Home » Truyện sex ngắn » Đụ Ca Sĩ Kiều Linh

Đụ Ca Sĩ Kiều Linh

Tiếng hát Kiều Linh thanh cao cất vang trong làn âm nhạc quê hương đã làm bao thính khách trong rạp mê say. Giữa khung trời xa cách Việt Nam cả hơn mấy nghìn cây số, được nghe một thiếu nữ Việt cất tiếng hát điêu luyện, hát những bài tình ca làng quê đã làm khán giả nhớ về thời dĩ vãng. Và khi Kiều Linh dừng hát, một tràng vỗ tay to liên miên làm rung động cả sân khấu để hoan hô nàng.

Kiều Linh vui sướng cúi đầu cảm ơn khán giả và ân cần đi chào hỏi những quan khách ở những hàng đầu. Kiều Linh thiệt đẹp. Cặp mắt trong suốt, trữ tình trên chiếc mũi dọc dừa vuốt tận tới chiếc

môi mềm mỏng. Kiều Linh không những hát hay, vẻ đẹp nàng đã làm bao chàng trai hâm mộ. Bước đường nghệ thuật nàng thật sáng sủa, danh vọng, tiền bạc nàng đều có đủ hết. Nửa giờ sau, khi chương trình kết thúc và khán giả đã ra về, tôi lặng lẽ bước vào và thu dọn làm sạch sân khấu. Tôi nhặt những chai nước dư thừa, những túi chip lượm lặt bỏ vào bao và xách đi.

Tôi tên là Bằng. Hiện tôi làm công trong rạp hát này, trách nhiệm tôi là làm sạch rác sau mỗi lần trình diễn. Tiền công làm ra cũng chỉ vừa đủ trả tiền nhà, và mọi thứ hàng ngày thôi. Tôi nghèo, cuộc đời vào định không bến bờ đã làm tôi nản lòng tiêu cực. Trong lúc ấy, tôi thấy Kiều Linh bước ra khỏi rạp. Kiều Linh thiệt đẹp, vẻ đẹp của nàng làm tôi ngẩn người. Kiều Linh chợt bắt gặp ánh mắt ngô ngố của tôi, nàng mỉm cười. Một nụ cười dịu êm, nhưng chỉ lạ nụ cười xã giao thôi.

Xong, nàng bước vội ra ngoài, không để ý gì tới tôi nữa. Tôi thở dài, lặng lẽ trở về công việc hàng ngày. Trong ánh chiều tà, tôi dạo bước qua một công viên và thẫn thờ nghĩ những chuyện bâng quơ. Nghĩ tới Kiều Linh mà lòng tôi tê tái. Nhìn những cặp tình nhân dắt tay nhau, tôi thấy họ thật hạnh phúc. Chạnh lòng, tôi cất tiếng hát một bài tôi thích nhất.

“Ðêm cô đơn, không còn ai lang thang. Con phố lạnh thầm buồn có tình tôi miên man, Ánh trăng tàn ngõ vàng, có tình tôi miên man, ánh trăng tàn ngõ vàng. Ðêm hoang vu, yêu ngàn năm thiên thu, nơi góc bụi đường trần, tôi làm con thiêu thân, đứng trước cổng đèn vàng, em nhìn tôi trên cao, thương tình tôi lao xao. Em anh cao, tình em sáng lấp lánh như ngàn sao trên trời. Tôi ngây ngô, trồng cây cuối góc phố ôm mộng mơ. Em trăng non sáng cho đêm tàn,như mây tan giữa không gian. Tôi ngàn năm đợi, dẫu tình xa vời, nỗi đau của tôi.”

Bỗng tôi thấy Kiều Linh đang ngồi trên một bãi cỏ ngắm nhìn bầy lũ trẻ con đang chơi đùa ở sân chơi cạnh đó. Tôi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Kiều Linh ở công viên hẻo lánh này. Tò mò tôi kiếm một chỗ ngồi xuống và theo dõi hành động của Kiều Linh. Kiều Linh có một cặp mắt phượng sáng ngời nhưng trong tia mắt nàng lộ một tia buồn, một tia buồn làm lòng người lâng lâng. Rồi một nhóm thiếu nữ đi ngang qua, họ nhận ra Kiều Linh và chạy đến xin chữ ký nàng. Kiều Linh ban đầu vẫn cười vui trò chuyện và ký vào tập nhật ký của những nữ sinh ấy. Nhưng rồi, tai này truyền qua tai nọ làm số người bu đến xin chữ ký càng đông. Kiều Linh mặt vẫn tươi cười nhưng nàng từ từ cố lách mình ra khỏi đám đông. Nhưng càng né tránh, đám đông càng lấn áp vào Kiều Linh hơn nữa. Túng thế, Kiều Linh bước lẹ ra khỏi công viên, nàng ráng chạy nhanh về xe nàng đang đậu bên kia đường.

