Căn nhà trọ 1 trệt 3 lầu đúc kiên cố có 2 mặt đường, mặt trước tầng trệt cho một tiệm thuốc tây bao thuê, chủ nhân ở phía sau kiêm giữ xe và bảo vệ nên tự ra quy định: Khách trọ không được phép đón tiếp và đưa khách hay bạn bè vào nhà trọ, đúng 10 giờ đêm khóa cửa, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
3 tầng lầu, mỗi tầng chia làm trước sau 2 phòng riêng biệt, mỗi phòng 4mx8m bao gồm phòng tắm & vệ sinh, chính giữa là cầu thang chung khá rộng rãi.
Hai chi em sinh đôi Hiền, Hòa 23 tuổi thuê phòng phía trước tầng một, phòng phía sau tầng một khách mới dọn ra. Tầng hai và tầng ba đều có người thuê, tất cả đều ít nói, lặng lẽ đi về, làm gì đi đâu cũng không ai biết, chỉ có điều khi chạm mặt tất cả họ đều cúi đầu lịch sự chào nhau.
Hôm nay đi làm về, Hiền vừa bước vào là Hòa đã nhặng lên cho hay phòng phía sau vừa có người thuê rồi, nghe đâu đó là 2 anh chàng học sinh ở miền Trung vào thuê 2 tháng để học luyện thi vào Đại Học.
Tính tình và sở thích của 2 chị em sinh đôi nên cũng khá giống nhau: Thích hẹn hò lãng mạn, yêu xa yêu gần, âm nhạc, thời trang… Cả hai đều đã qua Đại Học, Hiền đang làm về mảng kinh doanh tiếp thị cho một công ty quảng cáo, Hòa thì làm việc tự do ở nhà chuyên thiết kế mẫu theo đơn đặt hàng của các shop thời trang.
Đặc biệt với làn da trắng, khuôn mặt trái xoan, tóc cắt ngắn kiểu barbie, lúc nào cũng mặc những bộ quần áo do chính Hòa thiết kế riêng nên cả hai chị em trông tươi tắn trẻ trung chừng như 17 – 18 và khó có thể biết ai là chị, ai là em.
Quang và Vũ nằm trong top những học sinh giỏi của tỉnh thành, cả hai gia đình đều có của ăn của để nên ngoài việc kèm sát con cái còn đầu tư thuê thầy đến nhà dạy riêng nên Quang & Vũ không giỏi mới là chuyện lạ. Vào Sài Gòn lần này thì chuyện thi vào Đại Học nhẹ như lông se sẻ, cái quan trọng là cả hai được thoát khỏi sự kèm cặp của gia đình bấy lâu nay. Nam nhi chi chí nếu cặp được một em thành phố làm người yêu để khi về quê khoe chiến tích thì hách xì xẳng biết mấy, giả như mà chén được nữa thì ôi thôi trên cả tuyệt vời.
Buổi sáng như thường lệ Hiền bước ra đi làm, thì chừng 15′ sau Hòa cũng bước ra đi chợ để lo cơm nước cho 2 chị em trong ngày. Hòa đang loay hoay khóa cửa phòng thì nghe tiếng chào của Quang:
– Chào chị!
– Dạ, chào anh!
– Tôi là Quang mới dọn vô đây hôm qua, có chút việc muốn hỏi chị giúp.
– Chị gì mà chị, em còn nhỏ mà, chuyện gì anh cứ nói, mình hàng xóm mà.
– Ở đây chợ… chợ có gần không… em.
– Gần xịt à anh, đi bộ chừng 10′ à. Em đi chợ nè, anh cần gì em mua giùm cho.
– Phiền quá. Tui anh còn bận sắp xếp trong phòng chưa đi chợ được, hay nhờ em mua giúp thùng “mì gà tím”.
– Được chứ sao hông, nhưng mà không biết bao nhiêu, để mua về rồi tính há, thôi em đi nhen.
Quay trở vô phòng, Quang hí hửng khoe ngay với Vũ:
– Hi hi, tao làm quen được với con nhỏ ở phòng trước rồi, ẻm xinh mà ăn nói ngọt hết ý luôn, tao còn làm bộ nhờ mua dùm thùng mì gói.
– Mịa 2 thùng ở đây ăn tới ngày về không hết, còn bày đặt mua thêm, mà em tên gì vậy?
– Ơ… ơ… quên, tao chưa hỏi. Quang ngớ ra.
– Có nhiêu cũng quên, chút nữa để tao.
