Trưa hôm đó, cậu tôi đã tận tụy nút Ɩồŋ đứa cháu gái mới dậy thì trong căn phòng đầy ánh sáng, tôi xấu hổ nằm đó hưởng thụ trong khi nhà dưới vang lên những tiếng động thường ngày. Tôi ngạc nhiên cho chính sự táo bạo của tôi và của cậu… Lỡ mẹ lên phòng nhìn thấy cảnh tượng loạn luân kinh thiên động địa này thì sao? Nhưng sự lo sợ kinh khủng đó hình như càng làm tôi háo hức thêm một cách lạ kỳ… Tôi khám phá ra một gốc cạnh thật mới lạ của con người tôi.
Cậu âu yếm nút tôi thật nhẹ nhàng làm đầu óc tôi quay cuồng như uống rượu… Cậu đã biết dùng kinh nghiệm từng trải để hướng dẫn tôi đi từ bước một… Đã vậy cậu còn làm tôi nhục nhã hơn nữa khi cậu mạnh bạo đút một ngón tay vào lỗ đít của tôi, tôi hốt hoảng định vùng vẫy nhưng cậu giữ tôi lại thật chặt, tôi bồi hồi lắng nghe cảm giác tê cứng khi ngón tay của cậu nằm sâu trong cơ thể tôi… Và rồi cái gì phải đến, đã đến với tôi, tôi ôm cái gối xiết vào mặt mà rên ú ớ trong khi Ɩồŋ tôi ứa khí ra liên miên, người tôi dao động cực kỳ, tôi đê mê tiếp nhận lần đầu tiên trong đời khoái lạc nhục dục… Đứa con gái 17 tuổi đã biến thành người đàn bà đầy say mê, con sâu nhỏ đã biến thành con bướm đầy màu sắc chói sáng… tôi ra khí bao nhiêu thì cậu âu yếm liếm nuốt bấy nhiêu.
Tôi loạng choạng chạy về phòng nằm khóc cả buổi chiều. Tôi bực tức nhất là tại sao tôi lại yếu ớt đến thế, để cho cậu làm nhục tôi, làm tổn thương đến tự ái của tôi! Nhưng kế bên sự bực tức đó, còn lại cảm giác tê dại được nếm mùi khoái lạc lần đầu, trong sự xấu hổ. Đến tối tôi viện cớ không khỏe để không xuống ăn. Tôi sợ không biết phải đối xử ra sao với cậu. Sáng hôm sau, mẹ tôi báo cho tôi biết:
– Không hiểu sao, cậu Ba con sáng sớm đã hấp tấp xách vali đi tuốt.
Tôi lẩm bẩm:
– Đi cho bỏ ghét…
Nhưng trên đường đạp xe đạp đi học, không hiểu sao, tôi nghe nao nao trong lòng, mắt tôi cứ cay nhòe… có lẽ tại sáng hôm đó bụi bặm ngoài đường nhiều quá.
Tôi bặt tin cậu Ba từ đó. Cậu không về Gò Vấp nữa mà đi du học bên Úc. Phần tôi thì đến 22 tuổi tôi lấy chồng, sinh được thằng bé. Tôi yêu chồng tôi nhưng tôi chỉ có tiếc một điều là chồng tôi không quan tâm cho lắm đến chuyện tình dục, đối với anh, sự nghiệp là trên hết. Anh làm tình như đi làm, rất nghiêm túc, không để bị ngoại cảnh chi phối. Nói tóm lại anh đem lại cho tôi tất cả từ sự sung túc, an toàn, cho đến đứa con dễ thương. Anh đem đến cho tôi tất cả ngoại trừ sự khoái lạc nhục dục.
Hôm đi ra phi trường đón cậu Ba, tôi ngượng ngùng đứng phía sau gia đình nhìn cậu lăng xăng chào đón mọi người. Cậu đã trên 30 rồi, cậu có vẻ từng trải hơn, cứng rắn hơn. Gương mặt cậu như có vẻ xa vắng hơn, ít vui nhộn hơn. Cậu nhìn thấy tôi và trong khoảnh khắc tôi thấy mắt cậu sáng hơn, tôi nghe lòng mình vui vui, lâng lâng. Lần đầu tiên tôi không cảm nhận sự bực dọc khi gặp cậu, có lẽ tôi cũng đã trưởng thành rồi và 8, 9 năm đã trôi qua…
Cậu chào hỏi vợ chồng tôi và đưa tay ra bắt tay chúng tôi. Tôi không khỏi rùng mình khi hai làn da chạm vào nhau. Có lẽ cậu cũng cảm nhận như vậy, cậu cười:
– Ủa, tay của Phượng sao nhiều điện quá làm cậu giật mình.
