Phần 35
Mấy ngày hôm sau khi Mạnh sang TQ, theo yêu cầu của chồng thì Hạ Vy đã tự nguyện đưa mật khẩu của facebook cho anh biết để anh có thể kiểm soát vợ được một phần nào khi phải sống xa nhà. Khi Mạnh đi rồi thì Hạ Vy lại bắt đầu phải tiếp tục sống cái kiếp theo đúng ngĩa là nô lê tình dục. Nàng đã nói với Tùng là giờ đã mang thai rồi thì làm ít thôi vì sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Tùng ậm ờ cho qua chuyện rồi cố trấn an nàng bằng cách bảo nàng cố gắng thêm một tháng nữa thôi thì sẽ nghỉ hẳn. Hạ Vy chẳng còn cách nào khác là đành nghe lời vì cũng đã chót làm rồi thì nàng cũng cố vì 1 tháng cũng không quá là dài.
Do 1 tuần không đi khách cho nên những ngày sau Hạ Vy như chạy sô vì khách bị ứ đọng quá nhiều. Đã thế 1 tuần Tùng không có cái lỗ để xả nên tối về sau khi đã đi khách xong thì Hạ Vy vẫn tiếp tục phải chiều người yêu. Mật độ 3 ngày liên tiếp chuyện sex của Hạ Vy diễn ra quá nhiều, đặc biệt có hôm ngay khi đi làm về do Tùng vừa uống bia với bạn và trong cơn say, nó ghen khi nghĩ đến việc tuần vừa rồi Mạnh ngày nào cũng địt vào cái lồn của Hạ Vy thì nó điên lên địt rất mạnh cho dù Hạ Vy đã bảo làm nhẹ thôi không nguy hiểm đến cái thai. Sau khi xong việc với Tùng thì Hạ Vy lại tiếp tục phải đi khách. Mới xong được 2 khách thì Hạ Vy thấy mệt quá rồi, nàng bảo Tùng đưa mình về và hủy khách thứ 3 đang chờ tại nhà nghỉ.
– Hôm nay em thấy mệt muốn được nghỉ 1 mình. Anh đưa em về nhà em đi.
– Thôi về nhà anh cũng được.
Hạ Vy sợ về đó đêm hôm lại phải chiều chuộng khi cơn dâm của Tùng nổi lên nên nàng muốn tránh :
– Thôi hôm nay em muốn nghỉ ngơi ở nhà em. Mai em sẽ qua bên anh.
– Uh tùy em vậy.
Khi Hạ Vy về đến nhà, nàng bắt đầu thấy đau bụng, đau nhè nhẹ. Cứ nghĩ chỉ là đau bụng bình thường nên Hạ Vy không để ý cho lắm, nhưng đến gần 12h khuya thì cơn đau bụng càng ngày càng tăng, nàng cảm thấy đau dữ dội nên chỉ biết nằm một mình ôm bụng nhăn nhó.
Không hiểu có chuyện gì mà lại đau bụng khủng khiếp như vậy, định đứng dậy tìm lọ dầu để xoa thì khi vừa đứng lên, Hạ vy thấy háng mình ộc ra nước gì như nước vối ướt hết cả quần lót. Lúc này thì Hạ Vy hoảng sợ thực sự, nàng cầm đt lên và bấm ngay số của Tùng.
– Anh… anh… đến nhà đưa em đi viện ngay… em đau bụng lắm.
– Ôi giời! Đau bụng thì một lúc sẽ hết thôi có gì mà phải đi viện. Anh đang ngủ ngon… tút.. tút…
Chưa kịp giải thích thì Tùng đã tắt máy có lẽ lại ngủ tiếp. Hạ Vy nhăn nhó, cái đau quằn quại lại tăng lên, nàng định gọi cho bố mẹ nhưng khi cầm đt lên lại thấy số của lão Sinh thì không ngần ngại gọi luôn cho lão mặc dù đã nửa đêm.
– Anh… đến cứu em… đến đưa em đi viện gấp…
– Em làm sao? – Giọng lão Sinh hốt hoảng thực sự.
– Anh đến ngay đi… nhà em ở… số nhà…
Sau khi Hạ Vy tắt máy thì nàng cố đi ngay ra cửa, cơn đau dữ dội khiến nàng không thể chịu đựng thêm được nữa. Đến khi mở được cánh cửa thì nàng đã ngất tại đó.
Lão Sinh nhìn Hạ Vy đã tỉnh, lão phấn khởi nói ngay :
– Em tỉnh làm anh mừng quá. Ổn rồi.. ổn rồi…
Hạ Vy ngơ ngác khi thấy mình nằm trên chiếc giường toàn màu trắng, nàng nhớ lại sự việc thì hỏi ngay :
– Con em… con em sao rồi hả anh?
Cái tình cảnh này cho dù là thằng đàn ông cũng khá từng trải nhưng lão Sinh vẫn không kìm được cảm xúc. Lão biết nói thế nào để xoa dịu nỗi đau này đây.
Nhìn lão Sinh rơm rớm nước mắt, Hạ Vy đã hiểu và nàng như ngất lịm đi khi biết rằng mình đã đánh mất đứa con trong bụng rồi.
Việc bị sảy thai như là một cú sốc rất lớn đối với Hạ Vy. Việc mong muốn lần đầu được làm mẹ đã tan thành mây khói. Hạ Vy trách bản thân mình thiếu hiểu biết nên không quyết đoán để giữ gìn thai nhi, và tất nhiên nàng cũng trách Tùng đóng góp một phần không nhỏ vào cái tai nạn không may này.
Nằm viện một hôm thì Hạ Vy xin được về nhà, lão Sinh cả ngày ở trong viện chăm sóc tận tình và sau đó chính lão đưa nàng về nhà để nghỉ ngơi.