Nghe có tiếng gõ cửa, Vũ mò túi cầm lấy tờ 500K chạy ra mở cửa thì thấy thùng mì đã nằm dưới đất kèm mẫu giấy tính tiền gắn trên đó. Đá thùng mì vô phòng, Vũ mạnh dạn bước tới gõ cửa phòng của Hòa.
– Anh là Vũ, chung phòng với Quang, cảm ơn em mua giúp, cho anh gửi lại tiền nhe em.
– Hòa cố tình mở rộng cửa phòng cho Vũ nhìn được hết bên trong, mở ngăn kéo lục lọi một lát quay ra nói: “Em không đủ tiền thối lại, anh cứ giữ lúc nào có tiền lẻ thì đưa cho em”.
– Em đang may gì vậy. Vũ hỏi khi nhìn thấy chiếc áo dở dang trên bàn may.
– Dạ em nhận may thuê cho mấy tiệm thôi chứ có may gì đâu.
– Ôh mà bất lịch sự quá, anh vẫn chưa biết tên em!
– Hi… Em tên Hòa, em ở chung với người chị, chị em tên Hiền làm công nhân ở khu chế xuất Lê minh Xuân.
– Không biết có phải chị đẹp đẹp giống em mặc áo trắng đeo mắt kiếng mà anh gặp chiều hôm qua dưới cầu thang không?
– Xí đẹp gì mà đẹp không biết, lại còn kêu bằng chị nữa. Chị Hiền với em sinh đôi, chắc là nhỏ tuổi hơn anh, tụi em mới được 18 hồi tháng trước.
– Oh, vậy là thua anh 1 tuổi (Vũ nói dối trắng trợn).
– Ủa 2 anh là sinh viên hả, chị Hiền em mà nghe nói sinh viên là chị mê lắm đó.
– Không, anh và Quang đang chuẩn bị vô Đại Học (vẫn nói bảnh). Thôi để lúc khác gặp mình nói chuyện thêm nha em.
– Dạ, anh Vũ về bển.
Bước về phòng đóng chặt cửa lại nằm lăn xuống chiếu bên cạnh Quang, Vũ khoe thành quả:
– Hê, con nhỏ tên Hòa, chị sinh đôi của nó tên Hiền, 18 tuổi, tao nói tao 19 nó tin như sấm. Con nhỏ Hòa làm thợ may còn chị nó làm công nhân. Cả hai chị em nó nhìn đã con mắt hơn mấy đứa con gái trong lớp mình nhiều. Công nhận con gái T/P có khác, bữa nào phải dụ đi chơi, coi phim gì đó mới được.
– Vậy mày ráng cưa con chị đi, để con em cho tao. Hồi nãy đứng nói chuyện, nó cứ cười cười, đầu cúi cúi chắc cũng muốn chồng dữ lắm rồi.
– Ừ, biết rồi, chia nhau vậy cho chắc ăn. À chuyện mày với con Duyên sao rồi, trước ngày đi vô đây có sơ múi được gì không?
– Được gì đâu, ổng bà già nó còn dữ hơn ông bà già tao, Lúc nào cũng đeo đeo có làm ăn được gì, muốn ôm hun một cái nó cũng không cho. Còn mày với con bồ mày thì sao?
– Cũng vậy thôi… Ê mày khai cu chưa vậy?
– Nhiều lần coi phim xong, nứng quá tính đi xuống chỗ xóm bà Bưởi làm đại một cái lấy sĩ diện, nhưng sợ đám con gái ở gần đó thấy nên…
– Nên lại thụt vòi lại chứ gì? Tao cũng rứa.
– Té ra tao với mày vẫn… chửa thành người à? Hừ, kỳ này không khai được cu, quyết không về bến cũ.
– Ừ, kỳ này không khai được cu, quyết không về bến cũ.
Bên mâm cơm chiều của 2 chị em, Hòa kể lại cho chị không sót một chi tiết nào về câu chuyện ở nhà hôm nay, Hiểu rõ tính cô em, Hiền nói:
– Qua qua ngoại giao tình nhà trọ vậy thôi nha, đừng có kiểu lùm xùm “sư bà hóa thân ngọc nữ”, như có chuyện gì thì có nước xách giỏ về quê luôn đó.
– Lo gì chị, tụi nó ở đây có 2 tháng, mình cù cưa ghẹo ghẹo cho dzui dzui thôi mà.
– Thứ Bẩy đi Vũng Tàu không?
– Đi chơi hả chị? Lâu quá em cũng không đi.
– Đi chung với sếp, ra đó gặp đối tác thương thảo hợp đồng.
– Đi với sếp của chị thì chán chết, đàn ông gì mà yếu xìu, chưa chi đã lăn ra ngủ một mạch tới sáng.