Mẹ nói đùa:
– Em về ở nhà vợ chồng con Phượng, nhớ nghe, lớn rồi đừng kiếm chuyện gây lộn nữa.
– Em đâu dám, gây với nó, nó đuổi ra khỏi nhà, bơ vơ biết đi đâu!
Người tôi cứ thấy lâng lâng lạ kỳ, tôi không biết có phải do gặp lại cậu hay không? Ngồi trên xe, tôi kín đáo liếc nhìn cậu. Hình như cậu phong trần hơn nên cậu điềm đạm hơn lúc xưa, đúng lúc đó cậu quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu nhoẻn miệng cười làm tôi hơi ngượng, cậu hỏi tôi bằng tiếng Anh:
– How are you, Phượng, is everything ok for you?
Tôi gật đầu nói nhỏ:
– Dạ cảm ơn cậu, mọi việc đều tốt với tụi con.
Giọng cậu thật ấm, không có chút gây hấn nào làm tôi cũng thấy vui vui.
Mấy ngày sau, tôi khám phá một cách ngạc nhiên là cậu Ba thay đổi khá nhiều, có lẽ do thời gian dài sống ở nước ngoài, cậu không còn những điểm làm tôi bực mình trong quá khứ, cậu không còn kênh kiệu, ra vẻ “ta đây”, cậu không còn tính thích châm biếm mọi người. Những lúc ngồi xa xa nghe cậu nói chuyện với chồng tôi hay với người thân, tôi thấy càng lúc càng gần gũi hơn với cậu. Có một sức thu hút nào đó kéo tôi gần với cậu. Tôi cố cưỡng lại nhưng cơ thể tôi vẫn cứ nhắc cho tôi cái kỷ niệm tuyệt vời buổi trưa cách đây 9 năm… cơ thể tôi đã nổ tung lên, đầu tôi đã tràn đầy ánh sao lấp lánh. Tôi khổ sở vô cùng như người đang vùng vẫy cố thoát khỏi cái bẫy đang khép lại. Tôi cố ý tránh mặt cậu, cực chẳng đã mới ngồi cùng bàn với cậu trong những bữa ăn, mà tôi cứ kiếm chỗ ngồi xa cậu.
Trưa hôm đó, tôi nằm nghỉ trưa. Cả nhà đi vắng, thằng con của tôi thì đang ngủ bên phòng kế cận. Một điệu nhạc vang lên từ bên nhà hàng xóm. Tất cả đều êm ả. Tôi nằm trong giường nhìn ra cửa sổ, nhìn tàn cây xanh phất phơ… Không một tín hiệu báo động, một luồng cảm xúc mạnh mẽ chợt dâng trào trong Ɩồŋg ngực tôi, tôi cố hết sức để dìm nó xuống nhưng vô vọng! Khi tôi buôn thõng sức đề kháng ra thì hai dòng nước mắt tuôn trào ra, tôi khóc ngon lành… tôi khóc như chưa bao giờ được khóc như vậy, khóc như đứa con nít… tôi úp mặt vào gối mà khóc, khóc cho vơi đi những đè nén, khóc cho tuôn ra cái áp lực trong lòng tôi…
Chợt một bàn tay vuốt nhẹ gò má của tôi. Tôi ngước nhìn lên và qua màn lệ long lanh tôi thấy cậu Ba đang mỉm cười nhìn tôi, cậu đã ngồi bên lề giường từ lúc nào tôi không hay. Tôi hốt hoảng định ngồi dậy nhưng bàn tay cứng rắn của cậu đã ghìm vai tôi một cách cương quyết. Cậu đưa ngón tay trở lên ngang miệng như ra dấu cho tôi đừng nói rồi cậu nhẹ nhàng vén áo tôi lên… tôi nhắm mắt lại khi môi của cậu ngậm đầu vú của tôi vào miệng của cậu. Tôi không cầm được tiếng rên chơi vơi khi cậu bắt đầu bú vú tôi. Nhưng phần lý trí của tôi vẫn còn đâu đó, tôi bàng hoàng năn nỉ:
– Không được đâu… không được đâu… cậu tha cho Phượng…
Cậu không trả lời chỉ luồn tay kia vào để bóp vú còn lại của tôi. Tôi run như chiếc lá trước cơn bão tố. Tôi không kiềm chế mình được nữa, trong một trạng thái mê mê tỉnh tỉnh, tôi ưỡn ngực lên để đưa vú vào sâu hơn trong miệng cậu. Tôi bật lên tiếng khóc:
– Cậu ơi, không được đâu… cậu là cậu của Phượng mà…
Cậu ngước nhìn tôi:
– Phượng thương của cậu. Cậu nhớ Phượng từ bao năm nay, cậu về Việt Nam lần này cũng vì nhớ Phượng chịu không được nữa.
