh hơi cúi mặt xuống với nỗi niềm thẹn thùng, khi chị ngước lên thì không thể nào ngờ được rằng đôi môi thằng Đại vừa cọ quẹt trúng vào gò má trái của chị chẳng biết do vô tình hay là cố ý đây ; chị yên lặng, khẽ nhắm cặp mắt lá răm sắc lẽm như dao cau trong khi đó, nó đang hồi hộp vùi mặt vào hôn lấy hôn để lên mái tòc chị mềm mại, mượt mà, thơm thơm mùi xà bông Dove tỏa hương quyến rũ, mời gọi không sao cưỡng lại cho được. Dần dần cánh tay phải nó nhẹ nhàng lần lên ôm choàng qua tấm lưng đầy đặn, mềm mại của chị còn chị thì vẫn không thốt nên lời nào, cả người chị cứ rung lên trong vòng tay thằng nhóc mới có mười bốn tuổi là bạn của em trai chị đang học lớp Tám trường THCS Kim Đồng, Thành phố Bà Rịa ; lẽ đương nhiên, không cần phải hỏi phải xét thì chị cũng thừa biết rằng nó đang thăm dò, đưa đẩy chị vào chuyện yêu đương, ân ái mây mưa trăng gió chứ không phải là chuyện gì cả nhưng dẫu sao, chị cũng lấy làm đôi chút ngạc nhiên không tự bản thân mình giải thích được do nông nỗi nào mà nó lại quá người lớn, quá phấn khích như thế này? Chị cũng chẳng thể nào hiểu được nguyên nhân ví đâu mà cánh tay phải chị lúc này cũng đã ôm vòng lên sau hai bờ vai gầy guộc của nó, chị mấp máy đôi môi như muốn thốt lên một lời phản kháng chối từ khi hai vành môi ham muốn, khao khát của thằng em chị Nam đang từ mái tóc chị nhẹ nhàng hôn lần xuống trán, xuống mắt, xuống mũi chị rồi sau đó, chẳng mấy chốc chính chị lại là người đáp trả lại nó bằng những nụ hôn âu yếm, nồng nàn đặt lên tóc, lên mắt, lên má nó. Bên ngoài, mưa vẫn cứ tầm tã dữ dội, mưa như trút hết tất cả nước từ trên trời xuống núi rừng, ruộng đồng, nương rẫy còn bên trong căn chòi rẫy nhỏ tuy nhỏ bé, lụp xụp nhưng kín đáo của vợ chồng ông Thái bà Phụng, nơi chiếc chõng tre buông xung quanh chiếc mùng đơn đã lên nước xám xịt, hai trái tim của một cặp trai gái so le nhau những mười tuổi đang lần từng chút hòa nhịp đập với nhau, hai buồng phổi hai người khác giới tính càng lúc càng chung những luồng hơi thở hổn hển, gấp rút, vội vàng.
Lúc bấy giờ, đôi môi thằng Đại đang không ngừng mày mò, tìm kiếm hai vành môi nhò nhắn, mềm mại, thắm đỏ tựa đóa hồng nhung của chị Mỹ Linh ; chị run rẫy, quằn quại, hết nghiêng đầu sang phải lại qua trái để né tránh nó nhưng lực bất tòng tâm vả lại, chính cô gái hiện diện bên trong chị cũng đang thèm khát một nụ hôn bởi vì trãi qua một quãng thời gian quá lâu có thể là bốn năm trời dài đăng đẳng chưa được gần gũi, chung đụng với đàn ông con trai cho nên chỉ sau vài giây thôi, chị lại lẳng lặng ngửa mặt đối diện với nó rồi hé mở rộng hai bờ môi mình ra đón nhận, kết nối với hai vành môi nó. Hai chị em trao gửi, dâng hiến cho nhau nụ hôn môi đầu đời quả thật ngọt ngào, hạnh phúc, say sưa, ngây ngất, mệ mệt và đắm đuối đến quá đỗi củng cực hoan lạc, ngây dại, cuồng loạn, mãnh liệt dữ dội chẳng khác gì trận mưa đêm bên ngoài. Vậy là không còn gì có thể chối cãi được nữa, chỉ vì tai nạn bị rắn cắn, nó làm “anh hùng cứu mỹ nhân” đến giúp đỡ chị trong hoàn cảnh một thân một mình trơ trọi để rồi đêm nay, vì sự mến mộ, cảm ơn sâu sắc mà khiến cho nó và chị đã chính thức trở thành người tình của nhau, cùng nhau yêu đương ân ái hương lửa mặn nồng ; sự việc này bố mẹ chị không biết, thằng Phước-em trai chị không hay và ngay đến cả vợ chồng ông Thái bà Phụng cũng như chị Nam tất cà đểu không sao tỏ tường cho được rằng “trong tro còn lửa…”, trong nắng hạn có chút mưa rào sót lại dư âm thánh thoát. Bất chợt, môi chị rời khỏi môi nó rồi như e rằng sẽ không bao giờ có được cơ hội để nói nữa hay sao ấy mà chị thốt ra một hơi :
-Em tha lỗi cho chị nghe? Chuyện hồi ấy…em đừng….có giận chị!
