Phần 9
Hai tuần trôi qua một cách lặng lẽ. Nhìn bề ngoài cuộc sống vẫn rất bình thường nhưng thực ra đang có hàng loạt sóng ngầm diễn ra trong cái gia đình này. Ở đó, người thì chới với trong cơn sóng cảm xúc từ quá khứ ùa về, nhưng cũng có những người lại nâng nâng tận hưởng khoái lạc do những cơn sóng tình mang lại.
… Bữa sáng diễn ra như thường lệ. Bà Cúc ăn uống chậm rãi, mặt mũi ủ rũ mệt mỏi. Trái ngược với bà, lão Quân và Ngọc Diệp ăn uống rất vui vẻ, thoải mái. Dù vừa trải qua một đêm cày ải cật lực nhưng thần thái của họ vẫn căng tràn nhựa sống, chốc chốc còn lén lút nhìn nhau bằng ánh mắt đưa tình lúng liếng.
7h45 bà Cúc rời nhà đến công ty, chỉ còn lão già và cô con dâu vẫn ung dung ngồi ăn. Ở cái nhà này, mỗi người ngủ một phòng và đi làm cũng mỗi người một xe, chẳng khác gì cái nhà trọ vậy.
Bà Cúc vừa ra khỏi cửa, lão Quân và Ngọc Diệp bốn mắt nhìn nhau đắm đuối. Chẳng cần nói họ cũng hiểu trong đầu người kia đang nghĩ gì. Con cặċ lão già ngỏng lên trong quần nhảy nhót tưng bừng còn vú Ɩồŋ của nàng dâu cũng nhộn nhạo hết cả lên. Quả là một cặp gian phu dâm phụ tâm đầu ý hợp.
… Xoảng… keng…
– “Ưhhhh… kìa… anh… em đang rửa bát mà… hứ… ơhhhh…”
Người phụ nữ trẻ thì thào trong hơi thở hổn hển khi hai bộ phận nhạy cảm nhất trên người nàng bị lão bố chồng tấn công dù rằng nàng cũng chẳng lấy làm bất ngờ vì điều đó.
Trong gian bếp, hai con người đang đứng úp thìa bên chậu rửa. Đôi tay của người đàn bà khua khoắng đám bát đĩa trong khi hai bàn tay của lão già thì mất hút phía trong quần áo của nàng.
– “Ưhhh… anh hư quá… để yên em rửa nào… ưhmmm”
… Chụt… Chụt… Chụt… Chụt…
– “Nhưng em ngon quá… anh chịu sao nổi…”
Lão Quân vừa nói vừa liếm chùn chụt lên chiếc cổ ba tấc mịn màng của Ngọc Diệp. Một bàn tay lão già cần mẫn nhào bột trên đôi ngực đồ sộ, tay còn lại nhè nhẹ xoa nắn khu vực tam giác đen của nàng.
– “Ơhhhh… ưhmmm… đêm qua hành người ta chưa chán sao… ơhhhh…”
– “… Chán sao được. Ăn thịt em cả ngày cũng chả chán…”
– “… Ưhmmm… cái đồ dẻo mỏ… chỉ thế là nhanh… ơhhh…”
… Chụt… Chụt… Chụt… Chụt…
– “Không, anh sẽ ăn em thật chậm, thật chậm được chưa nào?”
– “Ưhhh… thôi… ngoan nào… để yên cho em làm… đã… ơhhhh…”
… Chụt… Chụt… Chụt… Chụt…
– “Ưhhh… ớ… ớ… kìa… buồn em… ơhhhh… ưmmm…”
– “Ôi… Ɩồŋ em chảy nước rồi nè Diệp…”
– “Ứ ừ… tại anh đó… anh hư lắm… kìa… ơhhhh… ưhmmm…”
Cứ như vậy, đôi nhân tình mơn trớn, vuốt ve nhau mà quên luôn giờ đi làm. Hơn tuần nay, hầu như ngày nào cũng vậy. Chỉ chờ bà Cúc ra khỏi nhà là hai kẻ dâm loàn này lại tranh thủ làm một nháy rồi mới tính tới chuyện đến công ty. Một ngày làm việc của lão Quân sẽ chưa thể bắt đầu nếu lão chưa được xả tinh dịch vào trong Ɩồŋ của cô con dâu hờ xinh đẹp và quyến rũ kia.
