Phần 3
Kết thúc thật sướng ngoài ý tưởng, nhưng quá nhanh. Sau đó, Trâm cảm thấy nhân phẩm bị xúc phạm. Cô chợt nhận thức ra cái thực tế phũ phàng làm cô choáng váng.
“Cho tôi ngồi dậy,” cô nói lạnh lùng.
“Chưa xìu mà,” lão nói. “Để bố thở chút… có thể tiếp cú thứ hai”.
“Cho tôi ngồi dậy,” cô lập lại bằng giọng cương nghị.
“Tại sao vội?”
“Con sợ lại có thai. Bố không đeo áo mưa”
“Trời đất,” lão nói. “Bố tưởng con uống thuốc (ngừa thai)”.
“Bác sĩ bảo khoan dùng cho tới ngày mai. Chuyện vợ chồng bác sĩ cũng dặn kiêng cử”.
“Ý con nói… con chưa… đây là lần đầu sau khi con xuất viện”.
Trâm gật đầu như cái máy.
“Vậy tại sao KHÔNG NÓI SỚM?”, Lão la toáng lên.
“Có thay đổi được tình thế lúc đó chăng? Bố bảo con là con nói dóc?”.
“Ý con nói… là bố… người đàn ông duy nhất trừ Toàn ra? Ô, trời ơi, tôi báo hại rồi?!”.
“Bố cưỡng bức còn… giả nai… Thôi bố lấy ra để con đi tắm”.
Không hiểu sao, lão trở nên thẫn thờ. Dường như hối hận sau khi nhận thức ra chuyện bậy bạ lão làm.
“Khoan đã,” lão nói và đỡ Trâm đứng dậy. “Bố công nhận bố hơi mạnh bạo, nhưng không phải là cưỡng bức chứ hả”.
“Không, rõ ràng bố đã hiếp con. HIẾP CON!”.
“Được rồi,” lão xuống giọng. “Cứ cho là vậy, nhưng thực sự đã lỡ rồi. Khốn nạn quá. Bố xin lỗi. Con nghe rồi chứ, bố xin lỗi!”
“Có thật bố xin lỗi rồi hãy nói ra miệng”, cô lầm bầm, lượm quần áo lên.
“Hả? Cái gì? Nè, nghe… dặn trước… Đừng bao giờ kể lại cho Toàn nghe?”, Lão hâm dọa.
“Kể chứ sao lại không… chờ coi!”, Cô rít lên, tốc chạy vào phòng tắm.
Nhưng Trâm đã không nói với chồng. Cô quá xấu hổ bởi vì cô cũng có phần tham gia. Khi Toàn trở về tối hôm đó, Trâm chuẩn bị bữa cơm tối xong, nói rằng cô không đói, và ngồi xuống uống tách trà xanh với chồng.
Khác với thường lệ, cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta, cũng như không mở miệng nói được chữ nào.
“Chuyện gì vậy” Toàn, đẹp trai, cao lớn, khoảng 22 tuổi, hỏi người vợ mới cưới nhau vài tháng.
“Không có gì,” Trâm lẩm nhẩm, nhìn chăm chăm vào cái hũ đựng nước sốt để trên bàn như người mất hồn.
“Nhìn em như có đám tang trong nhà”.
“Thật không gì,” cô bực bực. “Em chỉ hơi mệt. Có lẽ em cần phải đi ngủ vì thấy hơi nhức đầu?”…
Cô nói dối bởi vì cô cần lý do trốn tránh, để khỏi phải bật khóc một lần nữa, trưa đó cô đã khóc nhiều rồi.
“Được, em cứ đi vô trong nghỉ trước. Để hôm nay anh rửa chén”.
“Anh biết thông cảm làm cho em thấy vui lắm,” Trâm lí nhí, đứng lên.
“Em chỉ cảm thấy không xứng với lòng tốt của anh,” cô mêu mếu nói thêm và đi nhanh vào phòng sợ rằng chồng cô thấy hai hàng lệ lăn tròn trên má.
Vào khoảng gần 9 giờ đêm đó, khi lão cha dượng say mèm lót tót mò về từ một quán bar gần nhà. Lão dật dờ đi vào nhà bếp, Toàn đang học bài ở đó. Nắm lấy áo anh ta, lão ngả người về phía trước và đưa khuôn mặt ra với vẻ thách thức.
“Mày thấy tao say hay tỉnh,” lão lè nhè.