-Thôi, chị đừng nhắc lại chuyện xưa nữa! Em không giận chị đâu. Em yêu chị…mà!
-Chị…cũng…yêu…em…nhiều! thanhvanbaria@gmail.com
Chỉ trao đổi qua lại ngắn gọn chỉ có vỏn vẹn có vài câu như trên thôi chứ chẳng hể nhiều nhặn gỉ cả rồi hai đôi môi ham muốn, khát khao nhục dục lại kề sát gắn chặt vào nhau và lần này lại luồn vào sâu hơn lần trước đến tận cùng chân răng gốc lưỡi ; nụ hôn tiếp theo này càng nồng nàn, cháy bỏng, cuồng loạn, đam mê trội hơn nhiều nụ hôn đầu tiên gấp bội lần và hai chị em đều cùng có cảm giác như đang bay bổng lên lưng chừng chín tầng mây hạnh phúc bồng bềnh, trôi nồi. Quả đúng như lời một bài hát nước ngoài : “tình như thoáng mây, tình đến cùng ta âm thầm không ngờ…”, đêm mưa gió bão bùng bất chợt tình yêu đã sinh sôi, đâm chồi nảy lộc giữa một người con gái đã có một đời chồng, một đứa con với một thằng con trai nhỏ hơn mười tuổi mà từ trước đến giờ tuyệt nhiên không hề có lấy một lần hẹn hò, làm quen thậm chí còn coi nhau giống như là kẻ xa lạ đối đầu ; sự việc này dẫu rằng tới cả Tề Thiên đại thánh vận dụng cả bảy mươi hai phép thần thông cũng không thể nào giải thích nổi đừng nói chi là người trần mắt thịt. Hiện giờ, thằng Đại vừa ngất ngây hôn môi nút lưỡi chị vừa âu yếm, nhẹ nhàng dỉu đỡ nguyên cả tấm thân đẫy đà của chị Mỹ Linh ngã nằm xuống mặt chiếc chõng tre và không quên kê đầu chị lên chiếc gối tai bèo bọc lớp vải áo trắng đã ngã màu cháo lòng ; hai chị em chắc chắn là đã quên hết tất cả, quên gia đình, quên bố mẹ chị em, quên mất bên ngoài trời tầm tã gió mưa chỉ còn nhớ mỗi một điều rằng chúng đang yêu đương, ân ái, làm tình với nhau trong căn chòi hạnh phúc tuy nhỏ bé, lụp xụp nhưng kín đáo, vững vàng. Như chúng ta đã biết, ở gần chòi rẫy của ông Thái nhất chỉ có căn chòi của vợ chồng gã dân tộc Châu Ro mà thôi, vợ hắn đã bỏ đi từ lâu còn hắn sau khi cưỡng hiếp cô cháu họ của vợ rồi chiếm đoạt cô Chi bất thành cũng đã biền biệt xứ người ; giả sử như hắn mà còn ở lại đây đến ngày hôm nay thì thế nào trước sau gì thì chị thằng Phước đừng hòng lọt khỏi tầm ngắm dâm tà của hắn nhất là chị chỉ có một thân một mình trơ trọi cô đơn, tấm thân chị đầy đặn nõn nà thế kia làm sao mà hắn có thể cưỡng lại cho được và lẽ đương nhiên hắn phải rắp tâm chiếm đoạt cho bằng được chị mới thôi mặc cho chị đã có chồng, có con cũng chẳng làm cho hắn phải bận tâm suy nghĩ. Căn chòi của gã đàn ông thú tính kia ngày nào cũng như tối nấy đều khóa cửa ngoài im ỉm cho nên đêm nay dù cho hai chị em có tổ chức nhảy lambađa vang trời dậy đất đi chăng nữa cũng không hề có ai hay ai biết chứ đừng nói chi là chuyện âm thầm, lặng lẽ trao tình gửi ái cho nhau. Chiếc chõng tre trong chòi vốn từng là nơi vui vầy hạnh phúc một đêm cũng mưa gào gió thét như đêm nay giữa thằng em chị Nam với chị Hồng-bạn học cũ của chị nó chỉ trong phút giây lại trở thành nơi động phòng hoa chúc giữa nó với chị hàng xóm ở Phước Hải, tuy rằng khá nhỏ nhưng cũng không đến nỗi phải chật chội khiến cho hai chị em không thực sự thoải mái, tự do. Mặc dầu lớn hơn người tình những mười tuổi và từng có chồng, sinh con nhưng trái lại chẳng khác chi một cô gái mới lần đầu tiên bước vào cõi tình,truyensex.me thái độ cử chỉ của chị tỏ ra hãy còn ngượng ngùng, e thẹn, chưa được dạn dĩ cho lắm thành thử ra chị dường như hoàn toàn giao phó hết cho nó tất cả mọi thao tác ái ân và chị chỉ thụ động đón nhận những gì nó trao gửi chị mà thôi nhưng không vì thế mà chị trơ ra như tượng đất, trái lại chị rất mực sẵn sàng, nhiệt