– Em gọi điện đến công ty xin nghỉ chưa? Anh nghĩ em cần nghỉ ngơi ít nhất cũng phải 1 tuần đấy.
– Vâng, lát em sẽ gọi xin nghỉ vài hôm. Hạ Vy thều thào tỏ ra người không còn chút sức lực nào cả.
– Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng buồn và nghĩ ngợi gì nhiều. Cuộc đời đều có duyên có số hết rồi mà em.
Hạ Vy nhìn lão Sinh, nàng nghĩ nếu lão biết đứa con là của lão thì lão sẽ ra sao nhỉ? Không biết lão có vui mừng không khi biết đứa con là của lão, và cũng không biết lão có buồn không khi mất một đứa con? Thấy lão Sinh ở cả đêm và cả ngày hôm sau trong bệnh viện để chăm sóc mình thì Hạ Vy chợt hỏi :
– Cả đêm hôm trước anh không về nhà, có bị chị mắng không anh? Em không muốn vì em mà anh chị lại cãi nhau.
Lão Sinh nhìn Hạ Vy một hồi lâu, lão có vẻ cũng hơi tâm trạng khi Hạ Vy nhắc tới vợ lão. Rồi lão cũng bật mí chút cho Hạ Vy biết về hoàn cảnh gia đình mình :
– Vợ chồng anh đang sống li thân được 1 tháng rồi. Chắc là sắp tới cũng sẽ li dị nên em không phải lo về việc đó.
Hạ Vy rất sợ nghe hai từ li dị vì hai từ đó luôn lảng vảng trong đầu của nàng mấy tháng qua. Đã trải qua sự cô đơn trong bốn bức tường nhiều đêm nên Hạ Vy cũng hiểu và thông cảm cho lão, nàng chỉ biết thở dài rồi mệt mỏi nằm xuống chiếc ghế salon. Lão Sinh đặt đồ ăn lên bàn rồi nói :
– Anh mua sẵn bát cháo đây rồi, tối em chỉ việc hâm nóng lại và ăn thôi nhé. Giờ anh phải đi rồi không ở bên em được.
Hạ Vy cảm kích vì sự quan tâm của lão lái xe, nàng mỉm cười để lão yên tâm :
– Vâng em không sao đâu. Anh cứ đi việc của anh đi, em tự lo cho mình được mà.
Lão Sinh như rất áy náy khi bỏ đi để mặc Hạ Vy bé nhỏ ốm đau một mình, lão ngồi xuống bên cạnh nàng, vuốt mái tóc của nàng rồi căn dặn :
– Anh có việc không ở Hà Nội tận mấy tháng liền. Chẳng biết khi nào mới được gặp lại em. Em nhớ giữ gìn sức khỏe và khi nào rảnh thì nhắn tin cho anh nhé. Chẳng hiểu sao ngày nào em còn yêu thằng Tùng là anh lại rất lo cho em.
Biết lão Sinh thực sự lo lắng cho mình, Hạ Vy cố ngồi dậy tuy lòng cũng thoáng buồn vì người bạn tin tưởng nhất cũng sẽ rời xa nàng giống như Mạnh. Hai người nhìn nhau một lúc rồi họ lại hôn nhau. Tuy thấy lão Sinh hơi già, và cũng không có tình yêu với lão nhưng Hạ Vy vẫn trao cho lão những cái hôn nồng cháy. Nhìn nhau sát mặt, lão Sinh nói lời từ biệt để quyết tâm đứng dậy :
– Thôi anh đi nhé! Nhớ những lời anh dặn nghe chưa!
– Vâng em nhớ rồi. Anh!
– Gì hả em?
– Hôn em cái nữa được không?
– Hihi tất nhiên là được chứ. Sao em kêu là không thích hôn anh vì miệng anh toàn mùi thuốc lá cơ mà.
Hạ Vy đỏ mặt bám lấy cổ lão hôn chụt một cái lên môi rồi nói thầm :
– Anh là người đầu tiên mà em vừa ghét nhưng lại thích hôn đấy.
Lão Sinh cười tít mắt rồi ngay lập tức lão lại dìu Hạ Vy nằm xuống, cái lưỡi của lão thọc sâu mà miệng để nàng mút. Hai người cứ thế hôn nhau mãi mà không muốn dời nhau chút nào….. Và rồi khi lão đi, Hạ Vy lại cô đơn một mình trong nhà không ai chăm sóc. Tất cả những gì về lão Sinh mà Hạ Vy biết chỉ là lão đã ly thân với vợ và có hai người con trai, còn lại lão làm gì hay lão ở đâu thì nàng cũng không bao giờ được biết.
Ngay tối hôm đó, Tùng xuất hiện và không biết nó buồn thật hay là giả tạo khi nghe tin Hạ Vy bị xảy thai. Nhưng những ngày sau Tùng ở luôn trong nhà Hạ Vy, nó không còn dục nàng đi làm gái nữa mà tỏ ra ân cần chăm sóc nàng một cách chu đáo. Hạ Vy xin nghỉ một tuần thì cả hai đều ở lì trong nhà không đi ra ngoài, cứ như thể là cặp vợ chồng son vậy. Cái thái độ của Tùng như vậy thì lại khiến Hạ Vy thấy rằng Tùng không quá khốn nạn như mọi người đồn thổi. Từ ngày yêu nhau, Hạ Vy thấy Tùng được cái là rất chung thủy, chưa bao giờ nàng thấy Tùng cặp kè hay đi chơi với người con gái khác. Kể cả lúc này cho dù Hạ Vy là đĩ thì nó vẫn luôn luôn ở bên nàng, chưa bao giờ thấy nó có ý định nhả nàng ra để được tự do.
Để lại một bình luận