Nam tới bến xe Minh Trung lúc 9 giờ sáng. Anh vào quán nước gọi ly cà phê đá, vừa uống được mấy hớp thì thấy chiếc taxi dừng bên kia lề đường, gần đối diện với quán nước. Nhìn kỹ người phụ nữ trong xe, Nam mỉm cười bước ra, đi vội qua chiếc taxi. Khi người thiếu phụ trong xe bước xuống, Nam cầm tay bà, chưa kịp nói thì bà đã cười nói:
– Nam đến sớm vậy à.
– Dạ, phải đến sớm để đón dì Tâm chớ.
Nam giơ tay đón chiếc va ly khá lớn từ tay bác tài xế, rồi nói:
– Mời dì qua bên kia uống nước, còn nửa giờ nữa xe mới khởi hành. Ngồi trong xe nóng, đợi lâu mệt.
Hai người qua đường, bước vào quán. Nam kéo ghế cho bà dì, rồi hỏi:
– Dì Tâm uống gì?
Bà Tâm đáp:
– Dì mới uống nước ở nhà. Nam uống đi, đợi gần đến giờ đi hãy ra xe.
Nam nhìn bà Tâm, thấy bà trẻ hơn trung hơn với chiếc áo sơ mi cổ rộng xanh lợt, làm nổi bật khuôn cổ cao trắng ngần với gò ngực nổi cao dưới lớp vải mỏng. Tóc bà không uốn mà để dài búi sau gáy với nét trẻ trung đơn giản. Nam buột miệng:
– Dì mặc thế này, trông trẻ hơn đến 5, 7 tuổi.
Bà Tâm cười:
– Nam muốn bảo tôi mới 30 tuổi à?
– Không phải muốn mà hôm nay trông dì chỉ độ tuổi đó. Khi dì mặc quần áo bà ba thì có dáng khuê các mà trầm, còn hôm nay thì khác hẳn, trẻ trung mà sống động hơn.
Bà Tâm nhìn Nam với nét mắt sâu thẳm:
– Hôm nay tôi mới nghe được một lời khen như vậy.
Nam cảm được cái nhìn nồng nàn của bà và nghĩ đến cuộc đi chơi bất ngờ với một phụ nữ, nên hỏi:
– Dì và gia đình có thường lên Đà Lạt nghỉ mát không?
– Cách đây hai năm, có đi Đà Lạt một tuần. Biết hồ Xuân Hương, hồ Than Thở, biết thác Cam Ly, thác Prenn. Nhưng gia đình thì chỉ có tôi thích Đà Lạt. Ông ấy và hai em bảo Đà Lạt lạnh và cảnh sắc buồn quá. Nên từ đó đến nay, không ai nói đi Đà Lạt nữa. Vì thế, khi tôi nói đi với Nam, gia đình không ai muốn đi với tôi.
Nam nhìn đồng hồ, đứng dậy trả tiền, rồi hai tay xách hai va ly, nói:
– Mình ra xe dì ạ.
Bà Tâm và Nam là hai người khách cuối cùng. Họ ngồi băng sau. Bà Tâm ngồi kế 2 bà, còn Nam ngồi ngoài. Xe khởi hành ra khỏi thành phố, đi trên xa lộ Biên Hòa. Xe qua Hố Nai, Trảng Bom, Dầu Giây, rồi đi vào khu đồn điền cao su ở hai bên đường. Cảnh sắc quen thuộc nên Nam chỉ nhìn bâng quơ ra ngoài. Bà Tâm tựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt như buồn ngủ.
Gia đình Nam di cư từ miền Bắc vào Nam cuối năm 1954. Vào Sài Gòn được mấy tháng, bố Nam thuộc quân đội nên phải giải ngũ. Nhưng là y tá trưởng trong Bảo Chính Đoàn, nên chỉ sau khoảng một năm, ông xin được việc ở bệnh viện Thanh Quan, Sài Gòn. Tết 1959 vừa qua, không biết ông kết thân với ông Huỳnh văn Tâm từ bao giờ mà ông mời gia đình ông Tâm, người Sài Gòn tới nhà ăn thôi Tết vào mồng 3 Tết.
Và sau đó, gia đình ông Tâm cũng mời gia đình Nam đến nhà ăn cơm vào ngày rằm tháng giêng. Trong hai lần ăn uống này, qua chuyện trò, Nam biết ông Tâm trước kia là công chức của Pháp, sang làm việc ở Nam Vang xứ Cao Miên, cũng là thuộc địa của Pháp như Việt Nam và Việt Miên Lào đã thành Liên Bang Đông Dương dưới quyền cai trị của Pháp.
