Phần 6: Sống chung với sói
Từ cái đêm ôm ấp mẹ tôi, nhìn cha tôi cúi mặt bước ra khỏi phòng ngủ của hai vợ chồng, thằng Hiếu biết, nó đã chính thức trở thành người đàn ông của mẹ tôi. Trong đầu cha tôi bây giờ chỉ còn vang vọng câu nói trong khoái lạc của mẹ tôi “… Em là chọn anh! Chồng em chưa bao giờ thỏa mãn em. Không phải vì thằng Thiện thì em đã bỏ ổng từ lâu rồi…” Chính câu nói ấy đã phá vỡ được bức tường phòng thủ cuối cùng trong lòng cha tôi.
Mẹ tôi thì ngày càng thuần phục, cha tôi thì ngày càng nhu nhược. Tôi phải trách ai đây. Không thể trách thằng Hiếu được, bởi vì chính tôi là người đã bỏ viên thuốc mê ấy vào nước của cha mẹ, chính tôi là người đã mở cửa mời thằng Hiếu vào chơi mẹ mình. Chính tay tôi đã phá nát tổ ấm của mình, hay nó vốn dĩ đã tan nát bên dưới vỏ bọc gia đình hạnh phúc.
Tuy nhiên nghĩ kỹ lại, có lẽ tình huống hiện tại của gia đình tôi cũng không đến nỗi nào. Mặc dù có chút kỳ lạ nhưng bây giờ cả nhà chúng tôi vẫn sống chung một cách “hòa thuận” với nhau. Trạng thái cân bằng kỳ lạ này tốt hơn nhiều so với việc cha mẹ tôi lôi nhau ra tòa và tôi phải chọn chung sống với một trong hai. Tôi yêu cả hai và mong muốn cả nhà tôi luôn ở bên cạnh nhau, cho dù có thêm sự xuất hiện của thằng Hiếu.
Hôm nay nhà tôi đông vui hơn mọi khi. Vừa xế chiều, cha mẹ tôi đã đóng cửa quán sớm để về nhà chuẩn bị tiếp khách. Ông bà nội cùng vợ chồng bác hai và đứa con trai duy nhất của họ, thằng Đức, có dịp đi Sài Gòn về tiện ghé nhà chơi. Vợ chồng bác hai đến khi lớn tuổi mới có một mụn con là thằng Đức, nên từ nhỏ đã cưng chiều hết mức. Theo vai vế, tôi phải gọi thằng Đức là anh, nhưng bởi vì nó mới có 12 tuổi, nên tôi cứ gọi là thằng và bị cha mẹ mắng hoài vụ đó.
Mẹ tôi và bác hai gái đang loay hoay nấu nướng trong bếp. Cha tôi cùng ông nội và bác hai trai thì đang cụng ly lách cách trên phòng khách. Mấy chai rượu ngoại mà cha tôi cất trong tủ bấy lâu, hôm nay có dịp đem ra đãi khách. Thằng Đức đang kỳ kèo đòi lên phòng tôi chơi game, nhưng tôi biết nó mà vô phòng tôi thì thể nào cũng táy máy tay chân mà nghịch máy tính của tôi. Đang tìm cách dỗ thằng Đức thì tôi thấy một dáng người quen thuộc xuất hiện trước cửa.
Thằng Hiếu bước vào nhà trong sự sửng sốt của cha và tôi. Nó đưa mắt nhìn một lượt rồi mở miệng…
– Chào cả nhà! Con ghé qua quán tìm Thiện chơi, mà thấy quán đóng cửa nên con ghé qua nhà xem có chuyện gì không. Nếu nhà mình có khách thì để hôm sau con ghé qua cũng được ạ.
Vẻ lễ phép cùng gương mặt điển trai, sáng sủa của thằng Hiếu đã lập tức ghi điểm với ông nội và bác hai. Nhưng tôi và cha đều biết, đằng sau vẻ ngoài thiên thần ấy chính là một con sói săn mồi hoang dã. Cha tôi vừa định mở miệng để khéo léo kêu nó về thì ông tôi đã lên tiếng:
– Bạn của Thiện hả con? Con tên gì?
