Phần 23
Trung mập nằm không sao ngủ được, chuyện vừa rồi đúng là cột mốc trong đời nó khi lần đầu bị mất trinh. Xem phim rất nhiều nhưng nó vẫn không nghĩ rằng được quan hệ trực tiếp lại sướng đến như vậy. Người phá trinh nó là bà Nga, là mẹ của Hải joh và nó dám đánh đổi tình bạn vì nhục dục. Biết bà Nga đang giận mình và sẽ khó tha thứ nhưng nó vẫn mò ra giường bà để Xin lỗi một câu.
Thấy bà Nga nằm quay mặt vào tường trùm chăn đến cổ, Trung mon men lại gần.
– Cô Nga! Cháu thành thực Xin lỗi cô. Vì nhục dục mà cháu đã không kiềm chế được bản thân. Cháu cũng không mong cô tha thứ, cô muốn đánh muốn chửi gì cháu xin nhận hết.
Bà Nga vẫn nằm im thin thít không nói câu nào, Trung giờ mới thấy sợ. Nó tiếp tục năn nỉ:
– Cháu xin lỗi. Xin cô đừng như vậy được không? Cô hãy mắng cháu đi.
Bà Nga thấy Trung nói nhiều quá nên đành lên tiếng. Bà nói rất nhỏ khi mặt vẫn quay vào tường:
– Cháu đi ngủ đi. Cô không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa. Cô mệt lắm rồi, cháu hãy để cô được yên.
Biết không có cơ hội, Trung liền im lặng đi về giường nằm cùng Hải joh.
Những ngày sau là những ngày nặng nề với bà Nga khi bà bị ám ảnh bởi Trung. Không còn những đêm ham muốn mãnh liệt như trước khi mà bà cảm thấy xấu hổ với Hải, với bản thân. Bà Nga xấu hổ không chỉ vì để cho Trung dễ dàng quan hệ, mà bởi vì đêm đó chính bà cũng sướng và tự dâng hiến cho Trung địt. Nếu như bà chống cự quyết liệt thì có lẽ chuyện sẽ không đi quá giới hạn, đây lại là chính bà đã cầm dương vật nó đặt vào âm hộ mình. Bà Nga không thể phủ nhận một điều rằng mọi đêm bà vẫn dành vài phút để nhớ lại con cặc to vĩ đại của Trung, và mỗi lần như vậy không hiểu sao bà chỉ mỉm cười một mình trong bóng đêm. Với Hải bà không thể nào nói cho nó biết được, coi như là một chuyện bí mật chỉ hai người biết.
Cũng may mấy ngày liên tiếp Trung không dám vác mặt đến nhà. Chỉ cần nghĩ đến việc gặp lại Trung thôi mà bà Nga đã ngại muốn độn thổ xuống đất. Nó đã hôn bà, nó đã địt bà và nó đã hai lần xuất đầy tinh trùng trong lồn bà. Trong thâm tâm bà Nga chỉ ước thằng Trung biến khỏi trái đất này thì tốt…
Hôm nay đúng là một ngày đặc biệt khi mà Hải được tháo bột ở tay phải và cũng là ngày sinh nhật bà Nga. Tuy đã được tháo bột nhưng cánh tay phải của Hải joh vẫn không thể duỗi thẳng do lâu ngày đeo dây quanh cổ.
Buổi tối cùng ngày, Hải nói với mẹ:
– Hôm nay là sinh nhật mẹ, đáng nhẽ con phải nấu ăn một bữa thật ngon, nhưng con lại không biết nấu. Vậy con nợ mẹ một bữa vào cuối tuần này, con sẽ mời mẹ đi ăn lẩu nướng ở nhà hàng.
Bà Nga mỉm cười trả lời trong khi đang đứng bếp:
– Nhà hàng làm gì cho tốn kém. Mẹ không cần đâu. Chỉ cần con yêu thương mẹ là mẹ vui rồi. Mà không nấu ăn được thì cũng phải có quà chứ nhỉ?
Hải cười mỉm ôm mẹ từ đằng sau, bàn tay ấn ấn cái bụng mềm mại hơi mỡ, miệng thủ thỉ bên tai:
– Chắc chắn là phải có rồi. Nhưng lát nữa vào bữa ăn sẽ cho mẹ biết sau.
Bà Nga mỉm cười ấn tay Hải chặt vào bụng mình, bà có vẻ rất hạnh phúc.
– Cũng bí mật ghê ha.
– Hề hề, cũng phải bí mật chút chứ. Đồ ăn xong chưa mẹ?
– Xong rồi, chỉ việc cho ra bàn thôi.
– Vậy mẹ để con làm cho. Giờ mẹ đi thay bộ váy nào đẹp đẹp mặc đi.
– Sao phải mặc váy làm chi?
– Thì hôm nay dù gì cũng là sinh nhật mẹ mà. Mẹ phải mặc đẹp chút chứ.