Sau khi Pháp thua trận Điện Biên Phủ, rồi rút khỏi Việt Nam năm 1955 thì ông về hưu trở về Sài Gòn. Qua việc mời nhau vào những ngày giỗ, hai gia đình trở thành thân. Ông bà Tâm chỉ có hai cô con gái, cô chị là Phượng 17 tuổi, cô em là Hồng 15 tuổi, đều là nữ sinh trường Marie Curie, vì ở Nam Vang hai cô đã học chương trình Pháp. Có điều Nam hơi ngạc nhiên là ông Tâm đã trên 60, còn bà Tâm còn trẻ, chỉ chừng 40.
Cả hai ông bà đều quý mến Nam, coi như con cháu. Mỗi lần Nam đến chơi, ông bà thường giữ lại ăn cơm, có khi ở lại qua đêm để nghe ông kể chuyện xứ Cao Miên. Còn Nam cũng rất tự nhiên, coi Phượng và Hồng như em gái, nên Chủ Nhật thường đến rủ hai cô đi Ciné hay đi ăn kem Mai Hương trên đường Lê Lợi. Có mấy lần bà Tâm đã cùng 2 cô con gái đi Ciné và ăn kem với Nam. Vì thế nhân dịp nghỉ hè, biết Nam sẽ lên Đà Lạt chơi 2 tuần ở nhà ông cậu, bà đã nói với Tâm là nếu có thể thì cho bà đi cùng, vì bà cũng thích đi nghỉ ở Đà Lạt. Thấy nhà cậu rộng rãi, căn nhà ngang có hai phòng để cho khách, và tính tình cậu mợ cũng rộng rãi hiếu khách, nên Nam đã mời bà cùng đi.
Tới Bảo Lộc, xe bị trục trặc máy, nên phải dừng lại sửa trên 3 tiếng. Vì thế khi xe khởi hành lại, trời đã hơi tối. Ở cao nguyên trời tối sớm và lạnh, nên bà Tâm lấy trong giỏ xách ra một cái khăn bông lớn, đắp nửa người cho Nam và cho bà. Có một điều lạ và thích thú là khi xe tới Madagui rồi lên đèo Chuối và đèo Bảo Lộc thì bà không hiểu bị say xe hay buồn ngủ mà cứ tựa rồi gục vào lòng Nam ngủ mê mệt. Nam quàng tay qua vai bà để giữ yên cho bà ngủ. Tới Bảo Lộc, bà mới tỉnh, ngồi thẳng lại.
Khi xe bắt đầu đi tiếp, Nam nói:
– Xe không hư máy thì giờ này mình tới Đà Lạt rồi.
Bà Tâm nói:
– Trời lạnh, đi đêm trên cao nguyên cũng có cái thú đặc biệt.
Chừng nửa giờ sau, bà Tâm lại tựa đầu vào vai Nam ngủ. Phía dưới, một chân bà gác lên chân Nam. Bên trên, đầu bà gục vào lòng Nam, một bên vú áp hẳn vào bụng Nam. Nam ngây ngất vì mùi thơm với tấm thân mềm ấm của phụ nữ, và như chợt nhận ra một điều là bà Tâm không vô tình làm như thế. Nhớ lại nét đắm đuối của đôi mắt bà khi ngồi uống nước trong quán ở Bảo Lộc và câu nói: Đi đêm trên cao nguyên cũng có cái thú đặc biệt, rồi việc bà lấy chiếc khăn bông đắp nửa thân cho cả hai người… Từ đó Nam đoán chắc là bà đã có một tình ý. Vì thế Nam ôm chặt tấm thân ấy, và thấy hai bà ngồi cạnh cũng đã tựa đầu vào thành ghế để ngủ, Nam luồn tay qua dưới chiếc khăn, đặt bàn tay lên đùi bà Tâm, rồi bàn tay đi dần vào đùi trong.
Nam đã bị hớp hồn khi nhìn thấy làn da trắng hồng của hai chân bà ẩn hiện dưới làn lụa trắng. Trước đây thì chỉ kịp nhìn thoáng qua, rồi mắt phải quay sang hướng khác, còn bây giờ thì bàn tay Nam đang xoa nắn làn da ấy và chỉ còn cách một ngón tay là tới đích điểm của đàn bà, nơi mà “Văn chương chữ nghĩa bề bề – Thần Ɩồŋ ám ảnh cũng mê mẩn đời”. Biết là Ɩồŋ bà Tâm chỉ cách bàn tay mình chừng ngón tay, bàn tay Nam xoa bóp mạnh hơn, nhưng bà Tâm vẫn say ngủ, một thứ ngủ đồng tình, một sự yên lặng mời gọi… Nghĩ vậy nên Nam đặt bàn tay lên mu, xoa nắn từ trên xuống dưới. Vải quần mỏng nên bàn tay cảm được mu cao và mềm. Bỗng bà Tâm cử động, hai tay lần cởi khuy, rồi kéo quần xuống dưới mông, cầm bàn tay Nam đặt vào Ɩồŋ.