Nhưng bỗng nàng tấp té trên mặt đường. Cùng lúc đó, tôi thấy một chiếc xe vận tải băng đến với một tốc độ khá nhanh. Chiếc xe bấm còi tu tu để báo động cho đám đông hay và tài xế trong xe ráng đạp bàn thắng để khỏi đụng vào Kiều Linh, lúc đó đang bàng hoàng, chưa kịp phản ứng gì cả. Trong đám đông, không ai dám chạy lại đỡ nàng, vì chiếc xe đó phóng quá nhanh. Hơn thế nữa, họ còn lấn xô nhau lùi lại để mong chiếc xe không đụng vào họ. Mắt thấy cảnh tượng nguy cập ấy, tôi không đành lòng, bèn liều mình phóng tới, xô Kiều Linh qua một bên và định lùi lại để né chiếc xe to càng kền ấy. Nhưng không kịp nữa rồi, khi tôi vừa đẩy Kiều Linh ra, thì chiếc xe đã ầm vào người tôi. Tôi bị bắn dội ra hơn cả thước. Ðầu óc tôi nhức điên cuồng và rồi ngất đi.

Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Tôi thấy Kiều Linh đứng cạnh một bác sĩ nhìn tôi đầy lo. Cả người tôi nhức nhối đau đớn nhưng tôi vẫn ráng mỉm cười để Kiều Linh bớt lo. Tai tôi nghe được tình trạng sức khoẻ từ miệng cô y tá:

– Anh Bằng! Sau tai nạn đụng xe, anh đã bị bất tỉnh hơn 3 ngày rồi đó. Báo cáo khám nghiệm cho thấy anh chỉ bị xây xát nhẹ ở thân thể thôi, nhưng vì có một số lượng máu còn động trong đầu nên đã làm cho anh mê man. Bây giờ, anh đã tỉnh thì hay quá. Chỉ chừng độ năm, sáu ngày dưỡng bệnh là anh có thể xuất viện.

Khi cô y tá rời khỏi phòng, thì Kiều Linh mới lo lắng hỏi:

– Cậu Bằng! Cậu đã đỡ hơn chưa?

– Vậng cảm ơn chị, tôi đã khỏe hơn rồi. Chị không phải lo lắng quá !

– Tôi phải cảm ơn cậu vì nếu không nhờ cậu có lẽ kẻ nằm trên giường này sẽ là tôi chứ không phải là cậu đâu.

Chúng tôi trò chuyện một hồi rồi thì Kiều Linh ra về. Sau đó trong thời gian tôi ở trong bệnh viện, Kiều Linh thường xuyên đến thăm tôi. Cuộc trò chuyện càng lúc càng thân mật. Chúng tôi có những sở thích giống nhau. Kiều Linh có bản tính tự lập, quả quyết nên nàng sống cô độc. Tính nàng thích trầm lặng, và thường mang theo nỗi buồn bâng quơ của người thiếu nữ Việt Nam truyền thống.

Hỏi về chuyện tình yêu, Kiều Linh đã có lần tâm sự với tôi và kể cho tôi nghe về một đời chồng dang dở của nàng. Hồi Kiều Linh còn ở Việt Nam, vì được rèn luyện từ thưở nhỏ nên nàng đã có một giọng hát thật trong và ngọt ngào. Khi nàng trưởng thành, Kiều Linh quyết định chọn con đường văn nghệ làm nghề chính. Chẳng bao lâu, tiếng hát nàng đã vang dội trong nước, nàng được những ông bầu mời đi trình diễn liên tục.

Trong một lần tình cờ, Kiều Linh đã gặp Thành. Thành là một nhân viên đào tạo ca sĩ của Trung tâm Á Châu ở Mỹ. Ngoài sự nghiệp vững chắc và thu nhập khá giả, Thành có dáng vóc khá bảnh trai. Hắn là thần tượng của những thiếu nữ mơ mộng về thiên đường Mỹ quốc. Sau một thời gian quen nhau, Kiều Linh tổ chức đám cưới với hắn và được bảo lãnh qua Mỹ. Ở Mỹ, Kiều Linh qua sự giới thiệu của hắn đã ký hợp đồng với trung tâm Á Châu. Chẳng bao lâu, tiếng hát Kiều Linh vang dội trong làng âm nhạc tại hải ngoại. Với những bài hát tình ca quê hương, Kiều Linh đã kiếm được cho trung tâm khá nhiều tiền.