Tôi hoa mắt lên, tiếng của cậu nhỏ rót vào tai tôi:
– Cậu cố đi thật xa để quên Phượng nhưng cậu đã đầu hàng. Cậu nhớ Phượng trong từng tế bào của cậu.
Tôi lại khóc… tôi để cậu hôn lên gương mặt đẫm nước mắt của tôi. Tiếng cậu vang đều bên tai:
– Lần này cậu về là để nhìn lại Phượng, nếu Phượng xua đuổi cậu thì cậu sẵn sàng ngay lập tức ra đi, không bao giờ trở lại cái nước Việt Nam này…
Cảm xúc đè nén từ bao lâu nay làm tôi càng khóc tức tưởi, giọng cậu khẩn trương:
– Cậu không dám đòi hỏi điều gì hết, cậu chỉ cần nghe một tiếng từ Phượng mà thôi… Cậu bỏ nhà đi từ 9 năm nay, cậu đã trải qua bao cuộc tình phù du chủ ý là để dập tắt tình cảm loạn luân ầm ỉ trong lòng. Nhưng rồi… Phượng ơi, cậu không còn sức lực để chống chọi nữa. Bây giờ chỉ có Phượng mới làm tắt được ngọn lửa nung nấu đó. Cậu van xin Phượng, hãy quyết định giùm cậu!
Tôi nhìn gương mặt cậu lung linh qua màn nước mắt và rồi tôi chợt cảm nhận một sự thật mà tôi dồn nén từ bao lâu nay… Tôi đã thương cậu từ lúc nào không biết, từ lúc cậu sờ chim tôi bên bờ đê hay từ trước nữa, tôi cũng không nhớ… Tôi đã cố giấu tình cảm bằng thái độ hằn học, gây gắt nhưng bây giờ được ôm cậu trong vòng tay, tôi thấy chưa bao giờ mình được sung sướng như lúc này. Khám phá ra được điều này làm tôi choáng váng mặt mày. Tôi cố gắng lắm mới lắp bắp nói được câu nói đang đè nén lòng ngực của tôi:
– Phượng cũng nhớ cậu nhiều lắm…
Cậu sung sướng cúi đầu xuống bú vú tôi. Tôi đưa tay nâng niu gương mặt của cậu, tôi cũng sung sướng ôm đầu của cậu, đưa vú cho cậu bú say mê. Tay kia của cậu se bóp đầu vú căng cứng của tôi. Tiếng mở cửa lộc cộc dưới nhà… cậu lẳng lặng quay về phòng của cậu.
Tối hôm đó tôi thao thức gần cả đêm, lý trí của tôi lại vùng lên để bắt tôi kiểm điểm lại những vô lý, những điên rồ của tôi… Tôi hoang mang, khổ sở vô cùng… Nhưng sáng hôm sau, sau khi chồng tôi đi làm, và khi cậu Ba vào giường ôm tôi vào lòng thì tôi không còn sinh lực để chống cự nữa. Cậu hôn khắp gương mặt của tôi, tôi cố né tránh môi của cậu nhưng rồi môi của cậu cũng kèm được môi của tôi, tôi rùng mình hé miệng cho lưỡi của cậu len lỏi vào miệng tôi, cậu nút lưỡi tôi làm đầu óc tôi quay cuồng. Tôi ráng dùng phần lý trí còn lại để đẩy cậu ra:
– Cậu ơi, con năn nỉ cậu, cậu tha cho con. Mình làm như vầy là không đúng.
Cậu không trả lời, tiếp tục cởi quần ngủ của tôi ra, tôi cắn răng vùng vẫy một cách yếu ớt, Cậu leo lên người tôi, mắt cậu đắm đuối nhìn sâu vào mắt tôi, cậu đã đút được đầu cu vào khe Ɩồŋ của tôi. Tôi nấc lên nghẹn ngào:
– Đừng bắt con phải ngoại tình chồng con… cậu ơi!
Nhưng cậu không nghe tôi, con cu của cậu mạnh bạo len lỏi vào khe Ɩồŋ ướt nhẹp của tôi. Tôi giận cho thân thể yếu đuối của tôi đã náo nức chào đón cuộc xâm lăng mới. Tôi cố dùng lý trí để cương quyết xô đẩy cậu nhưng hai vòng tay của tôi đã ôm siết cậu vào lòng, mu Ɩồŋ của tôi đã ưỡn lên để đón con cu căng cứng và nóng ấm, lưỡi của tôi đã đưa cho môi của cậu mút. Đã lâu lắm rồi cơ thể của tôi chưa được tôn vinh một cách huy hoàng như ngày hôm nay. Hai thân thể vật lộn với nhau thật khắn khít… Tôi không cầm được tiếng la thất thanh khi những hạch trong Ɩồŋ của tôi bắn khí ra triền miên, hòa trộn với khí của cậu… Tôi nép vào Ɩồŋg ngực cậu, tận hưởng một cách sung sướng. Anh mắt trìu mến của cậu là cả một niềm hạnh phúc cho tôi. Tôi chưa kịp lấy lại hơi thở bình thường thì cậu lại chơi tôi lần thứ nhì. Chậm hơn… Sâu hơn… Cu cậu tràn đầy khe Ɩồŋ của tôi… tôi chới với, được kéo đi bay bổng xa tít… Tôi ôm cậu mà ra khí liên miên.