– Nhưng nhà có mỗi hai mẹ con, mặc ai ngắm đâu.
– Thì mặc con ngắm!
– Hâm!
– Mẹ mặc đi! Con muốn nhìn thấy mẹ mình thật là đẹp trong ngày sinh nhật.
Bà Nga thấy Hải năn nỉ, lại tính vốn chiều con nên bà đồng ý đi lên nhà thay bộ quần áo khác. Người phụ nữ khi đang yêu bao giờ chẳng muốn mặc đẹp để người yêu được ngắm…
Lúc đầu bà Nga nghĩ chỉ cần mặc một cái váy đơn giản để chiều Hải, nhưng sau thế nào bà lại diện hẳn một cái váy đen rất kiểu cách mà dì Hoa cho từ mấy tháng trước. Bên dưới ngang mông là lớp ren nếu nhìn kỹ thì có thể thấy cả chiếc quần lót ren màu đen huyền bí, còn phía trên thì hơi ép ngực làm hai bầu vú căng tràn nhựa sống. Đứng ngắm mình trong gương, bà Nga biết mình cũng tương đối quyến rũ nhưng bà hơi ngại vì phần trên hở nhiều quá. Định thay chiếc váy khác thì Hải xuất hiện từ đằng sau, nó trầm trồ khen:
– Woa… Như minh tinh màn bạc vậy. Đàn ông thằng nào mà nhìn thấy mẹ như này thì chắc nước rớt nước dãi chảy hết ra.
Bà Nga đỏ mặt đánh trống lảng cho dù cũng thấy thích.
– Thôi đi ăn cơm đi, mẹ đói lắm rồi.
Hải nhìn mẹ e thẹn đi nhanh xuống bếp mà nó buồn cười. Khi hai mẹ con ngồi ăn, Hải liên tục quay mặt sang nhìn vú làm bà Nga xấu hổ.
– Đừng nhìn ngực mẹ như vậy được không con. Đang ngại chết đi được đây này.
– Tại ngực mẹ đẹp và hấp dẫn quá trời luôn. Chẳng mấy khi mẹ dám mặc bộ như thế này nên phải tranh thủ ngắm chứ.
– Gớm, đêm nào cũng sờ với bóp rồi chưa thấy chán sao.
– Ngực này chán làm sao được mà chán.
Hải cho hẳn bàn tay lên ngực mẹ, nó lộ liễu nắn nắn.
– Cái tay! – Bà Nga đánh nhẹ vào tay Hải rồi lườm yêu.
– Hề hề, đêm nay chết với con.
Bà Nga mỉm cười đâm đãng, bỗng bà quay sang Hải nói thẹn thùng:
– Hay mình… Làm… luôn… một cái bây giờ đi. Ăn xong làm cái nữa.
Hải suýt sặc, nó thấy mẹ càng ngày càng dám biểu hiện sự thèm khát ra.
– Sao? Mẹ đã nứng rồi à?
– Ừm…
Bà Nga chủ động ngồi hẳn lên đùi Hải, hai tay quàng quanh cổ nó nũng nịu như là người yêu thật.
Hải đặt tay lên cặp đùi trắng ngần, mắt dán chặt vào hai bầu vú lồ lộ trước mặt, dương vật trong quần cũng từ từ ngóc đầu dậy. Hai mẹ con bắt đầu từ những cái hôn ướt át, những màn thay nhau mút lưỡi trong đê mê. Bàn tay của Hải tất nhiên không thể nằm yên một chỗ, nó vuốt ve đùi rồi trườn lên trên kéo một bên quai áo xuống. Cả một bầu ngực trắng nõn nà được mở ra, Hải tha hồ vừa hôn vừa bóp nhẹ.
– Cháu Chào cô.
Bà Nga giật mình và đứng tim quay mặt về hướng có giọng nói vừa xong. Người xuất hiện đầy bất ngờ chính là Trung mập. Trên tay nó là một đóa hoa hồng thật to và một gói quà nho nhỏ được bọc kín đáo.
Nhân chứng vật chứng lù lù không thể chối cãi khi bà Nga vẫn còn ngồi trên đùi Hải, một bên vú thì hở tênh hênh. Bà Nga chỉ nghĩ thật nhanh “vậy là Trung đã nhìn thấy hết rồi”.
Xấu hổ đến phát ngượng, bà Nga kéo nhanh quai áo lên, ngồi lại xuống chiếc ghế bên cạnh và không biết nói gì. Hải chỉ mỉm cười, nó biết tình cảnh của mẹ ra sao nên nó phải phản ứng. Đầu tiên là nó quàng tay qua vai mẹ, kéo mẹ sát vào mình rồi nói nhỏ như trấn an bà.
– Mẹ đừng ngại và cũng đừng sợ. Trung biết hết chuyện của hai mẹ con mình rồi.