Tuy nhiên, trong thời gian đó, tình cảm giữa nàng và Thành đã trở nên tẻ nhạt. Ở chung với hắn một thời gian, Kiều Linh phát hiện ra Thành vốn không thật sự yêu nàng, mà chỉ lợi dụng nàng làm chiêu bài để hắn có chỗ đứng trong trung tâm. Cũng trong thời gian đó, quan hệ giữa nàng và trung tâm Á Châu ngày càng tệ. Trung tâm đã xao lãng nàng và vấn đề tiền bạc không được sòng phẳng.

Nước đầy ly thì thế nào cũng tràn. Kiều Linh quyết định ly khai trung tâm Á Châu mà ký hợp đồng mới với trung tâm Ðêm Paris và ly dị Thành. Tưởng đâu mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, nhưng có ai ngờ sự ra đi của nàng đã làm sự nghiệp Thành chao đảo. Trung tâm Á Châu chuẩn bị tẩy chay Thành vì sự bỏ đi của Kiều Linh. Giận quá làm bậy, Thành đi bêu xấu Kiều Linh ở khắp nơi, nào là Kiều Linh giựt tiền của trung tâm rồi bỏ chạy, nào là Kiều Linh bỏ sang trung tâm Ðêm Paris để làm nhơ mặt trung tâm Á Châu.

– Bằng biết không, mấy tháng này chị ngủ không yên đó em. Mỗi lần chị nhắm mắt là lại nghĩ đến những xao luận bàn tán. Em biết tính chị mà, cái gì là ra cái nấy, nay tên Thành lại bịa ra mà nói. Có nhiều lúc chị muốn tên đó, nhưng dù sao hắn cũng từng là chồng chị, vả lại chẳng lẽ mình lại vạch lưng mình cho thiên hạ coi chuyện xấu mình? Linh buồn lắm Bằng ạ!

Nghe Kiều Linh kể mà tôi càng thương chị hơn. Chị có đầy tài hoa cũng như sắc đẹp để chinh phục bất cứ người đàn ông nào, nhưng chị lại bất và trao thân lầm cho một tên bỉ ổi.

– Vậy còn em, hãy kể cho chị nghe về cuộc sống của em đi?

Tôi thở dài và bắt đầu kể:

– Cuộc đời của em sống nay đây mai đó chị ạ. Năm em lên 11 tuổi thì bố mẹ em ly dị. Em cùng mẹ bán hết tài sản, làm đủ hết mọi thủ tục và lo lót rất nhiều mới được di dân qua đây. Khi qua đến bên đây, vì không quen thời tiết cũng như là cuộc sống, mẹ con em rất chật vật vất vả. Rồi, mới đây 3 năm, mẹ em đã bị ung thư và qua đời. Bây giờ, em một mặt đi học hết hai năm cuối cùng của đại học, một mặt phải đi làm kiếm thêm tiền ăn xài.

Kiều Linh ôm lấy tôi vào lòng, như một người chị thương em, Linh nói với tôi:

– Tội nghiệp Bằng quá! Còn nhỏ vậy đã phải lăn lộn trong xã hội này. Hay là bây giờ em đến ở chung với chị nhé! Coi như đây là chị đền ơn em đã cứu chị được không? Hãy yên tâm, từ nay chị sẽ chăm sóc cho em.

Tôi ôm chị mà lòng ngây ngất. Mùi hương trầm nhạn từ cơ thể chị cứ tỏa miên mang vào mũi tôi và hơi ấm trong người chị bao bọc lấy tôi. Mạch máu tôi căng lên và con cu đã hơi nổi dậy. Khi Kiều Linh buôn tôi ra, mặt mày tôi đỏ như xôi gấc. Không phải tôi cảm động vì những lời nói của Kiều Linh mà vì chí khí nam nhi đang bừng sống lại. Một lúc sau Kiều Linh ra về. Tôi ngó theo bóng chị khuất dần mà lòng luyến tiếc, thèm thuồng có lại cảm giác ôm ấp vừa qua.

Vài hôm sau, tôi dọn đến ở chung với Kiều Linh. Căn hộ Kiều Linh thuê trong thời gian nàng lưu diễn trang bị đầy đủ tiện nghi và rộng gấp mười lần căn phòng trọ thuê của tôi. Hành lý của tôi mang theo cũng rất đơn giản, chỉ độ mười bộ quần áo và cái chăn gối, cũng như những đồ vệ sinh khác thôi.

Cuộc sống giữa tôi và chị Linh thật dễ chịu và thân mật. Kiều Linh thật có tài về nội trợ nên tôi cứ thưởng thức những món ăn đặc sắc mỗi ngày. Chị cũng giỏi về những gia chánh khác, nên căn hộ thật sạch sẽ và thơm tho.