tình, hổ hởi với từng thao tác mây mưa do thằng học trò giỏi nhất lớp 8.3 trường THCS Kim Đồng thực hiện. Đấy chính là biểu hiện minh chứng cho trọn vẹn tình yêu thương chị hiến dâng cho nó trong đêm mưa gào gió thét này ; dĩ vãng bốn năm về trước, thằng con chị mới có một tuổi rưỡi thôi dễ thương, bụ bẫm làm sao khi được vớt từ dưới biển lên chỉ còn là cái xác không hồn lúc này đây không còn sót lại bất kỳ hình bóng nào trong trái tim cũng như ký ức chị bởi vì ở những nơi chốn ấy đã được nhanh chóng thay thế bằng bóng dáng thân thương, hành động bản lĩnh còn hơn cả người lớn của thằng nhóc vốn đã từng bị chị cho ăn đòn bằng cành tre đầy gai góc. Quá khứ tái hiện lại, khi thấy con mình đã tắt thở, chị nhác thấy nó ướt loi ngoi như chuột ngồi thở hổn hển trên bãi cát và sẵn có cành tre nằm trên bãi cát, chị đã chụp lấy chạy tới quất túi bụi vào vai vào lưng nó vì lúc nãy, chị nghe em trai nói rằng chính thằng này rủ rê em mình đi tỉm tổ chim lấy trứng ; đêm nay hoàn toàn trái ngược hẳn lại, có thể thay cho một lời xin lỗi sâu sắc và chân thành, chị đã tự nguyện đón nhận, đáp ứng, chìu chuộng mọi đòi hỏi, ham muốn của nó mà không cần phải có điều kiện tối hậu thư nào cả. Sau khi chị ra tòa ly dị chồng, mẹ chị đôi khi cũng rất lo lắng cho chị vì con vừa mới qua đời, tuổi chị hãy còn quá trẻ thì làm sao chị vượt qua được cả hai nỗi mất mát trong cuộc đời này rồi khi chị bị sa thải ra khỏi xí nghiệp đông lạnh phải đi mướn rẫy của nhà hàng xóm để làm thì bà càng nhói tim thắt ruột nghĩ ngợi rồi chị sẽ ra sao ; lẽ đương nhiên, bà không thể nào ngờ được rằng đêm nay, một đêm mưa hè thực thụ, con gái bà đang lén lút, vụng trộm, âm thầm, lặng lẽ bước thêm bước nữa vào một cuộc tình mới và người tình của chị không ai xa lạ mà lại chính là con trai út của ông hàng xóm nhà đối diện làm nghề đánh bắt cá khơi xa mới chỉ học đến lớp Tám. Trên cõi đời nghiệt ngã này, lắm lúc có nhiều chuyện quá đỗi bất ngờ, éo le xảy ra mà không một ai có thể nghĩ ra trước được để mà đắn đo cân nhắc ; cuộc tình giữa chị Mỹ Linh và thằng Đại đại loại tương tự như thế tuy chẳng phải là loạn luân tội lỗi nhưng thực sự khó mà có ai có thể chấp nhận cho được bởi vì không khác gì một đôi đũa lệch, mặc kệ bởi vì rõ ràng hiện tại, hai chị em không hề mảy may có một chút xíu nào đáng phải bận tâm lo ngại cả về những gì chúng đang cùng thực hiện trên chiếc chõng hạnh phúc trong căn chòi hoa chúc nở rộ ngát hương tình vị ái nơi khu rẫy xa xôi, vắng lặng thuộc địa bàn xã Suối Nghệ, huyện Châu Đức, Tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu. Lúc này, hai bàn tay thằng nhóc em chị Nam đang chậm rãi lần lên tháo cởi hai hột nút bóp nơi phần cổ, phần ngực chiếc áo bà ba màu xanh dương đã hơi cũ chị mặc trên người ; tuy không hốt hoảng nhưng có lẽ do chưa chuẩn bị hết được tâm lý cho nên chị đưa hai bàn tay lên chận giữ hai bàn tay ham muốn của nó lại nhưng chỉ khoảng chưa đầy mười giây sau thì chị lại ngẩn ngừ đôi chút rồi buông hai tay ra biểu hiện sự đồng tình, chấp nhận. Đây chính là người thứ hai trong cuộc đời chị được chị cho phép cởi áo chị ra, người thứ nhất là anh chồng làm nghề thợ điện vốn có với chị đứa con trai đã qua đời vì cậu em trai mãi chơi nên bị sóng biển lôi đi về cõi vĩnh hằng xa xôi trùng trùng điệp điệp ; sau khi cởi xong hai hột nút áo trên của chị, nhân vật chính của chúng ta không chần chờ ngần ngại gỉ nữa mà không tiêp tục cởi nốt thêm hột nút bóp thứ ba, thứ tư cuối cùng là hột nút thứ năm.