Chiếc mõm tham lam của lão già cần mẫn liếm láp phần da cổ nõn nà mặc kệ cái đầu của Ngọc Diệp hết nghiêng trái rồi lại nghẹo phải. Phía dưới, đôi tay của lão cũng làm việc không ngừng nghỉ nhào nặn đôi gò bồng đảo cũng như nắn bóp con bướm xinh của nàng.
– “Ưhhmmm… Kìa anh… buông em ra… lát em còn có lịch họp phòng marketing nữa… Kìa… ơhhh…”
– “… Kệ… anh nứng quá rồi. Cho anh làm tý nhé…”
… Chụt… Chụt… Chụt… Chụt…
– “… Ngoan nào… để tối em bù cho… ưhmmm…”
– “Không… anh muốn luôn bây giờ cơ…”
Mồm lão già càng nút mạnh miếng thịt cổ của người đẹp trong khi cánh tay cũng siết chặt hơn cơ thể đang cố sức vặn vẹo kia của nàng.
… Ting… Ting… Tang… Tang…
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang giây phút đang hứng tình của cả hai. Lão già miễn cưỡng phải buông miếng thịt thơm ngậy kia ra để ra nghe máy. Nhìn vào màn hình, lã già nhếch mép cười khẩy.
– “Alo…”
– “Alo, dạ thưa, hôm nay anh có lịch hẹn với…”
– “Ừ, tôi biết rồi. Thế nhé”
… Tút… tút… tút…
Lão Quân nói rồi tắt máy cái rụp. Đầu dây bên kia Phương Dung thấy hơi bị sốc. Bình thường lão chả bao giờ nói chuyện cộc lốc và cúp điện thoại bất thần với nàng như vậy cả. Cả tuần nay lão già như biến thành người khác, chả thèm đoái hoài gì đến nàng, thái độ thì cứ cắm ca cắm của.
– “Dạo này lão già ăn phải bả hay sao thế nhỉ?”
Nàng vừa ngồi xuống ghế vừa lầm bầm.
Lão Quân sau khi tắt máy thì quay lại chỗ Ngọc Diệp, nàng đang lúi húi chỉnh lại trang phục xộc xệch trên người do lão già vừa để lại ban nãy.
… CHỤT…
– “Anh đi làm đây, hẹn em tối nay nhé”
Lão Quân hôn đánh chụt lên má cô con dâu rồi cười một cách đểu giả. Nàng bĩu môi, lườm lão già rồi cũng tặng lại cho lão một nụ cười đầy dâm đãng. Điệu bộ như muốn nói “Hãy đợi đấy, tối nay anh chết với em”
Cả hai vội vã thực hiện những thủ tục cá nhân rồi xuống nhà mỗi người một xe trực hướng công ty thẳng tiến.
… Ting… Ting…
Đang ngồi làm việc, điện thoại của Phương Dung đổ chuông báo hiệu có tin nhắn.
“Tài khoản xxxx9999 biến động +88.000.000vnd. Nội dung: Tặng người đẹp”
Bất ngờ đến sửng sốt khi Phương Dung mở ra xem. Nàng dụi mắt vài lần để xác nhận là mình không có nhìn lầm. Không sai, ai đó vừa chuyển cho nàng 88 triệu.
Nàng nhìn về phía cửa phòng lão Quân mỉm cười.
– “Vừa sáng cọc cằn với mình xong giờ đã tặng quà rồi”
Vừa cười Phương Dung vừa thầm khen sự tế nhị của lão già.
– “Nhưng có gì đó sai sai này. Bình thường lão toàn cho mình tiền mặt, hơn nữa cũng chưa bao giờ quá 30 triệu. Sao hôm nay lại…”
– “Mà thôi kệ, tiền nào chả là tiền, miễn sao nó nằm trong túi mình. Hì hì…”
Sự hân hoan cứ thế theo Phương Dung suốt buổi làm việc.
Đồng hồ đã chỉ quá 12h trưa, các đồng nghiệp đều xuống căng tin hoặc ra ngoài dùng bữa hết. Như mọi khi, Phương Dung thường nán lại chỗ của mình để chờ đợi những động thái hoặc tín hiệu từ lão Quân. Hôm nay, niềm vui từ món quà lúc sáng lại càng là lý do để nàng chờ đợi lão.
… Cạch…
Lão Quân mở cửa ra khỏi phòng, bước chân khoan thai dọc lối đi.
– “Anh đi ăn trưa ạ?”
