Phần 3
Tắm xong thấy nhẹ nhõm cả người. Bao nhiêu sự mệt mỏi sau chặng đường hăm hở đạp xe đều tan biến nhường chỗ cho cái đói cồn cào của chàng trai 18 luôn thèm ăn.
Tôi lại được ngồi bên mẹ và luôn nhận được những món ăn ưa thích từ xưa.
Mẹ luôn gắp thức ăn cho tôi và ngắm nhìn đứa con trai lâu ngày mới gặp lại.
– Ăn đi con! Bữa nào mẹ cũng nấu đủ hai suất cho hai mẹ con vì lo nhỡ con về bất thình lình. Tại con không về nên mẹ phải ăn cố. Vì thế… Rồi mẹ vạch áo, cười: Đây này, béo ú xấu chết đi được…
Tôi ngừng nhai, trố mắt nhìn vào mảng da bụng trắng ngần và núng nính của mẹ.
– Con xin lỗi bận nhiều việc quá mẹ ạ. Với lại con gọi cho mẹ hoài mà mẹ đâu có nghe. Hay mẹ thay số rồi?
– Ơ… À ờ nhỉ! Mẹ thay số mới khi con đi chừng một tháng bởi vì số trước là theo kiểu tính cước trả sau. Nhưng mẹ dùng số mới gọi mà con đâu có trả lời? Hay lại tình yêu, tình báo nên quên gái già nhà quê mất rồi?
Tôi đã hiểu số máy lạ thường gọi cho tôi là của mẹ.
– À! Con xin lỗi vì mẹ gọi số mới không ghi trong danh bạ nên con tưởng là số người lạ, con không nghe người lạ gọi bao giờ vì toàn gọi quảng cáo bán hàng. Mà hai số đuôi của mẹ là 93 phải không ạ?
– Đúng đấy! 098… 1993. Ngày tháng năm sinh của mẹ. Chọn mua số này cho dễ nhớ. Giờ ghi vào danh bạ đi, đừng có bảo mẹ là “Người lạ” nữa nhé!
– Vâng ạ! Kìa! Mẹ ăn đi chứ! Từ nãy tới giờ mẹ chưa…
– Mẹ thấy không đói vì mừng đây mà. Để mẹ ngắm con trai của mẹ. Lớn quá rồi! 18 tuổi có lẻ rồi đấy. Chả trách mẹ mau già…
– Mẹ còn trẻ đẹp mà…
– Con khen mẹ thì khác gì mẹ hát con khen hay. Chưa được ông nào khen… hí… hí. Mẹ vừa nói vừa khúc khích cười, hai gò má hồng lên theo nhịp cười.
– Mẹ ơi! Thế mẹ biết sử dụng các ứng dụng của máy đt và máy tính bảng con mua cho chưa?
– Rồi! Nhưng mẹ lười lắm. Chỉ dùng xem báo, xem phim hoặc Video thôi. À! Mà mẹ biết dùng Zalo rồi nhé. Các cô trẻ ở cơ quan hướng dẫn. Có chuyện này hay lắm, buồn cười lắm khi dùng Zalo, để rồi mẹ kể cho con nghe sau. Giờ kể chuyện cho mẹ nghe xem những tháng ngày qua con làm những gì? Bận học quá hay sao mà không về với mẹ?
Rồi cả hai mẹ con tôi tíu tít kể những ngày vắng nhau. Thấy tôi không đả động gì tới chuyện trai gái, yêu đương, mẹ nhẹ nhàng:
– Đã có bạn gái hay người yêu chưa mà thấy lẳng lặng không kể cho mẹ nghe thế.