– Dạ con tên Hiếu, học chung lớp với bạn Thiện. Con cũng thường hay qua quán phụ giúp nên hôm nay thấy quán đóng cửa sớm, con cũng hơi lo, không biết gia đình có chuyện gì không.
– Cái thằng còn nhỏ mà lễ phép, hiểu chuyện quá! Thôi vô nhà chơi đi con, rồi chút ở lại ăn cơm với cả nhà luôn. Ông là ông nội thằng Thiện, đây là bác hai nó. Người nhà không mà, khách khứa gì đâu!
Nó lễ phép gật đầu chào từng người rồi cất bước vào trong. Cha tôi lại nâng ly mời mọi người, chẳng ai nghi ngờ điều gì cả.
Bước đến chỗ tôi, nó xoa xoa đầu thằng Đức rồi hỏi tôi:
– Cu này con ai đây Thiện?
– Đức, con bác hai của “con”. Tôi nhanh nhảu trả lời theo thói quen.
Nghe tôi xưng “con” với thằng Hiếu, thằng Đức hơi ngước nhìn tôi đây thắc mắc. Thấy thằng Đức nhìn, tôi lúng túng chống chế:
– À đây là anh Hiếu, bạn cùng lớp với anh. Tụi anh đang chơi trò “bố – con”, anh đang làm “con” nên phải kêu anh Hiếu là “bố”.
Thằng Đức nghe thế thì ánh mắt sáng lên một tia hiếu kỳ thích thú. Rồi như nhận ra gì đó, nó giương cổ lên cãi:
– Đức mới là anh. Thiện phải gọi là “anh Đức”!
Thằng Hiếu nhếch mép cười:
– Đúng rồi! Gia đình thì phải có thứ bậc trên dưới rõ ràng. Thiện dẫn anh Đức lên phòng mở game cho anh chơi đi, rồi quay xuống cho “bố” bảo.
Thằng Đức nghe vậy thì mừng như bắt được vàng. Tôi thì chỉ biết nhăn mặt rồi gật gật đầu làm theo.
Thằng Đức theo tôi lên phòng. Mở máy tính, vào game cho nó chơi xong, tôi tức tốc quay xuống bếp. Vừa đến chân cầu thang tôi đã nghe tiếng cười nói giòn giã của mẹ và bác hai gái trong bếp. Thằng Hiếu lại chinh phục bác hai gái bằng khả năng ăn nói điêu luyện và gương mặt sáng sủa của nó. Bước vào, tôi thấy nó đang cầm tay bác hai tôi mà xem tới xem lui:
– Con phải công nhận bàn tay bác đẹp và mịn màng thật. Nhìn bàn tay là biết bác có số hưởng phúc con cháu rồi.
Thấy tôi bước vào, mẹ tôi vội bảo:
– Hôm nay mẹ mới biết Hiếu còn biết xem bói nữa đấy! Nó đang xem chỉ tay cho bác hai nè.
Tôi nhìn thằng Hiếu một cách ngờ vực. Đây chắc chắn là một lý do ngớ ngẩn nó bịa ra để động chạm vào bác hai tôi thì có. Nhưng cùng lắm thì nó cũng chỉ lợi dụng nắm tay nắm chân thôi, chứ cả nhà tôi đang ở đây thì nó còn làm được gì chứ. Nghĩ vậy nên tôi cũng chỉ biết ậm ừ cho qua.
Thằng Hiếu vuốt ve tay bác hai gái tôi một lúc thì bà tôi cũng từ nhà trước bước vào và tham gia vào câu chuyện. Nhìn ba người phụ nữ nói cười vui vẻ, tôi chợt có cảm giác thằng Hiếu mới đúng là một thành viên của gia đình.
Để lại một bình luận