Phương Dung tươi cười hớn hở đứng lên khi lão chuẩn bị đi ngang qua chỗ nàng ngồi.
– “À, ừ. Em cũng đi ăn đi. Anh có hẹn trưa nay.”
Lão già cười nhăn nhở, ngó nghiêng xung quanh xong vỗ đánh đét một cái vào mông cô thư ký rồi quay người đi thẳng. Bỏ lại người đẹp ngơ ngác nhìn theo.
– “Lão già hôm nay làm sao ấy nhỉ? Định chơi trò mèo vờn chuột à?”
Mang những thắc mắc khó hiểu trong lòng, Phương Dung lững thững bước xuống phố tìm chỗ cho cái gì đó vào bụng.
… Bíp… Bíp…
Chiếc Roll Royce cáu cạnh bấm còi rồi đỗ xịch lại ngay sát vỉa hè mà Phương Dung đang đi. Người lái xe ăn mặc bảnh bao lịch sự bước xuống đi tới trước mặt nàng khẽ cúi người lễ phép:
– “Xin chào cô Phương Dung. Xin lỗi đã khiến cô giật mình. Xin phép làm phiền cô vài phút được không ạ?”
Nói rồi, không đợi người phụ nữ xinh đẹp đang đứng ngơ ngác kia đáp lời, người tài xế đã đến bên hông xe mở cánh cửa ghế sau. Một người đàn ông trung niên phong thái sang trọng bước xuống.
– “Xin chào cô Phương Dung. Xin lỗi vì sự đường đột này. Hy vọng sáng nay cô đã nhận được món quà nho nhỏ từ tôi rồi chứ?”
– “Ủa, ngài…”
… Đã hai tuần trôi qua kể từ thời điểm chốt các điều khoản trong hợp đồng với phía ông Dũng. Bà Cúc vẫn không thôi đau đáu nghĩ về nó. Hợp đồng này suôn sẻ thì vấn đề tài chính của tập đoàn trong 5 năm tới sẽ được đảm bảo. Mối lo lớn nhất sẽ được gạt bỏ.
Thế nhưng, bà sẽ không phải đắn đo hay nghĩ ngợi nhiều nếu như đối tác trong hợp đồng này không phải là công ty của ông Dũng. Hơn nữa việc phải thế chấp 45% cổ phần tập đoàn trong hợp đồng cũng là điều khiến bà trăn trở rất nhiều. Đó là lý do mà bà đặt ra thời hạn 15 ngày để cân nhắc trước khi ký kết chính thức.
Suốt cả tuần bà cứ mải nghĩ về chuyện này đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên.
… KÉT…
Mải mê với mớ suy nghĩ mông lung trong đầu, bà Cúc suýt chút nữa tông vào đuôi chiếc xe đang dừng đèn đỏ trước mặt. Giờ cao điểm buổi sáng phố phường xe cộ chật như nêm. Thật là hú hồn, hú vía.
– “Ủa đâu mất rồi?”
Trong lúc chờ đèn đỏ, bà Cúc ngoảnh sang ghế phụ, chỉ có chiếc túi xách của bà ở đó còn tập bản thảo hợp đồng cùng tờ sơ lược nội dung dự kiến của buổi họp hội đồng quản trị hôm tới đều không thấy đâu.
– “Lại quên ở nhà. Đầu với chả óc”
Phải đợi mất vài nhịp đèn đỏ bà mới quay được xe để trở về nhà.
… Nhà cửa trống vắng.
– “Chắc bố con nó đi làm cả rồi”
Bà Cúc nghĩ thầm rồi đi thẳng vào phòng mình, tập tài liệu vẫn để trên giường. Chộp lấy nó một cách vội vã, bà hối hả quay ra.
Khi đi ngang qua bếp ăn, bà khựng người lại. Có cái gì đó không đúng. Bát đũa, thức ăn vẫn còn ngổn ngang trên bàn, chiếc áo hai dây của cô con dâu cùng cái quần đùi của chồng bà nằm lổn nhổn cạnh nhau dưới sàn.
– “Cái gì thế này?”
Một luồng điện xẹt qua não khiến bà choáng váng, mắt mũi hoa lên, chân tay bủn rủn. Tập tài liệu trên tay rơi xuống văng tung tóe. Cơ thể loạng choạng, bà phải vịn vào thành ghế nếu không đã ngã vật xuống nền nhà.