Bà Nga thực sự luống cuống trước hai thanh niên trẻ, bà định đứng lên bỏ chạy nhưng bị Hải giữ chặt.
– Kìa mẹ. Trung cũng như người trong nhà mình mà.
Trung đang đứng cạnh bàn cũng nói thêm vào:
– Cô yên tâm, cháu sẽ không mang chuyện nhà mình nói cho ai biết đâu.
Bà Nga lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn lần lượt từng đứa. Dù sao bà cũng đã 40 nên bà bình tâm rất nhanh. Quay sang nhìn Hải bà nói:
– Hôm nay là sinh nhật mẹ, mẹ muốn say một hôm. Con chạy ra ngoài mua két bia để mẹ nói chuyện riêng với Trung vài phút.
– Dạ vâng. – Hải bỗng thấy lời nói của mẹ sắc như sao.
Khi Hải đi ra ngoài thì bà Nga hít một hơi thật sâu rồi nhìn Trung nói:
– Cháu ngồi xuống đây.
Trung bỗng bẽn lẽn đặt bó hoa và gói quà xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh bà Nga.
– Cô hỏi cháu. – Bà Nga bắt đầu.
– Vâng cô cứ hỏi đi. – Trung sợ sệt không dám nhìn vào mắt bà Nga.
Bà Nga thì cứ nhìn thẳng vào mắt Trung để hỏi:
– Đầu tiên cô muốn biết tại sao cháu vào được trong nhà?
Trung ấp úng:
– Dạ… vì chiều qua Hải đưa chìa khóa cho cháu.
– Vậy là hai đứa đã có sự bàn bạc?
Trung gật đầu thừa nhận.
– Cháu biết chuyện của cô với Hải lâu chưa?
– Dạ khoảng một tuần ạ.
Bà Nga thở dài như lo lắng chuyện gì đó. Bà chỉ nói khẽ cho Trung hiểu:
– Chuyện cũng chẳng hay ho gì. Cháu nên giữ mồm giữ miệng hộ cô. Ai mà biết thì mẹ con cô không thể sống nổi đâu.
– Việc đấy thì cô cứ yên tâm tin ở cháu. Cháu sẽ không nói cho bất cứ ai biết đâu.
Bà Nga nhìn Trung có vẻ tin tưởng chút chút, bà im lặng vài giây rồi hỏi câu cuối cùng:
– Chuyện hôm nọ… Hải có biết không?
Trung vốn thật thà, mà từ đầu cũng khai sạch ra rồi nên giờ nó cũng chẳng muốn giấu.
– Dạ có biết ạ.
– Nó biết trước hay biết sau khi chuyện đó xảy ra?
Đến câu hỏi này thì Trung trả lời khi phải cúi đầu xuống đất:
– Dạ… biết… từ… trước ạ.
Trong đầu bà Nga bỗng hình dung ra đủ thứ, nào là lát phải cho thằng Hải một trận, nào là cấm vận nó một tháng, nào là phải mắng nó…
– Cũng vẫn là âm mưu của hai người? – Câu hỏi cuối cùng của bà Nga dành cho Trung.
Trung vẫn cúi đầu im lặng, nó đã thừa nhận tất cả.
– Cô cảm ơn. Thôi cháu về được rồi. Từ nay cô không muốn nhìn thấy cháu nữa.
Trung lúc này mới bừng tỉnh ngẩng mặt lên như sợ mất đi cái gì đó. Hai tay nó bíu chặt lấy tay bà Nga van xin:
– Cháu xin lỗi cô. Ngàn lần xin lỗi cô. Xin cô đừng làm như vậy với cháu.
Bà Nga tránh né không muốn nhìn thấy ánh mắt van xin đến là tội của Trung. Nó tiếp tục cố gắng thuyết phục bà:
– Cháu sống thiếu mẹ đẻ từ bé và từ lâu cháu luôn coi cô như là mẹ của cháu.
– Nếu như vậy thì tại sao cháu dám làm chuyện đó với cô? – Bà Nga tra vấn ngay.
– Dạ… Tại vì… tại vì cháu… nhìn thấy cô và Hải… làm chuyện đó nên cháu nổi lòng ham muốn.
Bà Nga cứng đơ lưỡi không thể nói, không thể chối cãi.
– Cháu rất thông cảm với cô vì sống thiếu thốn. Cô có biết vì sao ngày xưa mẹ cháu bỏ hai bố con để cưới người khác không?
– Tại sao?
– Hàng ngày cháu vẫn tự hỏi tại sao mẹ lại có thể bỏ cháu ra đi tìm một cuộc sống mới. Và cháu tìm hiểu thì đã biết được lý do đau lòng.
– Lý do gì vậy? – Bà Nga cũng tò mò muốn biết.
– Vì bố cháu bị yếu sinh lý.
Để lại một bình luận