Tôi cười và lắc đầu. Cũng thấy chưa đến lúc kể với mẹ chuyện người bạn Zalo của tôi. Tôi lấy từ trong ba lô cọc tiền gần 1 tỷ đưa cho mẹ…
– Mẹ ơi! Tiền con kiếm được vì đi dạy thêm, làm ngoài giờ đấy mẹ ạ. Con đưa để mẹ chi tiêu…
Mẹ nhìn tôi, cảm động:
– Ôi con trai bé bỏng của mẹ! Mẹ đi làm cũng có lương đủ tiêu pha mà. Nhà mình neo người, ít công to việc lớn phải tiêu nhiều tiền đâu. Nhưng mẹ sẽ giữ cho con. Nay mai lấy vợ, có con thì cần nhiều đấy. Biết tiết kiệm và làm ra tiền là mẹ vui lắm rồi. Nhưng cấm việc đua đòi, chơi bời, xao nhãng học hành đấy nhé! Hư là mẹ đét cho cháy mông chứ đừng đùa…
– Con biết mà mẹ! Con được học dồn trước một năm đấy mẹ ạ. Sang năm là con thi tốt nghiệp rồi. Con sẽ kiếm tiền để mua nhà ngoài thành phố đón mẹ xuống ở cho đỡ vất vả và có mẹ, có con…
– Thôi! Tính sớm làm gì cho mau già? Cứ tốt nghiệp đi đã rồi tính.
Thấy tôi ngáp hoài, mẹ giục:
– Thôi đi ngủ sớm đi! Con mệt đấy. Ơ! Mà gần 11 giờ đêm rồi còn gì. Giường ngủ của con mẹ luôn dọn gọn gàng, sạch sẽ rồi. Y như mọi lần trước. Chúc con ngủ ngon…
Tôi ngước lên nhìn mẹ rồi đứng dậy hôn lên vầng trán cao sáng của mẹ.
– Con chúc mẹ ngủ ngon, mơ đẹp ạ!
– Mẹ lúc nào chả nghĩ và mơ đến con trai yêu của mẹ!
Rồi mẹ nhẹ chân bước về phòng mẹ. Tôi vào phòng của mình, nằm ngửa ra nhìn trần nhà không một vết nhơ bụi hay mạng nhện như ở những nơi vắng không có người sinh hoạt thường xuyên. Tôi úp mặt xuống gối và nhận ra chút hương thơm dầu gội trên tóc mẹ lúc nãy.
Tôi chợt nhớ đến BhQ. Mở máy ra thấy tín hiệu bong bóng thông báo có tin.
Đúng thế! Là BhQ!
– Anh ngủ rồi hay sao mà im lặng thế?
– Chưa đâu em! Vừa tắm xong liền mở Zalo để chát với em đây.
– Tự nhiên em thấy nhớ anh quá! Ước gì mình gặp nhau lúc này nhỉ. EyA mất rồi!
– Anh thấy mình thật may mắn, hạnh phúc khi có em. Mình chát với nhau để thấy mặt nhau đi. Ai đời cứ nói yêu nhau mà chả bao giờ được nhìn mặt…
– Sợ anh chê em già. Mà này! Để sáng mai đi, em sẽ hiện diện cho anh thấy. Nói trước với anh là em có đứa con trai, hôm nay cháu ở nhà. Anh có muốn nhìn mặt con em không…
– Có! Nhưng anh sợ nó không chấp nhận anh. Giận anh tranh giành mất mẹ nó…
– Vậy cứ từ từ để em… thăm dò xem thằng bé có ưng người tình trong… mộng ảo của mẹ nó không đã nhé. Hôn và chúc anh ngủ ngon nhé anh yêu!
Tôi đóng máy và bâng khuâng nhớ người trong mộng.
Nghe tiếng bước chân của mẹ ngoài cửa…
– Chưa ngủ à Quân?
– Dạ! Chưa mẹ ạ! Con có chút việc cần làm ngay. Mẹ cũng chưa ngủ sao hả mẹ?
– Ừ! Cũng chẳng hiểu sao giờ mẹ hay thức khuya. Nhất là hôm nay có con về mẹ hết cả muốn ngủ.
Tôi đứng dậy, vẫn quần đùi, áo may ô ra mở cửa…
– Thế thì mẹ vào đây nói chuyện với con vậy. Con cũng đang chờ nghe chuyện Zalo mà mẹ cho là buồn cười đây.
Mẹ vào ghé ngồi lên giường tôi. Mẹ vuốt phẳng cái gối đôi trên giường, nhặt những sợi tóc dài rơi trên gối…
– Cứ cách một đêm là mẹ lại sang đây ngủ cho đỡ nhớ con. Đã thành thói quen rồi. Lẽ ra đêm nay tới… phiên mẹ ngủ ở đây… Ừ! Để mẹ về mang máy sang đây cho con xem những trang… giao lưu của mẹ với người ấy nhé!