Trong các loại nút dùng để đơm áo, nút bóp là loại nút dễ dàng tháo ra nhất vì chỉ cẩn khẽ giựt nhẹ là bung rời thành thử trong một khoảng thời gian chẳng lâu lắc chi cả, nó đã nhanh chóng mở rộng hai vạt thân trước chiếc áo bà ba của chị sang hai bên sau đó, hai bàn tay nó lần lên cởi hai vai áo chị rồi lần lượt tuột hai ống tay áo được may khá rộng xuống khỏi hai cánh tay chị đầy đặn, múp míp hết cánh tay phải tới cánh tay trái. Tuy e thẹn, ngượng ngùng vô cùng đến nỗi không biết phải giấu mặt vào đâu nhưng dẫu sao thì chị cũng tạo điều kiện giúp đỡ, hỗ trợ nó bằng cách hết nghiêng người qua phải rồi lật qua bên trái để nó dễ dàng, nhanh chóng cởi chiếc áo bà ba nơi phần trên thân thể chị ra hẳn bên ngoài rồi gọn gàng đặt lên nơi mé đầu chõng ; mục tiêu tiếp theo của nó không gì khác hơn chính là chiếc nịt vú bằng thun voan trắng đã không còn mới cho lắm, nó lần hai bàn tay xuống phía dưới lưng chị mày mò sờ soạng tìm cách tháo hai cái móc nhỏ bằng nhôm cài nối hai sợi dây nơi chiếc áo ngực chị dùng để che đậy hai bầu vú căng tròn, đầy đặn của chị. Một tiếng phựt khe khẽ vang lên, đó chính là lúc hai cái móc đã tuột ra khỏi hai cái lổ cài lập tức chiếc áo lót chị Mỹ Linh nhanh chóng từ từ lỏng dần, lỏng dần ra rồi tuột lệch xuống phía dưới một chút và đương nhiên không còn bó sát, thít chặt vào da thịt chị nữa ; chỉ một thoáng sau thì bàn tay phải thằng Đại đã gọn gàng cầm chiếc áo ngực chị để lên chung một chồ với chiếc áo bà ba của chị mà nó vừa mới cởi ra lúc nãy. Cách nay gần bốn tháng, lúc chị Nam nghỉ Tết Dương lịch về nhà tại Bà Rịa, trong chuyến đi Vũng Tàu viếng đám tang nhà bạn rồi do xe hư phải ngủ lại đêm ở vùng biển mát mẻ, nó đã cùng chị kết nối lại một đêm tình tội lỗi loạn luân hết sức tuyệt vời và thú vị không còn gì bằng ; đêm nay, không phải là chị Hai nó nữa mà là chị hàng xóm ở quê nhả Phước Hải nhan sắc mặn mà, duyên dáng đang trao thân gửi phận cho nó thưởng thức, tận hưởng, chiếm đoạt. Nhờ có luồng ánh sáng vàng vọt từ ngọn đèn dầu nhỏ đặt trên bàn gần đó tỏa tới, cặp mắt háu hức của nó trông rõ mồn một toàn bộ vẻ đẹp tràn đầy quyến rũ, mời gọi nơi hai gò ngực một người con gái đã từng có một đời chồng, đã từng sinh con ; đôi nhũ hoa ấy chưa có gì gọi là chảy xệ hay nhão nhuột mà vẫn còn căng đầy nhựa sống không ngớt phập phồng, liên tục nâng lên hạ xuống theo nhịp thở gấp gáp vội vàng trông thực sự chẳng khác chi hai hòn hỏa diệm sơn chực chờ phun trào lửa cùng nham thạch một cách mãnh liệt, dữ dội xuống quốc đảo Indonexia nằm trên vành đai lửa Thái Bình Dương. Sau gần ba phút đồng hồ nhìn ngắm thỏa thích, thằng con quý tử của vợ chồng ông Thái bà Phụng mới lần hai bàn tay lên tháo mở