“Đánh tao đi, tao biết mày… híc… sẽ đánh tao mà! Mày chờ tao từ nãy tới giờ… híc…”
Toàn nhíu mày. “Bố say rồi. Đi ngủ đi”.
Toàn rời nhà chỉ vài tháng sau khi lão cưới má anh ta, nên đến bây giờ anh ta vẫn không biết nhiều về lão.
“Mày đâu bỏ qua… híc… dễ dàng như vậy phải không?”, Lão hỏi.
“Bỏ qua chuyện gì?”
“Mày thiệt không biết chuyện gì. Con vợ mày… mày thấy nó sao?”
“Thấy có sao gì đâu, vẫn bình thường”
“Nó không kể với mày chuyện trưa này… trưa này… híc… sao?”
“Dạ, không? Chuyện gì?”
“Hưm… Thiệt mày không biết vậy… híc… tao đoán là nó chưa có nói cho mày nghe, hả… nó chưa nói… híc… chưa nói…”
“Nói con cái gì? Ai nói, Trâm hả? Bố ơi… thôi đi… Bố nói cái gì khó hiểu quá!”
“Tao có nên… nên nói ra… híc… cái chuyện…”, lão lầm bầm, ngồi sụp xuống ghế. Lão chồm tới, hai tay chống lấy cằm.
“Không nên, tao không nên lấy nó ra khỏi quần… híc… và tao chắc chắn không nên. Cũng tại tao thôi… thằng già mất nết… híc,” lão lè nhè, nhìn lão thật thậm tệ.
“Tao phải nói cho mày biết… híc… tao đã làm ra một chuyện tày trời… phi đạo đức đó mày biết không… híc… mày biết không…”
Cảm nhận ra điều gì không ổn, Toàn bắt đầu tập trung lắng nghe.
“Tập dợt xong sáng nay,” lão bắt đầu.
“Tao tính chén tạc chén thù… híc… ăn mừng. Khi tao trở về… buổi trưa… Trâm đang ngủ… trên ghế… Chỉ với cái quần lót… tao không thể… ánh mắt tao… híc… mày biết không?”
Toàn bắt đầu ngọ nguậy không yên.
“Hứ, chuyện thường mà bố,” anh ta nói, cố gắng giải bày.
“Lỡ nhìn không sao. Cũng tại vợ con nó không vào phòng ngủ. Để con dạy vợ lại. Mai mốt không làm bố khó xử”.
“Khó xử cái gì… híc… Mày không hiểu,” lão cắt ngang.
“Tao đâu phải chỉ nhìn không. Tao đúng là thằng già mất nết. Tao say… híc… tao có biết khỉ mẹ gì đâu… cho tới xong chuyện!”.
Phản xạ tự nhiên, Toàn nén chặt hai bàn tay lại. Đôi mắt nheo nheo khó hiểu.
“Đâu bố nói rõ chuyện gì đã xảy ra. CHUYỆN GÌ? XONG CHUYỆN LÀ SAO?”, Anh hơi lớn tiếng.
Không dấu diếm chuyện gì, trừ chuyện Trâm có phần tham gia, lão kể tất cả. Lão cứ nhắc đi nhắc lại đây là lỗi của lão, Toàn không nên trách Trâm.
Có điều lão không bao giờ dùng từ “cưỡng bức” ở đây, dù là đã công nhận việc giật quần lót của cô Trâm ra và kềm cô xuống để giao hợp. Để chứng minh với Toàn là Trâm có chống trả thật sự, lão chỉ cho Toàn thấy dấu răng trên cánh tay.
Thoạt đầu, Toàn không tin vào tai mình. Anh ngồi đó chết trân, gần như giận điên người. Nhưng rồi, cứ nghe lão kể lễ, ỉ ôi, và tận tình xin thứ tha, Toàn thấy ái ngại và xấu hổ dùm cho lão và cho anh.
Nhưng dần dà, bản năng đàn ông, bản năng tình dục làm cho anh cảm thấy thích thú lắng nghe. Tim anh đập mạnh khi dệt ra cảnh tượng đó trong đầu, cảnh vợ anh nằm ngửa và lão bố dượng hâm hấp ở phía trên.
Và dương vật anh bỗng nhiên cương cứng. Một cảm giác lạ lùng chạy quầng dưới bụng.
Toàn thấy thật xấu hổ với một sự phản ứng biến thái của mình, anh không thể hiểu với chính anh về việc này, về cái chuyện lão cha dượng đang hãm hiếp người vợ mới cưới tạo cho anh sự hưng phấn lạ lùng.