Nói rồi, mẹ tất tưởi đi sang phòng mình.
Tình tính tinh… Lại có tín hiệu Zalo rồi. Mở máy thấy BhQ…
– Em đây! Thấy đèn bên anh vẫn sáng. Biết anh không ngủ. Nhớ em à?
– Quá nhớ! Anh đang mơ mình được bên nhau ngay lúc này…
– Em cũng ước thế! Giờ em muốn cho con trai em xem những buổi chát của chúng mình. Được không anh yêu?
– Được chứ! Cho anh ôm hôn em nào! Anh sẽ hôn cháy đỏ từng mi li mét da thịt em…
– Oài! Ngượng chết! Nhưng mà… thích.
– Em có sẵn lòng tiếp nhận anh là chồng của em không?
– Từ từ đã anh! Em sợ anh cả thèm chóng chán. Chứ em đã nhận lời thì… giữ chặt lắm đấy.
Tôi đóng vội nắp máy khi cánh cửa phòng mở ra. Mẹ bước vào, tay cầm cái máy tính bảng đưa cho tôi…
– Đây này con yêu! Người ta lại vừa chát với mẹ đấy.
Tôi mở máy của mẹ ra…
Một Nick mà mẹ ghi là “Anh yêu” hiện lên với mọi cuộc chuyện trò trên mạng ảo của tôi với BhQ hiện ra.
Chả lẽ…
Đúng là tôi! Một thoáng sững sờ. Thấy tôi im lặng, mẹ hỏi nhỏ:
– Con thấy thế nào?
– Nhưng mẹ có yêu người ta và người ta có yêu mẹ thật lòng không? Hai người còn chưa giáp mặt nhau cơ mà…
– Mẹ thầm yêu anh ấy mất rồi và mẹ tin anh ấy cũng yêu mẹ…
– Thế nhỡ khi gặp nhau, biết nhau mà không thấy hợp nhau như tuổi tác, hoàn cảnh… thì mẹ tính sao đây?
– Mẹ quyết tâm và phó thác cho duyên phận. Từ nhỏ tới giờ mẹ chưa yêu ai. Khi sinh con mẹ mới yêu nhưng chỉ là vụng trộm. Chính vì thế mẹ thèm khát tình đôi lứa tự nhiên mỗi ngày…
– Thế mà mẹ bảo con là con nuôi mẹ nhặt được? Cả ông bà ngoại cũng bảo thế mà…
– Không! Con là con đẻ của mẹ đấy. Chuyện dài lắm, rồi mẹ sẽ kể cho con nghe. Giờ con nói đi! Nếu người ta yêu mẹ thật lòng, muốn lấy mẹ thì con có… Mẹ ngừng câu nói giữa chừng để nhìn vào mắt tôi thăm dò…
Một ý nghĩ thoáng qua và đọng lại với cái tên BhQ.
Tôi không nói gì và mở máy Ipad của tôi đưa cho mẹ coi.
– BhQ là ai thế? Người yêu của con à?
– Thì mẹ cứ xem đi đã. Người con yêu thầm nhớ trộm đấy…
Một khoảng im lặng dài đủ cho cả hai mẹ con hiểu ra sự thật.
Chiếc Ipad của tôi rơi từ tay mẹ xuống nền nhà như một tiếng báo thức cho hai tâm hồn đang mị đi vì ngạc nhiên, vì đột ngột hay vì thứ gì khác trỗi dậy trong lòng mẹ con tôi.
– Quân ơi! Thật thế này sao con? Nghe giọng mẹ run run như muốn khóc. Tôi nhào tới ôm mẹ vào lòng…
– Đúng thế mẹ ơi! Con yêu cô ấy và con biết cô ấy cũng yêu con. Giờ cả hai người đã gặp mặt rồi. Tùy mẹ! Nhưng con mãi vẫn yêu BhQ và chỉ cô ấy thôi! Không ai thay được chỗ cô ấy trong tim con đâu!