– Sếp nói chị rủ em đi, nếu ký được hợp đồng này, sếp thưởng hai chị em mình mỗi người 50K USD như mấy lần trước.
– OK vậy thì đi liền.
Sáng thứ Bẩy Hiền Hòa vừa ra khỏi phòng thì gặp Vũ ở cầu thang.
– Hai chị em đi đâu sớm vậy ta?
– Dạ, cuối tuần tụi em về quê thăm ông bà già.
– Hà hà… cho anh theo về chơi với được không?
– Về ra mắt thì về, chứ chơi thì đây không cho chơi đâu.
– Thiệt không? Khỏi cần ra mắt, anh theo xuống làm rể luôn. Vũ đứng trên cầu thang nói với theo khi 2 chị em ở dưới nhà dắt xe ra khỏi cửa.
Suốt mấy tuần sau đó, Quang và Vũ liên tục thả thính, lúc thì gõ cửa tặng trà sữa, khi thì ngỏ lời mời đi uống cà phê nhưng đều bị Hòa đưa đẩy từ chối, lấy lý do ở quê lên chưa bao giờ đi chơi với bạn trai sợ người ngoài dị nghị với lại cũng sợ chị Hiền rầy…
Thỉnh thoảng khi biết có mặt cả Quang và Vũ ở nhà, Hòa lại mang mấy món ăn do mình nấu mang qua nhỏ nhẹ mời. Hiền cũng nhập cuộc chơi đôi khi vào buổi chiều có vẻ như hứng chí mời cả Quang và Vũ sang cùng ăn tối, khi ngồi ăn thì gắp thức ăn cho Vũ lại còn gán ghép cho Hòa với Quang. Ăn xong thì hát karaoke không mic bằng iphone kết nối với TV, mà chỉ hát song ca những bài bolero rất tình tứ, kiểu “sao anh không nói, sao em cúi mặt…”trong lúc hát cũng lúng liếng hờn ghen giống như ca sĩ tre6nsa6 khấu, làm cho quang và Vũ cứ lâng lâng uống nước đường như đang được gái đẹp đu đeo.
Nhưng cứ đúng 9 giờ tối là phòng ai nấy về, Hiền lấy cớ để anh Vũ và Quang ôn thi, còn Hiền phải ngủ sớm để hôm sau đi làm.
Thứ Bảy hôm đó, Hiền lại đi tỉnh ký hợp đồng, lần này Hiền đi một mình. Không biết có phải nhờ vào tài ăn nói khéo thuyết phục đối tác hay không, Hiền rất có duyên với công việc, lần nào đi cũng thành công và mang về cho công ty những hợp đồng béo bở. Bù lại Hiền cũng được thưởng hậu hỉ, nên chỉ vào làm mới 1 năm mà chị em Hiền Hòa (đôi khi Hiền đưa cả Hòa, 2 chị em cùng đi ký hợp đồng) đã gửi về quê đủ cho ông bà già xây nhà và mua thêm vài công đất làm của để dành.
Sáng Chủ Nhật nghe nói Hiền về quê tới chiều mới lên, Vũ thấy trống trải bèn lấy xe đi tìm quán cà phê ngồi ngắm mấy em tiếp viên chân dài.
Quang chỉ chờ có thế, biết Hòa có một mình trong phòng liền qua gõ cửa. Hòa biết là Quang đang muốn gì nhưng cũng vẫn cứ cù cưa, lúc thì như vẻ mời anh xơi, lúc thì rụt rè e e ngại ngại không được đâu. Quang nhịn không được, chờ lúc Hòa vừa quay đi liền ôm chặt lại.
– Cho anh hun cái nhe.
– Ư… ư… một cái thôi nhe, mà hun vô má thôi đó.
Quang không bỏ lỡ, nó không hun 1 cái vô má, mà hun vô tai rồi hun vô miệng lại còn bắt chước trên phim tìm cách nút lưỡi. Thấy Hòa cũng đá lưỡi lại, thế là Quang không nhả ra tiếp tục ôm Hòa nút lưỡi rồi đưa tay bóp bóp hai vú. Nhìn thấy Hòa mắt nhắm phê phê, bèn lần tay xuống cạp quần tính mò vô chỗ đó, liền bị Hòa đẩy tay ra.
– Ủa anh bỏ cái gì cứng cứng trong túi quần, nãy giờ cấn lưng em đau muốn chết.
– Ư… ư cái đó đó, tại anh yêu em quá nên cái đó nó cứng lên vậy đó.
– Thiệt hông? Ngộ ghê ha! Đâu cho em coi coi.
– Thiệt chứ sao không! Nè.