Thế rồi những thứ vải vóc vốn ngự trên người của con dâu và chồng bà trong bữa sáng nay đang nằm rải rác trên sàn nhà cứ lần lượt dẫn ánh mắt bà hướng về cửa phòng của con trai.
– “Các người…”
Mồm lắp bắp không ra hơi, bà lật đật đi theo mớ quần áo vương vãi dưới đất kia.
… Bạch… Bạch… Bạch… Bạch…
– “Ơhhh… hờ… hờ… em sướng chết mất anh ơi… ưhh… ơhhhh…”
– “Hộc… hộc… em yêu địŧ giỏi quá… ahhh…”
… Bạch… Bạch… Bạch… Bạch…
– “… Ưhhh… ớ… ớ… Ɩồŋ em sướng quá Quân ơi… Ơhhh… ưhmmm…”
– “… Hộc… hộc… ôi… tê hết buồi anh này Diệp ơi… hộc… hộc…”
Âm thanh va chạm da thịt cùng tiếng khẩu dâm lúc đầu chỉ bé bé rồi lớn dần khi bà đến gần cánh cửa. Chúng như những nhát đao đâm phầm phập vào trái tim người đàn bà đang run rẩy từng bước đi khó nhọc kia.
Ánh sáng từ trong phòng ngủ của con dâu hắt ra qua khe cửa hẹp. Chiếc áo ngực của Ngọc Diệp tuột ra ban nãy kẹt ngay hèm cửa khiến cho cánh cửa không được khép lại. Âm thanh và ánh sáng vì thế mà bị lọt ra ngoài.
Bà Cúc run rẩy vịn tay vào cánh cửa. Những hình ảnh vô sỉ bên trong lập tức đập vào mắt bà.
… Bạch… Bạch… Bạch… Bạch…
“… Ơhhhh… ưhm… em chết mất Quân ơi… ahhhh… ơhhhhh…”
“… Hộc… hộc… Ɩồŋ em bóp nát buồi anh mất Diệp ơi… ahhhh…”
… Bạch… Bạch… Bạch… Bạch…
“… Ơhhhh… hờ… hờ… em raaaaa… em sướnggggg… ưhmmm…”
“… Ahhhh… Anh xuất đây… Ôhhhhh…”
… Bạch… Bạch… Bạch… Bạch…
“… Ohhhh… xuất tinh vào Ɩồŋ em đi… ahhhh… sướnggggg… Ơhhhhh…”
“… Ahhhhh…”
Trên chiếc giường dập dềnh như con thuyền vượt sóng, cô con dâu và lão chồng bà đang bước vào giai đoạn cao trào của quá trình giao phối. Ngọc Diệp ngồi trên, tay chống lên ngực lão Quân, người gồng cứng ưỡn cong, mặt ngửa lên trời rên la thảm thiết. Còn lão già thì trân người dưới đệm, đôi tay với lên ra sức nhào nặn cặp vú đang không ngừng nảy tưng tưng theo nhịp dập của con dâu. Mồm lão há to thở dốc như con cá mắc cạn trên bờ sắp chết vì thiếu dưỡng khí.
Tai bà Cúc ù đi, mắt hoa lên, chân đứng không vững, dùng chút sức lực gần như cuối cùng còn lại trong người bà đẩy cánh cửa ra.
– “Các người… các người…”
Tay chỉ về phía hai kẻ dâm đãng, bà lắp bắp nói chưa được trọn câu thì trời đất tối sầm lại. Toàn thân mềm nhũn đổ ụp xuống…
– “MẸ…”
Ngọc Diệp quay ra, hốt hoảng hét lớn. Người nàng giật bắn lên, nhảy ra khỏi cơ thể lão Quân ngồi phịch xuống đệm. Con cặċ đang trong quá trình xuất tinh tuột ra khỏi cái Ɩồŋ đang lên cơn sướng kịch ngất kia của nàng. Thân buồi vẫn đang giật giật bắn những dòng tinh dịch cuối cùng phọt ra ngoài tung tóe khắp người lão già và lên mặt đệm.
– “Kìa, mình…”
– “Mẹ…”
Sau vài giây thảng thốt, hai kẻ gian dâm kia đồng thanh la lên rồi luống cuống chạy lại chỗ người đàn bà vừa gục xuống.
… 3h chiều. Tại bệnh viện tư nhân hiện đại nhất thành phố. Cửa phòng mổ được mở ra sau gần 5 tiếng đóng kín.
– “Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”
– “Mẹ cháu sao rồi bác sĩ?”