Mẹ ngẩng lên, đôi dòng nước mắt chảy ra lăn dài xuống má. Tôi ghé miệng hôn và hứng nuốt khô dòng nước mắt ấy.
Mẹ thổn thức:
– Quân ơi! Yêu mẹ thật không? Anh! Yêu em thật không hả anh?
Tôi hôn vào đôi môi trái tim đang mọng đỏ, thì thầm:
– Quỳnh ơi! Anh yêu em quá mất rồi. Anh không muốn mất em. Anh sẽ cưới em làm vợ nếu em đồng ý.
– Em… Nhưng mình là mẹ con mà anh! Em cũng muốn thế nhưng em sợ…
– Hãy làm vợ anh suốt đời. Mình sẽ tính để thành vợ chồng mà không ai bắt bẻ được.
– Em phó thác cuộc đời em cho anh đấy, Quân ơi! Hu… hu… hu.
Mẹ nấc lên sau từng câu nói nhưng tôi hiểu đó là những tiếng khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc.
– Đêm nay là đêm tân hôn của chúng mình em ạ!
Nói rồi, tôi lấy từ trong ví đôi nhẫn cưới mà tôi đã mua sẵn định cho buổi gặp đầu tiên và cầu hôn BhQ. Tôi ra sân cầm chậu hoa nhỏ có cây dạ quỳnh đang nở hoa mà chiều nay tôi giấu kín đợi dịp tặng mẹ.
– Quỳnh ơi! Anh cầu hôn em. Hãy làm vợ của anh nhé. Anh sẽ yêu em đến trọn đời. Giò hoa Dạ Quỳnh này anh mua để tặng mẹ Quỳnh nay đã là Quỳnh vợ yêu của anh.
Sau nghi lễ đơn giản mà thiêng liêng, mẹ con tôi thành chồng nên vợ.
Lúc giao hợp, tôi dành cho mẹ, người đàn bà đầu tiên thành vợ của tôi. Mẹ cũng dâng hiến cho tôi hết thảy. Những động tác yêu đương của hai mẹ con tôi thì những đoạn phim khiêu dâm, giao hoan trên màn ảnh còn thua xa. Tôi mút từng giọt dâm thủy cứ ứa ra tràn trề từ khe Ɩồŋ của mẹ. Mẹ cũng nâng niu, vuốt ve, bú mút cái buồi luôn cương cứng của tôi. “Ôi! Cục cưng của em!” Nàng xuýt xoa khi nhìn buồi chồng mình.
– Anh ơi! Chồng ơi! Bao năm rồi em mới được yêu. Làm thế nào để mình không phải vụng trộm hả anh?
– Em có chửa đi! Rồi theo chồng ra thành phố.
– Nhưng…
– Anh đã tính rồi. Ngày kia em đưa anh ra ủy ban. Anh có đơn đề nghị không công nhận mẹ con nuôi. Em phải ký đồng ý để cho cháu nó tự do tìm cha mẹ ruột mà không kiện cáo gì, cắt mọi ràng buộc mẹ nuôi, con nuôi. Và em làm giấy đổi tên của em từ Bùi Hương Quỳnh thành Bùi Quỳnh Nhung nhé!
– Vâng! Em mong được như thế và sẽ làm đúng lời chồng.
Rồi cuối cùng kế hoạch của chúng tôi đã hoàn thành.
Tôi nằm bên mẹ nói tiếp những dự định sau đó.
– Vợ yêu ơi! Anh đã mua được căn hộ rộng rãi ở ngoài thành phố rồi. Giờ em làm đơn xin thôi việc và bán nhà này đi. Ra thành phố đợi anh học xong (một năm nữa thôi) thì hai vợ chồng tính kế sinh nhai. Em đừng lo, đôi tay và khối óc anh đủ năng lực chăm lo cho em và… các con.
Quỳnh lại giàn dụa nước mắt hạnh phúc và tin cậy.
Một tuần ở nhà, tôi và mẹ cứ như đôi sam dính chặt vào nhau. Sức trai 18 và lòng ham muốn của tôi hòa với sự thèm khát của Quỳnh đã như thứ keo bền chặt gắn mẹ con tôi.
Để lại một bình luận