lần lượt tất cả năm hột nút nơi chiếc áo chemise màu kem đã hơi cũ nó đang mặc, xong nó sử dụng cánh tay phải cởi ống tay áo trái xuống rồi tiếp theo ngược lại ; chẳng mấy chốc, nó cởi xong chiếc áo gọn gàng để lên chung một chổ với chiếc áo bà ba và chiếc áo ngực của chị. Trong cơn phấn khích cùng cực, nó cúi xuống vùi mặt úp vào ngay giữa hai bầu vú mềm mại, căng tròn của chị Phước và liền ngay sau đó, miệng nó nhè nhẹ ngậm nút lấy nút để đầu núm vú bên phải chị còn bầu vú trái còn lại bên kia thì đương nhiên nó chẳng thể nào quên được mà không lần bàn tay phải lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp ; ngay lúc ấy, chị tuy không hề phản kháng hay khước từ gì đối với nó cả nhưng cử chỉ, thái độ chị không thể nào không lộ ra vẻ e thẹn, ngượng ngùng. Thầm so sánh thăng Đại với anh Đức –người chồng mà chị đã ly hôn trước kia, chị Mỹ Linh thấy nó không những khỏe khoắn ngang bằng với anh có khi còn trội hơn chút đỉnh mà còn có khá nhiều hành động táo bạo, dạn dĩ và bản lĩnh ở nơi anh hoàn toàn không có chẳng hạn như thao tác vừa nút vừa bóp như thế này ; đôi môi chị mấp máy như muốn nói điều gì rồi lại thôi chỉ liên tiếp văng vẳng phát ra từng tiếng rên rĩ, điều đó chứng tỏ chị cảm thấy hạnh phúc, sung sướng vô cùng. Tuy đã một lần sinh con cách đây hơn năm năm về trước nhưng có lẽ vì bẵng đi khá lâu rồi cho nên các tuyến sữa nơi hai bầu vú chị không còn hoạt động nữa thành thử ra nó vẫn có cảm giác như là từ đầu núm vú chị liên tục tiết xuất ra những dòng sữa vô hình ngọt ngọt, thơm thơm, béo béo cứ thế mãi miết tuôn tràn vào cổ họng nó mà chảy thằng xuống thực quản. Quả thật, đêm nay nó hoàn toàn quên mất hẳn đi chị Nam-người chị Hai xinh đẹp, dễ thương, hiền hậu cực kỳ vốn dĩ từ trước tới giờ đã có với nó những năm lần yêu đương, ân ái và làm tình cùng nhau bởi vì nó đã có chị thằng bạn hàng xóm lúc nhỏ của nó trong vòng tay, đang cận kề gần gũi nó dường như không còn một khoảng cách hay kẽ hở nào nữa cả ; những cử động run rẫy, quằn quại của chị khiến cho nó càng lúc càng ngu ngơ và mất hẳn đi trí nhớ để có thể tự soi rọi bản thân rằng mình đang làm gì nũa, càng lúc càng phấn khích rừng rực như muốn điên loạn cả lên. Mặc dù đây là lần đầu tiên được gần gũi, chung đụng và quan hệ với chị nhưng rõ ràng nó thừa biết chị rất yêu thương, trân trọng nó bởi vì chị đang ưu ái trao gửi, hiến dâng cho nó tất cả những gì chị có từ tâm hồn lẫn thân xác ; giờ đây theo từng giây từng phút, cuộc tinh mới nảy sinh chớm nở trong đêm mưa gió phũ phàng giữa chị và nó quả thật nồng nàn, cháy bỏng lửa hương chẳng khác gì một cuộc tình vốn dĩ đã lâu và xa cách nghìn trùng nay mới có cơ hội hàn gắn, nối kết trở lại.