Lão Quân và Ngọc Diệp lao về phía người bác sĩ già vừa bước ra.
– “Tạm thời bà nhà đã qua được cơn nguy kịch, tuy nhiên tiên lượng vẫn rất xấu. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng do bệnh nhân xuất huyết não quá nặng, các tổn thương rất sâu nên giờ chỉ còn trông chờ vào sự may mắn nữa mà thôi.”
Nghe tới đó, tuy vẫn giữ vẻ mặt bi thương thất thần nhưng trong lòng cả hai con người mới gây ra tai họa kia dường như vừa chút đi được phần lớn sự lo lắng.
Lúc này lão Quân mới nhắc Ngọc Diệp gọi điện báo cho Phong. Nhận được hung tin từ vợ, Phong liền tức tốc ra sân bay.
… 8h tối. Bà Cúc đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt theo chế độ VIP nhất của bệnh viện. Bên ngoài hành lang, ba bố con đang nhỏ to hỏi han.
– “Sao tự nhiên mẹ lại bị đột quỵ nặng thế bố?”
– “Ờ… thì sáng nay, lúc chuẩn bị đi làm mẹ con lăn ra ngất xỉu. Bố với Diệp phải tức tốc đưa vào đây. May là vẫn còn kịp”
Lão Quân vừa nói vừa liếc nhìn Diệp, nàng vẫn khép nép đứng sau hai người từ nãy.
– “Không hiểu sao lần này lại bị nặng thế chứ?”
– “Thì con cũng biết đấy, mẹ có tiền sử cao huyết áp với tăng xông mấy lần. Dạo này công việc lại bận rộn, nhiều cái lo nghĩ cộng vào nên chắc bà ý căng thẳng quá đây mà”.
– “Vâng…”
Cứ thế hai bố con tỉ tê than vãn về bệnh tình của người mẹ. Phong tỏ ra rất xúc động trước tai nạn của mẹ mình, mắt đỏ hoe trong khi hai người còn lại cũng để bộ mặt đáng thương không kém.
– “Thế anh đã ăn uống gì chưa?”
Sau một hồi lâu chầu rìa, Ngọc Diệp lúc này mới lên tiếng xen vào câu chuyện của hai bố con.
– “Anh chưa. Xuống sân bay là anh phi thẳng về đây.”
– “Vậy anh với bố về nhà nghỉ ngơi, ăn uống đi. Để tối nay em ở đây với mẹ”
Ngọc Diệp xung phong thực hiện nghĩa vụ của nàng dâu thảo.
– Phong: “Bố với em cũng chưa ăn gì. Thôi thế này đi, để tối nay anh ở lại với mẹ, em và bố cứ về nhà nghỉ ngơi. Mai ta tính tiếp.”
– Lão Quân: “Bố thì sao cũng được, tùy hai đứa sắp xếp”
– Ngọc Diệp: “Thế sao được, anh vừa đi xa về. Để em”
– Phong: “Để anh. Bấy lâu anh đi miết, giờ muốn ở lại chăm sóc mẹ. Em với bố cứ về nghỉ ngơi đi. Mai rồi tính sau”
Vừa nói Phong vừa đùn đẩy hai người.
– Lão Quân: “Thế con tranh thủ đi ăn đi, bố với Diệp trực ở đây cho một lát”
– Phong: “Thôi không cần đâu bố ạ. Bệnh viện có đầy đủ hết dịch vụ, lát con gọi đồ lên ăn sau. Giờ cũng chưa buồn ăn gì cả. Bố với em cứ về nghỉ ngơi đi ạ.”
– Lão Quân: “Ừ, thế con chịu khó vậy. Mai bố với Diệp vào thay phiên sau”.
Nói rồi lão giục Ngọc Diệp đi về. Nàng vừa đi vừa ngoái lại nhìn chồng đấy ái ngại.
… Về tới nhà, Ngọc Diệp vội chạy vào phòng tắm còn lão Quân ngồi thừ ra ghế.
– “Đen vãi. Thế quái nào mà mụ ta lại về nhà lúc đấy làm gì không biết nữa?”
Lão già lẩm bẩm bâng quơ một mình.
Chợt lão nhìn thấy đống tài liệu vương vãi gần khu vực bếp ăn mà bà Cúc đánh rơi sáng nay nên tò mò tiến lại xem sao. Cầm mớ tài liệu lên xem qua, đầu lão dần trở nên nóng bừng, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ.