Những ngày sau đó tôi sống như bay trên mây, chúng tôi lợi dụng mọi cơ hội để làm tình với nhau. Cậu Ba đã khơi lại trong tôi ngọn lửa dục vọng bị dập tắt từ bao năm nay. Cậu chỉ dẫn cho tôi tất cả về tình dục vì thật ra tôi vẫn còn khù khờ về chuyện này, chỉ biết những điều tối thiểu mà chồng tôi biết. Tôi vô cùng thích thú được cậu nút Ɩồŋ vì chính cậu là người đầu tiên và cũng là người độc nhất đã hướng dẫn cho tôi biết cách làm tình tuyệt vời này. Tôi lại đòi cậu cho tôi ngậm được cu của cậu vào miệng, con cu thật hùng dũng, tôi thích thú cảm nhận nó co giật thật dễ thương trong miệng của tôi.
Cậu mời vợ chồng tôi đi một tour ra miền Trung du lịch nhưng chồng tôi bận việc công không đi được, anh để tôi đi cùng cậu Ba. Thật là tuyệt vời cho tôi, tôi được sống hạnh phúc 7 ngày 7 đêm với người tôi yêu thương nhất trên đời. Tôi nghĩ nếu có đánh đổi 7 ngày đó với sự sống của tôi, tôi cũng dám chấp nhận. Chúng tôi quấn quýt với nhau như một cặp vợ chồng thật sự. Từ tình cảm đến tình dục. Được cậu nắm tay đi dạo trên bãi biển hay tối đến được cậu âu yếm làm tình… tôi nhắm mắt sung sướng hưởng thụ. Lòng tôi tràn đầy tình yêu của cậu.
Nhưng rồi thực tế lại đánh thức tôi dậy. Ngày cậu ra phi trường, tôi cáo bệnh nằm nhà, không dám tiễn đưa cậu, sợ mọi người nhận ra tình cảm của tôi. Tôi nằm nhà khóc sướt mướt cả buổi chiều.
Vài năm sau, chồng tôi bị dính líu trong một vụ tham nhũng quy mô và bị tù đày. Tôi ly dị được với chồng tôi và với sự bảo lãnh của cậu Ba, tôi dẫn con sang Úc. Gặp nhau mừng mừng tủi tủi, tình yêu vẫn còn đậm đà, cậu đề nghị tôi về chung sống với cậu. Rồi một ngày nọ, cậu trịnh trọng xin được cưới tôi làm vợ. Lẽ dĩ nhiên là tôi sung sướng chấp nhận. Cậu chạy chọt làm giấy tờ giả mạo để được cưới tôi một cách chính thức, chúng tôi cắt mọi liên lạc với gia đình bên Việt Nam để tránh sự phiền phức với mối tình loạn luân của chúng tôi. Tôi lại sanh được hai đứa bé với cậu. Chúng tôi thương yêu nhau đằm thắm. Nhưng rồi mẹ tôi sang Úc kiếm tôi để viếng thăm, chúng tôi đành phải thú thật mọi chuyện với bà. Mẹ tôi cũng đành phải thở dài chấp nhận mà thôi. Bà lại nói riêng cho tôi nghe:
– Khi ở Việt Nam mẹ đã đoán được mọi chuyện rồi, chỉ cần thấy con và cậu Ba nhìn nhau là đã biết hai đứa có tình ý với nhau rồi. Tụi bây cứ nhìn nhau trân trân, chỉ có đui mù như thằng chồng cũ của con mới không nhìn thấy!
Rồi mẹ còn bật mí cho tôi biết một bí mật được giấu kín từ mấy chục năm nay… Hồi còn trẻ chính bà cũng đã có tình ý với một người anh cô cậu nhưng cả hai không dám đi xa hơn. Bây giờ bà có phần nào vui cho tôi khi thấy tôi can đảm hơn, dám đi ngược lại dư luận và luân lý. Mẹ tôi lại còn nghĩ xa hơn nữa… Để tránh phiền phức, khó xử cho mấy đứa con của chúng tôi sau này, Bà bắt chồng tôi phải thật sự là rể của bà, phải kêu bà bằng mẹ và bỏ đi tiếng xưng hô chị em.
Để lại một bình luận