Tôi vội kiếm 1 viên Panadol cho Quỳnh uống. Chừng nửa tiếng sau Quỳnh vẫn không bớt sốt. Trán, tay và chân đều nóng hầm hập. Không biết làm sao tôi đành xách xe chạy vòng vòng đi kiếm nhà thuốc. Nhưng lúc gần mười một giờ đêm thì chẳng còn nhà thuốc nào mở cửa. Đang bối rối thì chợt nhớ tới mấy nhà thuốc đối diện bệnh viện Chợ Rẫy. Quả thật, tôi dễ dàng tìm được một nhà thuốc ở đó. Nghe tôi trình bày xong, chị bán thuốc lấy cho tôi mấy liều thuốc và dặn chườm khăn âm ấm sẽ giúp hạ sốt nhanh hơn.
Về đến nhà, cho Quỳnh uống một liều thuốc xong tôi nấu nước, pha ra âm ấm và nhúng một cái khăn để chườm lên trán cho Quỳnh. Cái động tác pha một chút nước ấm, một chút nước lạnh, thử. Rồi lại pha một chút nước ấm, một chút nước lạnh, thử. Cứ như tôi đang chăm sóc một em bé sơ sinh vậy. Xong tôi cứ ngồi đó, thỉnh thoảng lại kiểm tra xem có bớt sốt chút nào không. Gần mười hai giờ thì Quỳnh hạ sốt, mồ hôi túa ra như tắm. Tôi sờ trán, tay và chân Quỳnh đều toát mồ hôi. Tôi mừng vì công lao mình đêm hôm chạy đi mua thuốc cũng được đền đáp. Quỳnh cũng bảo Quỳnh hết lạnh và thấy đỡ hơn. Tôi nhẹ nhàng hỏi Quỳnh có muốn ăn gì không. Quỳnh bảo không muốn ăn gì, chỉ thấy nóng. Lúc này quần áo Quỳnh đã ướt đẫm mồ hôi. Tôi bảo để tôi lấy quần áo cho Quỳnh thay, rồi tôi mở tủ, lấy ra một bộ đồ ở nhà cho Quỳnh. Tôi đỡ Quỳnh ngồi dậy để thay đồ nhưng tay chân Quỳnh cứ xuội lơ ra. Tôi đành phải hỏi hay để tôi thay giúp cho. Quỳnh ngập ngừng một hồi rồi bảo tôi tắt đèn đi.
Trong bóng tối, tôi nhẹ nhàng kéo cái áo thun của Quỳnh lên, nhấc từng tay một luồn ra khỏi ống tay áo rồi kéo áo qua khỏi cổ. Quỳnh vẫn còn mặc áo ngực. Loại áo trơn không có ren, không có hoa văn. Tôi hỏi Quỳnh cởi luôn áo trong ra. Thấy Quỳnh không trả lời, tôi chần chừ một chút rồi đưa tay tìm cái móc khóa phía sau. Cái áo bật ra, tôi lại nhẹ nhàng luồn tay Quỳnh để lấy cái áo ngực ra. Quỳnh bỗng hơi khép hai cánh tay vào sát người. Không biết vì lạnh hay vì muốn che giấu đi hai bầu ngực căng tròn của mình. Nhưng dù Quỳnh có che tay và đèn đã tắt. Tôi vẫn nhìn được hai bầu vú của Quỳnh nhờ ánh sáng từ đèn đường hắt vô. Nó to, đẹp, nhìn thon và hơi ưỡn ra trước. Hai núm vú nổi rõ trên bộ ngực tuyệt đẹp này. Tôi nghĩ thiên thần cũng chỉ có bộ ngực đến thế này là cùng. Cái khoảnh khắc ấy chỉ kéo dài vài giây vì tôi phải nhanh chóng tròng cái áo mới vào cho Quỳnh rồi đỡ Quỳnh nằm xuống. Tiếp đến tôi kéo nhẹ quần dài xuống cho đến khi tụt hết ra và tròng cái mới vào. Quỳnh hình như chỉ mặc một loại quần lót. Loại có viền ren nhỏ, xinh xắn, có đính nơ ở phía trước lưng quần.
Vài ngày sau Quỳnh khỏi bệnh. Có lẽ do chuyến tập thể dục đầu tiên gây ra sự cố như vậy nên hai đứa không dậy tập chạy bộ nữa. Hai đôi giày mới dùng được một lần cũng phải đem xếp xó.
Thấm thoát mà tôi đã đi làm được hai năm và Quỳnh cũng gần tốt nghiệp. Trong những năm qua, sau cái đợt bệnh đó, tôi và Quỳnh nói chuyện với nhau ở một mức độ bình thường trở lại. Thỉnh thoảng Quỳnh vẫn có bạn đến chơi. Trong đó đứa tôi hay gặp nhất là Thùy Dương. Thùy Dương da rất trắng. Tóc duỗi thẳng. Khuôn mặt nhìn cũng khá xinh. Nhưng không hiểu sao mỗi lần tiếp xúc, tôi chỉ kết luận hai từ về Thùy Dương mà cảm giác của tôi mách bảo thế này: lạnh lẽo. Thùy Dương rất hay qua nhà tôi và ở lại học bài, trò chuyện với Quỳnh. Có lần tôi thức lúc 4h sáng mà thấy hai đứa vẫn còn thức rì rầm. Tôi chỉ biết chép miệng: bà tám thật.