Một cái là bản thảo hợp đồng về việc thế chấp 45% cổ phần của Hoàng Gia để đổi lấy các khoản hỗ trợ tài chính trong 5 năm từ công ty của lão Dũng. Một tài liệu là sơ lược vắn tắt nội dung cuộc họp hội đồng quản trị đầu tuần tới.
Điều làm lão Quân nóng mắt đó là nội dung cuộc họp hội đồng quản trị sắp tới sẽ xoay quanh việc cơ cấu lại cổ phần và thành phần cổ đông. Hoàng Gia sẽ cầm cố 45% cổ phần bao gồm 30% của Hoàng Phong, 10% của ông Quân và 5% của bà Cúc cho công ty của tay Dũng.
– “Thì ra bà định đá tôi ra khỏi cái công ty này để các người được sum tụ với nhau hả?”
– “Biết thế ta đã để cho mụ già nằm chết cong queo đấy chứ không gọi cấp cứu nữa”
Lão già nghĩ thầm trong đầu, miệng sùi bọt mép, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két.
– “Không, thằng này không dễ để các người tự do muốn làm gì thì làm đâu”
Rồi dường như nghĩ ra được điều gì tâm đắc, lão già nhếch mép cười một cách đầy bí hiểm.
– “Anh làm gì mà đứng người ra thế? Không về phòng nghỉ đi còn đứng đấy?”
Ngọc Diệp với chiếc khăn tắm quấn ngang người đi ra từ phòng xông hơi thấy lão đứng đó nên hỏi với lại.
– “À không. Không có gì”
Lão già vừa nói vừa đặt tạm tập tài liệu lên bàn bếp rồi quay lại. Mắt lão lập tức đổi màu, đầu óc cũng chuyển trạng thái một cách cực nhanh.
Nhìn Ngọc Diệp đầy gợi cảm với chiếc khăn bé xíu không đủ che hết đôi bờ mông quấn quanh người, con lợn lòng của lão lập tức lên tiếng. Cái đầu phút trước đầy mưu mô toan tính thì giờ như một khối đông đặc toàn tinh trùng. Dục vọng trong người lại bị đẩy lên cao ngùn ngụt.
Rất nhanh chóng lão già đã tiến sát cơ thể vẫn còn bốc hơi nước của Ngọc Diệp. Mũi lão lập tức cảm nhận được sự thơm tho đang tỏa ra từ thân hình vệ nữ của nàng. Mồm lão vục xuống hôn đánh chụt một cái lên bả vai mướt mát của nàng.
– “Kìa anh… về phòng nghỉ đi… mai còn bao chuyện để lo… kìa… ưhhh…”
Lão già mặc kệ, thè lưỡi liếm láp những giọt nước còn đọng lại trên bờ vai cùng bầu ngực của nàng.
– “Kệ… việc ngày mai thì để mai tính… giờ anh chỉ muốn…”
… Chụt… chụt… chụt…
– “Ưhmm… đừng… kìa… anh… ưhhh…”
… Chụt… chụt… chụt…
– “Ưhhmm… em lo lắm… chuyện hôm nay mà bung bét hết ra thì tính sao đây anh… ưhhhhh…”
Vừa nói nàng vừa cố hẩy cái mặt lão già đang ngụp lặn trên gò bồng đảo của mình.
– “… Hì hì… không sao đâu. Tạm thời mụ già vẫn hôn mê. Anh sẽ có cách để lo chu toàn cho cả hai ta.”
… Chụt… chụt… chụt…
– “… Úi… Cách gì thế anh…”
Mắt Ngọc Diệp sáng lên, nàng lấy hai tay chụp cái đầu của lão lại gặng hỏi.
– “… He… he… Cách gì thì em sẽ sớm biết thôi…”
– “Cách gì thì anh nói ra đi nào. Cứ làm người ta lo lắng thêm”
Ngọc Diệp nũng nịu nói. Nhìn nàng lại càng thêm khêu gợi và đáng yêu bội phần.
– “Rồi em sẽ sớm biết thôi. Còn giờ thì… hehe…”
… ROẠT…
– “Ơhhh… kìa anh… buông em ra… ahhhh…”
Chiếc khăn tắm bị lão Quân giật phăng ném xuống đất. Lão già cúi xuống nhấc bổng thân hình tuyệt mỹ thơm phức của Ngọc Diệp lên tay rồi bế thẳng vào phòng của nàng.
Để lại một bình luận