– Nhìn cái đầu cặċ đỏ hồng bóng lưỡng của Quang, Hòa nuốt nước miếng rồi vờ vịt: “Nhìn dễ thương quá hà, cho em hun cái nhe”.
Nói xong liền chu môi hun rồi mút mút nhẹ nhẹ cái khe đang rỉ tinh nơi đầu khấc, làm Quang ngay lập tức bắn hàng loạt tinh trùng ra tung tóe lên mặt và tóc của Hòa. Hòa liền đứng lên bỏ chạy vô phòng tắm, vừa chạy vừa nói:
– Anh làm cái gì vậy? Ghê chết đi, em không thích như vậy đâu! Anh đi về phòng anh đi!
Ra vẻ giận dữ, Hòa đóng mạnh cửa phòng tắm chốt lại rồi bước tới soi người trước chiếc kiếng trên tường, lấy tay vuốt tinh trùng dính trên tóc ra ngửi ngửi rồi đưa vô miệng mút sạch. Ngay khi đó Hiền và Vũ tình cờ cùng lúc về đến nhà, vừa chào hỏi vừa bước lên, Quang lật đật chạy về phòng nằm dài ra chiếu giả vờ như đang ngủ. Hòa rửa mặt xong bước ra thấy Hiền thì hỏi ngay.
– Có ký được hợp đồng không, mà sao chị về sớm vậy?
– Hợp đồng đương nhiên là ký được, có điều…
– Có điều là không trọn cuộc chơi chứ gì?
– Ừ, hai lão đối tác kỳ này ẹ quá. Một lão mới được 2 nháy là lăn ra ngủ như chết, lão còn lại thì chưa ra chợ đã hết tiền, lão bắt bú cặċ lão mãi cũng không lên, trước khi về còn đè chị bú Ɩồŋ cho ra nước lấy sĩ diện. Ở nhà có gì lạ không?
– Hi hi… mới check hàng xong, chưa bị bóc tem, rất ư là nhạy, bảo đảm đụng là lên. Chắc thằng Quang cũng vậy.
– Em cũng dâm dữ há.
– Còn phải nói, giống chị đó thôi. Nghe nói mai 2 đứa đó vô thi, chủ nhật tới là khăn gói về quê, em tính…
Chiều thứ Bẩy, Hiền & Hòa khẩn khoản mời Quang Vũ qua phòng dùng bữa cơm nói là chia tay 2 anh không biết có duyên gặp lại hay không? Quang bàn với Vũ tới giờ mang thùng bia Tiger qua để góp vui, nói thiệt hổm bữa tao dụ con Hòa bú cặċ rồi xịt vô miếng nó cả đống, hôm nay dụ nó uống say, mình khai cu cái rồi mai về.
Gọi là bữa cơm nhưng toàn là mồi nhậu, Hiền Hòa thì quần đùi áo dây không nịt vú vui vẻ tiếp Quang với Vũ nên nhoáng cái đã cạn hơn nửa thùng, mồi thì hầu như hết sạch. Hòa có vẻ như say say nói với Hiền:
– Bữa nay không hát karaoke nữa, có trò gì vui vui hay ra ngoài đi chơi đi.
– Không được đâu, bây giờ đi tối về không vô nhà được đâu. Hiền lên tiếng, hay là chơi domino đi.
– Ừ hén, chơi domino ai thua cởi áo giống trên phim đi.
– Em say rồi, thôi ngủ đi.
– Nãy giờ em uống có 1 lon hà, say đâu chị?
Nghe 2 chị em Hiền Hòa nói qua nói lại, Quang – Vũ nãy giờ nhìn vú Hiền, vú Hòa tưng tưng thì cặċ dái 2 đứa cũng khó chịu lắm rồi liền nháy mắt kẻ tung người hứng gài độ, hơn nữa nói về cờ domino thì Quang và Vũ không phải là kiện tướng sao, phen này trúng mánh lớn. Do đó Vũ binh Hiền một chữ thì Quang liền phản pháo binh Hòa một câu ngay sau đó. Cứ thế qua lại cuối cùng cũng đi đến thỏa thuận.
Quang với Hòa một phe, Hiền với Vũ một phe, mỗi người chỉ được mặc trên người 3 món đồ vì Hiền và Hòa hiện chỉ mặc áo lửng, quần đùi với xì líp thôi. Sau mỗi ván bên nào thua sẽ phải cởi bỏ ra một món, nếu tiếp tục thua mà không còn gì để cởi thì bên thắng có quyền bắt bên thua hoàn tất một công việc gì đó trong vòng 3 phút.
Để lại một bình luận