Chẳng biết đây có phải là lấy tình chuộc lại lỗi lầm bốn năm về trước hay không, hoàn toàn không bởi vì chuyện quá khứ chẳng qua chỉ là một cầu nối dẫn dắt đưa đẩy đến một cuộc tình tự nguyện của cả đôi bên trao ân gửi ái cho nhau mà thôi ; lúc này, thằng Đại đã thực hiện động tác đổi bên nghĩa là bàn tay trái nó thì đưa lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú phải chị Linh mà nó đã “chán cơm chê cháo” còn miệng nó lần qua ngậm nút lấy nút để đầu núm vú trái của chị một cách phấn khích cùng cực đến tối đa tột độ. Qua năm nay, nhân vật chính của chúng ta đã được mười bốn tuổi, không những càng ngày càng đẹp trai hẳn ra so với ba năm về trước mà thân thể theo thời gian năm tháng cũng cường trang ra phết ; mặc dầu là thế nhưng khi so với chị ruột thằng Phước thì chẳng khác gì con nai đem đọ với con voi bởi vì người chị như đã nói lúc đầu rất to con, đẫy đà tuy vẫn còn lưu giữ được nét thon thả, gọn gàng của một thời con gái xuân xanh, tao nhã. Cục diện ngoại hình là thế còn về vấn để sức lực lẫn sinh lực thỉ cả hai chị em dường như ngang bằng với nhau do từ lúc nãy đến giờ cứ cùng mãi miết vật lộn mà không người nào chịu thua người nào cả và giây phút này đây, hai bàn tay thằng em chị Nam đã từ từ bắt đầu lần xuống phần hạ thể chị gái con nhả hàng xóm tại quê nhà Phước Hải khẽ nắm lấy hai bên lưng chiếc quần ba ba may bằng vải ú đen. Bởi vì chiếc quần này may khá rộng rãi, không bó sát vào người như là loại quần tây cho nên rất dễ dàng và nhanh chóng, chỉ một khỏng thời gian chưa đầy hai phút đồng hồ sau mà nó đã cởi tuột xong hai ống quần chị xuống khỏi cặp đùi no tròn, qua hai đầu gối tới cặp giò thon dài cuối cùng là hai bàn chân nuột nà trắng ngần còn hơn cả bông bưởi nở rộ trên cành, hết bàn chân phải sang bàn chân trái. Sau đó, nó sử dụng cả hai bàn tay đầu tiên kéo phermatutre nơi chiếc quần tây xanh dương cũ kỹ mà nó đang mặc rồi nắm lấy hai bên lưng quần kéo dần, kéo dần xuống lần lượt qua khỏi đùi, hai đầu gối, hai bắp chuối và dứt điểm là hai bàn chân ; thế là ở mé đầu chiếc chõng giờ lại có thêm sự hiện diện của chiếc quần bà ba và chiếc quần tây của cả hai chị em, trên người nó chỉ còn sót lại mỗi chiếc quần đùi kaki màu xám còn nơi thân thể chị thì vướig lại chiếc quần lót bằng vải thun voan màu xanh dương hãy còn mới tinh có lẽ chị mới mặc khoảng hai lần là nhiều lắm. Lúc này, bỗng chị vừa âu yếm vuốt tóc nó vừa thốt lên :
-Nè, chị quên nữa! Khi nào có dịp gặp con Nam, em nhớ chuyển lời của chị để xin lỗi nó nghe!
Nó không trả lời chị chỉ lẳng lặng gật đầu rồi hai bàn tay nó lại tiếp tục thao tác cởi tuột quần lót của chị xuống ; do chiếc quần ấy còn mới, bó chặt sát vào người cho nên phải khó khăn, chật vật lắm và phải mất trắng đi một khoảng thời gian gần bốn phút đồng hồ sau, nó mới hoàn thành xong công đoạn này. Dưới ánh sáng lờ mờ, vàng vọt của ngọn đèn dầu nhỏ đặt trên chiếc bàn tròn gần đó, thằng Đại nom thấy rõ chổ kín chị Mỹ Linh có khá nhiều lông loăn xoăn phủ kín xung quanh cũng như phía trên với hai bờ môi lớn cũng như môi bé vẫn hãy còn khít rịt tuy rằng chị đã vốn từng trãi qua một lần sinh nở nhưng thoạt trông chẳng khác chi một cô gái hãy còn nguyên vẹn trinh trắng tương tự như là chị Tịnh, cô Loan, chị Phương, chị Hạnh, chị Hồng hay chị Hoàng Oanh, chị Thảo, chị Dung, chị Thanh Linh,…những người tình vốn dĩ còn con gái trước khi trao thân gửi phận cho nó trong vòng ba năm qua mà nó từng lần lượt ghi tên vào danh sách tình nhân của nó, một danh sách nếu giả sử như chị Nam của nó mà đọc được thì chắc chắn là chị sẽ lên tăngxông máu mất thôi và chị sẽ không thể nào ngờ thằng em trai chị lại là một người sớm bộc lộ tính nết hào hoa, phong nhã đến cỡ như vậy có khi còn trội cả