Sau hơn một tuần ở với Kiều Linh, tuy danh nghĩa là chị em nhưng mỗi lần tôi gần Kiều Linh, tôi lại thèm thuồng cảm giác được chị ôm ấp. Một đêm, do khí trời đột nhiên trở nóng, nên tôi chỉ mặc chiếc quần xà lỏn mà ở trong phòng vừa nằm nghe nhạc vừa mở coi một cuốn tạp chí Playboy mới mua hồi chiều. Nhìn những đứa con gái hở ngực hở mông, trình bày đủ kiểu làm tôi nứng lên. Ðầu óc tôi cứ tưởng tượng tới hình ảnh Kiều Linh lả lơi trong những tư thế gợi tình ấy.

Chợt cửa phòng mở ra, và Kiều Linh bước vào với chén chè trong tay làm tôi hơi hoảng. Tay chân luốn cuốn dấu đi cuốn tạp chí, nhưng càng hấp tấp tôi càng vụng về, tôi làm rớt xuống sàn nhà và xui làm sao, cuốn tạp chí lại mở ra vào trang giữa, và lộ hình một người thiếu nữ đang quỳ kiểu chó. Bức hình thấy rõ vẻ mặt sung sướng cũng như những làn tinh sương bắn ra từ Ɩồŋ thiếu nữ ấy.

Tôi cúi gầm mặt xuống mà lòng lo lắng không biết Kiều Linh sẽ có phản ứng nào. Kiều Linh thấy hành động luốn cuốn của tôi làm chị tức cười, khẽ đặt chén chè lên bàn, chị lượm lấy cuốn tạp chí lên đưa tôi, và nói:

– Ăn chè xong rồi ngủ nhe em! Rồi chị bước ra khỏi phòng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi thở vào, ăn xong chén chè thơm ngon ấy rồi tắt đèn đi ngủ. Thức dậy nửa đêm, tôi buồn đái bèn chạy xuống phòng tắm thì thấy đèn còn mở và cửa chỉ đóng hờ chứ không khóa. Chắc chị Kiều Linh còn ở trong đó nên tôi bèn ráng nhịn và đợi.

Bỗng tôi nghe những tiếng rên thật nhỏ từ trong phòng tắm phát ra. Sợ có chuyện gì không ổn nên tôi bèn len lén nhìn qua khe cửa. Tôi thấy Kiều Linh đang tự thủ dâm cho chính chị. Ọp ẹp, những tiếng ướt át xuyên vào lỗ tai thính nhạy của tôi làm tôi căng thẳng quá. Mới hồi nãy coi hình lõa thể trong tạp chì đã làm tôi thèm địŧ lắm rồi, bây giờ còn gặp cảnh này thì làm sao tôi chịu nổi. Tay tôi sục cặċ không ngừng, nhìn chăm chăm vào từng động tác của Kiều Linh.

Kiều Linh rên lên, vẻ mặt nàng đê mê, mắt nàng nhắm nghiền lại trong khi chiếc miệng hoa đào cong vành và Kiều Linh nghiến răng để khỏi bật ra tiếng sướng. Ưưưư… umum… Kiều Linh càng thọc càng nhanh và tiếng nhọp nhẹp phát ra to hơn. Tôi ở ngoài cũng tự thủ dâm nhanh không kém gì chị. Bỗng Kiều Linh chợt sựng người lại, tôi thấy rõ từ háng chị bắn ra những tia nước nhờn đục làm ướt cả sàn nhà. Vẻ mặt chị giãn ra, thầm hưởng những dư âm còn sót lại của cơn sướng. Bất chợt chị mở mắt, bắt gặp tia mắt soi mói tôi đang nhìn chăm chăm vào chị làm chị bỡ ngỡ và rú lên một tiếng ngạc nhiên.

Rồi chị vội mặc lại cái quần và mở cửa nhìn tôi. Lúc đó, tôi muốn dừng lại cũng không kịp nữa. Cơn sướng làm mờ óc tôi, và tôi sục nhanh hơn bao giờ cả. Hự hự… tôi gồng người lại và bắn mạnh dòng tinh khí về phía trước. Từng dòng tinh khí bắn ra thiệt nhiều và vào tình nhắm trúng phần bụng của chị. Tôi thở dài ngồi mệt xuống. Tôi thấy vẻ mặt Kiều Linh ban đầu lộ vẻ giận dữ, sau chuyển qua nét sượng sùng, và cuối cùng vẻ bối rối. Tôi cũng như chị. Chúng tôi ngồi đó một thời gian và cuối cùng tôi đánh bạo nói:

Trang: 1 2

TÊN TRUYỆN:

Đụ Ca Sĩ Kiều Linh


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)