Thực lòng mà nói Thùy Dương cũng là con người đặc biệt. Hiểu biết nhiều. Bạo dạn. Có cách trò chuyện kỳ lạ và cũng dễ cuốn hút. Nhưng cách trò chuyện ấy đôi khi lại “xịt keo” tôi vậy. Một ngày nọ, Thùy Dương qua nhà tôi lúc Quỳnh chưa về. Khi ấy tôi đang xem phim trên HBO. Nhân vật nữ trong phim có cặp ngực khá đẹp. Thấy vậy Thùy Dương hỏi tôi:
– Anh có thích con gái ngực to vậy không?
Câu hỏi bất ngờ nên tôi ậm ờ:
– Ừm, cũng thích
Thùy Dương lại hỏi tiếp:
– Vậy là anh thích con Quỳnh à, ngực nó cũng to đấy.
Tôi ú ớ:
– Ơ, đâu có.
Thùy Dương xích sát lại gần tôi, hỏi nhỏ:
– Này, anh đã nhìn thấy ngực của nó chưa?
Tôi đành phải nói dối:
– Tất nhiên là chưa rồi.
Thùy Dương cười hi hi kiểu như chọc quê tôi. Tôi chợt cảnh giác:
– Sao Thùy Dương lại cười?
Thùy Dương trả lời ỡm ờ:
– Ngực con Quỳnh ấy, nhìn đẹp lắm đó.
Tôi đã lỡ phóng lao phải theo lao, nên hỏi tiếp:
– Sao Thùy Dương biết đẹp?
Thùy Dương trả lời ngay:
– Ngày nào mà em chẳng thấy
Tôi cũng hỏi ngay:
– Làm sao mà thấy?
Thùy Dương vẹo đầu ra dáng suy nghĩ:
– Vậy đi, anh làm theo những gì em nói nhá
Theo lời Thùy Dương nói thì tôi ra khỏi nhà, kiếm một chỗ gửi cái xe máy của tôi, rồi kiếm một chỗ uống nước gần nhà mà ngồi đợi. Một lúc sau thấy Quỳnh về. Nhưng Quỳnh không thấy tôi. Một lúc nữa Thùy Dương nhắn tin qua điện thoại cho tôi bảo tôi về nhà gấp. Tôi đi lại nhà, Thùy Dương ra mở cửa rồi bảo tôi nấp vào trong phòng ngủ. Đoạn tắt hết đèn Neon trong nhà, chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ mà thôi. Tôi ở trong phòng một lúc thì Quỳnh bước ra từ phòng tắm. Vừa nhìn thấy Quỳnh là tôi đã sững sờ cả người. Quỳnh chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót màu trắng. Cả một thân hình tuyệt mỹ đi ngang qua cửa phòng ngủ với cái nhìn không chớp mắt của tôi. Với ánh đèn ngủ yếu ớt, tôi nhìn ra ngoài phòng khách mà không sợ ai trông thấy. Tôi lại càng sững sờ hơn khi thấy Thùy Dương đang ngồi trên giường, hai tay ôm lấy cái thân hình của Quỳnh đang đứng bên cạnh giường, miệng ngậm vào một bên vú của Quỳnh. Quỳnh khẽ ưỡn mình, thoát ra những tiếng rên khe khẽ. Thùy Dương càng ngày bú càng mạnh, phát ra những âm thanh đặc trưng khi một đôi môi đang ôm ấp một bầu vú. Bỗng Thùy Dương dừng lại, lấy ra một mảnh vải, nói với Quỳnh:
– Hôm nay chơi một trò chơi nào
Quỳnh hỏi lại:
– Trò gì
Thùy Dương lại ỡm ờ:
– Từ từ rồi biết
Đoạn dùng mảnh vải bịt mắt Quỳnh lại. Và nói tiếp:
– Còn nữa
Rồi dùng một đoạn dây vải buộc hai tay Quỳnh ra sau lưng. Thùy Dương cười thích thú:
– Xong rồi đấy
Vừa nói Thùy Dương vừa ôm thân hình của Quỳnh đẩy nằm ngửa ra giường vừa bảo:
– Quy định thế này: không được hỏi hay dừng lại. Rõ chưa?
Quỳnh gật đầu:
– Rồi.