“Nếu con muốn trừng phạt bố… híc… cỡ nào, bố cũng chịu,” lão khẩn khoản. “Bố thật là thằng đê tiện mà. Bố biết!”
Toàn đồng ý là cha dượng anh khốn kiếp. Anh cũng định giọng cho lão một cú. Nhưng hiện tại, anh hơi ngại ngùng để đứng lên dạy cho lão một bài học, vì khi ấy lão có thể thấy dương cụ anh cương cứng trong lớp quần.
Toàn không thể để cho ai biết anh thấy thích thú về sự bị cưỡng bức của vợ mình, và nhất là đây một cách gián tiếp báo cho người hiếp vợ anh hiểu ra điều đó! Đây không những là một sự nhục nhã mà còn là sự đồng tình, sự cho phép lão tái phạm với Trâm bất cứ lúc nào lão muốn.
“Con giống mẹ hiền từ,” lão thút thít, nước mắt lưng tròng. “Mẹ con và con rất tốt… híc… tốt với bố, bố biết bố có phước, và bố hứa từ nay không tái phạm. Bây giờ bố có ý nghĩ… con nên… híc… nên đưa vợ ra khỏi đây,”
“Bố nói thật”.
“Bố nói thật… híc… lo cho tụi con… nhưng bố lại sợ sống cô đơn. Nếu con… hay là vợ chồng con cứ ở lại. Bố thề là không đụng tới Trâm nữa. Nếu bố có làm gì sai với lời thề, sẽ bị sét đánh chết”.
“Con biết bố có ý tốt, nhưng chuyện này quá đột ngột và khó xử. Con cần phải bàn thảo với Trâm”, Toàn tự nhiên xuống nước.
“Con cứ việc tùy tính, nhớ nói với nó đừng lo lắng quá. Bố sẽ tìm một người xứng với bố về lo chuyện chăn gối, để bố khỏi bị sa ngã nữa… híc… Trâm sẽ không bị hề hấng nào kể từ bây giờ”.
Nghe thoáng qua lời giãi bày của bố dượng và người chồng xong, Trâm đang nằm trong vẫn còn tỉnh táo khi Toàn bước vào phòng.
Cô khép nép dưới mềm trong khi anh ta cởi đồ trong bóng tối. Bố đã nói bao nhiêu với ảnh? Cô tự hỏi. Trời ơi, hy vọng rằng bố không kể cho anh ấy biết chuyện mình đạt được hai lần khoái cảm!
Thật là lúc ấy mình không thể tự chủ được. Lão ấy quá hùng hổ đi thôi. Mình chỉ là con người bằng da bằng thịt, làm sao kiềm chế được dục vọng. Cho dù lão có kể hết với anh ấy, mình cũng phải chối phăng thôi. Mình không muốn Toàn biết chuyện xấu xa này! Tại sao, trời ơi, tại sao bố lại kể ra làm gì?! Bố giết con một lần, bố lại giết một lần nữa sao?!
“Trâm? Em ngủ?” Toàn thì thào.
Thoạt đầu cô nằm im, nhưng nghĩ trước sau gì cũng phải đương đầu. “Còn thức,” cô trả lời ấp úng.
“Bố đã kể chuyện chiều nay,” Toàn nói trong khi bước qua bên giường, nằm xuống.
“Em cũng định thuật rõ đầu đuôi,” Trâm mếu máo. “Ngay khi anh đi làm về. Nhưng không hiểu sao em không làm được. Xấu hổ quá!”.
Trâm sụt sùi trong khi chồng cô lách mình vào mền. Cô có vẻ chờ đợi một cú tát vào mặt về chuyện hư đốn của cô. Nhưng anh không làm vậy mà kéo cô vào lòng, mơn trớn trên lưng và mông, đồng thời thỏ thẻ bên tai.
Anh còn giữ cho dương vật cương cứng một khoảng không cho đụng Trâm, Toàn trấn an rằng mọi việc anh đều thông cảm với cô hết.
Anh giải thích rằng bố dượng đã nhận lỗi và thề không bao giờ tái phạm. Trâm thấy nhẹ người đôi chút, nhưng nghĩ tới mai này, cô bèn nói:
“Em muốn dọn. Chúng ta cần phải dọn?”, Trâm khẳng định khi cảm nhận được dương vật Toàn đã chui tọt vào trong.
— Hết —
Để lại một bình luận