gấp bội phần so với một thanh niên từng trãi. Lúc bấy giờ, nó chưa vội vàng, hấp tấp chi cả bởi vì nó nghĩ rằng trước sau gì thì chị cũng thuộc về quyển sở hữu của nó mà thôi chứ chẳng khi nào chị mọc cánh mà bay đi mất tăm biệt dạng ; nó nghịch ngợm bằng cách lần bàn tay phải lên mày mò, sờ soạng giây lát vào chổ kín của chị khiến cho chị càng lúc càng cảm thấy kích thích mạnh mẽ và cả người chị thêm run rẫy, quằn quại, chao đảo chẳng khác gì như đang bay bổng lên lưng chừng chín tầng mây mà không biết bám víu vào một chổ nào chắc chắn cả. Không mấy chốc, dịch nhờn sinh lý từ trong âm hộ chị tuy rằng đã tiết ra từ nãy đến giờ nhưng nay lại tăng thêm cường độ chiết xuất ra bên ngoải làm cho cả năm ngón tay nơi bàn tay nó cứ nhơn nhớt, rin rit khó chịu làm sao ấy ; nói về cường độ dòng điện kích thích dục tình xuất phát từ dưới xương cùng của hai chị em rần rật chạy qua sống lưng lên đến trung ương thần kinh rối lan tỏa xuống châu thân lẫn tứ chi cứ càng lúc càng tăng cao dần lên có thể tới cả mấy chục ngàn KA, lẽ đương nhiên dòng điện này không bao giờ gây giựt như là điện chạy trong dây dẫn để làm nguồn phát sáng cho các máy móc, dụng cụ như quạt máy, máy giặt, máy vi tính…mà trái lại chỉ làm cho con người thêm ham muốn, khao khát giải quyết nhu cầu bàn năng do tạo hóa vốn đã an bày, sắp xếp. Tuy không hề trao đổi với nhau bằng ngôn từ, chỉ thể hiện bằng cử chỉ và hành vi nhưng lạ một điều là thằng Đại cùng chị Mỹ Linh lại rất hiểu nhau thành thử ra cho nên chỉ trong giây phút, cả hai đều biết rằng mình với người tình của mình sắp sửa muốn gì, làm gì ; chẳng khác gì một con kỳ đà đang chậm rãi trèo lên cành cây khô trên sa mạc cát mênh mông dưới trời nắng chang chang như thiêu tựa đốt để liếm láp vài giọt nước còn đọng lại nơi mấy chiếc lá, nó từ từ trườn người tới với một kỷ năng tinh vi, thành thạo, khéo léo nó leo lên nằm gọn gàng trên thân thể chị. Trong khi ấy, hai chân chị dần dần rộng mở ra để gọi mời. đón tiếp nó nằm vào giữa tâm điểm rồi sau đó chưa đầy hai phút đồng hồ thì đầu dương vật vừa to vừa dài vừa cứng không ngớt giựt giựt liên hồi bắt đầu mày mò, tìm kiếm lổ âm đạo, bộ phận quan trọng bậc nhất trên thân thể chị cũng như đích đến cuối cùng chủ yếu của nó ; do đã từng một lần sinh nở và do thành cơ âm đạo co giãn tối đa vả lại dịch nhờn sinh lý chị tiết ra khá nhiều nên cửa mình chị giãn nở rất rộng để tiếp nhận lấy gần như phân nữa kích thước dương vật thằng con trai nhà hàng xóm nhỏ hơn chị những mười tuổi càng lúc càng nhích dần từng cm một vào sâu bên trong nơi hang cùng hóc tận cơ thể chị. Cảm giác đau xót lẫn lộn sung sướng từ nơi hạ thể xuất phát đưa dần lên não bộ rồi từ đây một cách chậm rãi lan truyển dần dần ra khắp cả thân thể và có thể nói rằng so với những lần yêu đương, ân ái cùng chồng bốn năm về trước thì đêm nay quả thật thực sự chị mới cảm nhận được thế nào là hạnh phúc, là tình yêu do thằng em chị Nam mang đến cho chị tuy rằng nhỏ nhoi nhưng lại chứa đựng biết bao nhiêu nỗi niềm ngây ngất, đắm đuối, say sưa, mê mệt. Lúc này, toàn bộ dương vật nó đã lọt hẳn vào sâu bên trong âm đạo chị và hai hòn dái nó thì trông hùng dũng, hiên ngang bội phần bởi vì cứ mãi miết gác lên cặp đùi trắng ngần, hai bên cửa mình chị không ngừng phập phồng co bóp làm tăng thêm phần nào đó nguồn sinh lực tiếp sức cho phần dương vật rất cứng, rất to cũng như rất dài hoàn thành tốt nhiệm vụ xâm nhập, chiếm đoạt mọi ngóc ngách sâu tận bên trong cơ thể một người phụ nữ từng có chồng có con, từng cầm cành tre tới tấp quất nó không thương tiếc. Trên chiếc chõng hạnh phúc, chị Mỹ Linh và thằng Đại cả hai vừa hổn hển thở dốc vừa vận dụng hết sinh lực cũng như tinh lực để trao tặng, hiến dâng cho nhau trong đêm