Thùy Dương quay lại về phía tôi, nắm tay tôi kéo ra khỏi phòng. Tiến gần lại giường của Quỳnh thì Thùy Dương bỏ tay tôi ra và cúi xuống liếm nhẹ vào một núm vú của Quỳnh. Tôi thấy Quỳnh hơi ưỡn người lên, bộ ngực cũng vì thế mà căng cứng theo. Trời ơi, tôi không ngờ lại có dịp được nhìn lần thứ hai bộ ngực hoàn mỹ này. Bộ ngực đó đang ở trước mặt tôi. Hoàn toàn phơi bày, không chút che đậy và dấu diếm. Tôi đứng sững cả người mà nhìn Thùy Dương đánh lưỡi trên núm vú của Quỳnh. Cái núm vú nó cứ săn cứng cả lên như mời mọc, khiêu khích những thứ vô tri nhất. Bỗng Thùy Dương đứng dậy, đẩy tôi lại và ấn đầu tôi xuống ngực Quỳnh.
Tôi như mất hết lý trí, không còn làm chủ được bản thân mình. Đầu óc quay cuồng, như muốn nổ tung ra. Và dường như bản năng trong tôi trỗi dậy. Tôi nhắm nghiền mắt lại và đưa lưỡi liếm vào núm vú bên kia của Quỳnh. Tôi liếm hăng say theo những tiếng rên đầy nhục cảm và kích thích của Quỳnh. Trong thoáng chốc tôi nhận ra tôi không còn liếm nữa mà ngậm cả bầu vú của Quỳnh vào miệng mình. Như một kẻ nhịn khát lâu ngày gặp được một ngụm nước mát, như một kẻ nhịn đói lâu ngày gặp được một bầu sữa ngon. Tôi cứ bú mãi bú mãi cho đến khi Thùy Dương kéo tôi ra.
Tôi nén từng tiếng thở dốc của mình xuống tận đáy phổi. Thùy Dương nhìn tôi cười, dùng hay tay kéo áo tôi ra qua khỏi đầu. Tôi chưa kịp định thần thì Thùy Dương đã kéo quần tôi xuống, cả trong lẫn ngoài. Cái ấy của tôi bung ra căng cứng như một con thuyền chiến khao khát biển khơi. Thùy Dương cũng tự cởi hết đồ ngoài ra chỉ còn mặc mỗi đồ lót. Trong ánh sáng mờ mịt lúc đầu, nay đã trở nên rõ hơn đôi chút, tôi cũng nhận ra được thân hình của Thùy Dương trắng đến dường nào. Thùy Dương quỳ xuống bên cạnh giường, hay tay vén 2 chân của Quỳnh ra hai bên. Đưa lưỡi liếm vào chỗ kín của Quỳnh qua lớp quần lót. Một tay ôm vòng qua chân Quỳnh, tay kia của Thùy Dương nắm lấy cái ấy của tôi và đẩy đưa nó liên tục.Cảm xúc của tôi dâng tràn theo bàn tay nhỏ nhắn và trắng mịn của Thùy Dương.
Được một chốc Thùy Dương bỏ tay ra khỏi chym của tôi và dùng hai tay kéo tuột cái quần lót của Quỳnh xuống. Thùy Dương ấn tôi ngồi xuống bên cạnh giường, vào vị trí của Thùy Dương lúc nãy. Cả một thế giới chìm đắm trước mắt tôi. Không còn đau khổ, không còn ai oán, than van. Không còn những hờn ghen nhỏ nhen nhất. Không còn những suy nghĩ ấu trĩ, hư vô. Tôi đưa lưỡi liếm từng giọt sương đêm trong vắt nhất. Nâng niu những rung động dịu dàng trong tiếng ca đầy âm hưởng của khoái lạc ngân vang. Thùy Dương nhẹ nhàng ngồi xuống sau lưng tôi, ôm vòng qua người tôi và đưa tay nắm lấy cái bản năng của người con trai trên cơ thể tôi. Thùy Dương áp sát ngực vào lưng tôi. Đung đưa phần hạ thể như những đợt sóng dập dìu vào sau tôi. Như chạy theo nghìn tiếng trống trận giục giã. Cái bản năng của tôi đã lên đến gần tới cao trào của khoái cảm. Thùy Dương lại bỏ ra, nằm xuống đất xen vào giữa tôi và thành giường, đoạn ngậm lấy cái bản năng của tôi. Tôi đã úp hẳn mặt vào chỗ ấy. Điên cuồng và dữ dội. Quỳnh đang oằn người với những âm thanh có cung bậc rất cao. Và tôi ra…
Sau ngày ấy, những tin nhắn của Thùy Dương đã giải thích với tôi. Hai người ấy chỉ là không cưỡng nổi đam mê của sự tò mò để tìm ra một cái gì đó khác lạ, chứ bản thân không khác lạ so với những người con gái khác. Và cũng chưa vượt qua cái thử thách cuối cùng.
Đến lúc Quỳnh tốt nghiệp và trở về Bình Dương làm việc. Tôi vẫn ở lại Sài Gòn, trong căn nhà nhỏ ở đường Hậu Quỳnh. Căn nhà đọng lại một bí mật mà cả đời này, kiếp này không thể lặp lại lần thứ hai. Thỉnh thoảng tôi cầm lại đôi giầy trắng viền đỏ Asia của Quỳnh chỉ mới mang một lần. Mắt nhìn giày đó mà nước mắt giọt nhẹ lên tay tôi.
Để lại một bình luận