gió mưa phũ phàng ; vậy là đến ngày hôm nay đây, danh sách tình nhân của nó lại được ghi thêm ở hàng thứ mười lăm một cái tên đẹp tuyệt vời nữa đó là “Đỗ Trần Mỹ Linh”. Lúc bấy giờ, hai bàn tay chị ngừng lại không còn âu yếm vuốt ve từng lọn tóc hãy còn vương mùi khét nắng trên đầu nó nũa mà tự lúc nào đã chuyển lần xuống cào cào nơi tấm lưng trần trụi, gầy guộc của nó nhưng tuyệt nhiên không hề có một vết xước rướm máu hồng đỏ nào xuất hiện trên lớp da lưng non nớt thằng em trai chị Nam bởi vì mười ngón tay chị đều được cắt ngắn chứ chẳng phải là để móng nhọn hoắt như là chị Nam, chị Nguyệt, cô Loan…; do sớm chiều đều phải ra nương rẫy làm việc thì việc đế móng tay cũng chẳng ích chi vả lại đôi khi còn bị gãy móng hoặc là đất bám vào sinh nhiễm trùng ngón tay rất phiền. Thằng Đại thấy chị Mỹ Linh lại có một thao tác độc chiêu nhất mà những người phụ nữ, con gái vốn là người tình của nó từ trước tới giờ chưa từng có đó là thỉnh thoảng hai bàn tay chị lại lần xuống nhẹ nhàng vuốt dọc theo hai bên sườn nó khiến cho nó càng lúc càng muốn xuất tinh sớm nhưng bởi vì nó chủ động được thao tác quan hệ giao hợp với chị thành thử ra chưa đến lúc nó phải thất trận, đầu hàng sớm vô điều kiện với cây cờ trắng cầm trong tay. Dẫu sao có lẽ vì thế mà thời gian hai chị em yêu nhau phần nào ít hơn so với những lần trước giữa nó với những người tình khác, chỉ vỏn vẹn có mười phút đồng hồ thôi là nó cùng chị đã rơi ngay vào giai đoạn khoái ngất : cả hai như có cảm giác như vừa hụt chân rơi tõm xuống đáy một cái vực sâu tuy vô hình bất dạng nhưng thăm thẳm đến rợn cả người. Lút sâu đến ngập cả cán bên trong âm đạo chị, dương vật nó đang cử động từng chập giựt giựt liên hồi và xối xả bắn phụt vào tận tử cung chị những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo, nhơn nhớt rin rít tựa keo hồ tinh bột. Sau gần hai phút sung sướng đến cùng cực, hai chị em mới dần dần chuyển sang thời khắc rã rời, mệt mỏi rồi cả hai cùng rời khỏi người ra, lần lượt đi ra cửa hậu hứng nước mưa rửa ráy sạch sẽ ; khi ấy, mưa bên ngoài mới bắt đầu ngớt dần ngớt dần, tạnh hẳn khi đã trút xuống thế gian, vạn vật một lượng nước mãnh liệt, dữ dội. Cả chị lẫn em đều cùng trở lại chõng tre để cố gắng dỗ dành một giấc ngủ muộn màng, ngày mai là thứ hai lẽ đương nhiên thằng Đại phải trờ về Bà Rịa để đi học và cũng may ngày mai nó chỉ học có 2 môn nhẹ nhảng đó là môn Địa tiết 3 và môn Nhạc tiết 4 còn hai tiết đầu là chào cờ và sinh hoạt lớp với cô Thảo giảng dạy môn Tiếng Anh. Khoảng đâu chừng ba giờ sáng, hai đứa cùng một lượt thức giấc và lần này, chỉ cần quay qua ngó nhau giây lát là theo mách bảo của con tim, cả hai lại lần thứ hai lao vào vừa hổn hển thở vừa cởi bỏ quần áo để mà yêu đương, ân ái rồi quan hệ giao hợp với nhau bởi vì sau lần thứ nhất chắc chắn rằng vẫn còn một vài chổ nào đó trên thân thể của nhau mà chúng chưa có cơ hội để khám phá cho hết, cho tận cùng thỏa mãn nhục dục bản năng. Lần này, hai chị em cũng chẳng hề tỏ ra vội vàng hấp tấp lắm bởi vì trời vẫn còn chưa sáng ; cả hai thoải mái, tự do, dạn dĩ và táo bạo tìm hiểu thân thể, cùng trao gửi nhau nhiều thao tác làm tình tuyệt nhiên không vướng vấp một chút xíu gì gọi là ngần ngại, e ấp nữa. Gần một tiếng đồng hồ sau, khi gà vẫn còn chưa eo óc gáy sáng báo hiệu bình minh, thằng nhóc mười bốn tuổi mới chinh thức leo lên trên người chị gái hai mươi bốn tuổi và một lần nữa, nó chơi chị một cách mãnh liệt, dữ dội đến gần hai mươi phút tiếp theo đó ; quả thật là trái ngược với quá khứ bốn năm về trước bởi vì khi đó, chị ấy còn coi nó chẳng khác chi kẻ thù còn giờ đây đã hai lần làm tình với nhau thì làm sao đối với nó, chị đâu còn tâm trạng nào mà ghét cay ghét đắng./.
Để lại một bình luận