Nam bị phấn khích, xúc động, khựng lại một lúc lấy lại bình tĩnh mới luồn bàn tay qua silip mỏng, tìm kiếm Ɩồŋ dưới lớp lông rậm dài và thấy khe Ɩồŋ đã đẫm nước. Bà Tâm ngồi lên hôn vào cổ Nam, rồi ngồi hơi tụt xuống, mở rộng hai đùi cho bàn tay Nam dễ xoay dọc, xoay ngang. Trên xe lúc này có lẽ chỉ còn 3 người thức là tài xế, và hai người ngồi sau cử động mà không có tiếng động, có chăng chỉ là những tiếng thở mạnh của bà Tâm, nhưng tiếng gió ào ào ở ngoài xe đã át đi tiếng thở của bà.
Trong bóng tối với chiếc khăn bông che nửa thân dưới, Nam gần như quay áp người ôm lấy bà Tâm, một tay sờ Ɩồŋ, một tay luồn qua áo sơ mi đã mở mấy nút ở dưới để xoa nắn hai vú lớn. Con cặċ Nam đã cương cứng suốt từ Bảo Lộc, từ khi đùi bà Tâm gác lên chân Nam và con cặċ cũng như biết hưởng những đợt dâm khí của Ɩồŋ bà tuôn ra như suối ướt đẫm cả bẹn, và chảy xuống hai đùi.
Tâm biết là khi nước ra nhiều như thế thì Ɩồŋ đã lên cơn nứng tột độ, nên bàn tay càng bóp, càng miết khe Ɩồŋ và lỗ Ɩồŋ. Nam muốn hưởng những cơn nứng không được thỏa mãn của bà Tâm với những cái hất mông nhẹ trên ghế. Năm nay Nam mới 19 tuổi, nhưng đã hiểu những chuyện này qua một gái điếm, vợ của một anh chồng mù, mà Nam đã tới ngủ với cô ta mỗi tháng một lần.
Việc Nam đi tìm gái điếm sớm như thế là do cách đây hơn một năm, anh đã vớ được 2 cuốn dâm thư trong đống sách cũ tiếng Anh bán trên lề đường Lê Văn Duyệt. Một cuốn của Anh tên là Lady Chatterley’s lover và một cuốn của Nhật, bản dịch tiếng Anh tên là The Lady in Rose Kimono. (Nam đọc khá thông tiếng Anh vì đã theo học trường Anh Ngữ Diên Hồng trên hai năm). Cả hai cuốn đều là câu chuyện bà chủ nứng Ɩồŋ nên cho người làm vườn đéo, nhưng cuốn của Nhật mô tả táo bạo và cặn kẽ hơn cuốn của Anh. Cuốn The Lady in Rose Kimono diễn tả sự nứng Ɩồŋ đến độ bà chủ phải đi tìm anh làm vườn trong đêm, và diễn tả cái sướng của bà khi cầm cặċ cứng như sắt của anh làm vườn đút vào Ɩồŋ. Sự kích thích của cuốn The Lady in Rose Kimono đến độ đã bắt Nam phải vuốt cặċ lên xuống cho tới phải xuất tinh. Rồi từ đó cứ phải đọc lại cuốn đó và thường nghĩ đến Ɩồŋ, đến vú, và muốn tìm một cô điếm để nhìn Ɩồŋ, nhìn vú và địŧ. Một buổi chiều thứ bảy, vừa lãnh được 200 đồng, tiền công kèm trẻ ở tư gia, Nam đi lên ngã ba Chú Ía, cuối đường Võ Di Nguy Phú Nhuận, Gò Vấp, gần Quân y Viện Cộng Hòa, nơi Nam biết qua lời đồn là chỗ quy tụ gái điếm.
Tới ngã ba, Nam đi đường phía trước Quân Y Viện, bên phải là Quân Y Viện, bên trái là xóm nhà lá của những cô điếm. Nhìn những cô gái xuất hiện trước những căn nhà ấy, Nam biết đó là gái điếm, nhưng không thấy ai gọi. Đi gần hết Quân Y Viện, Nam quay xe lại, đạp chậm thì tới chỗ nào cũng có tiếng gọi, những cái vẫy tay với câu nói: Vào đây chơi đi anh… Thấy có quá nhiều cô vẫy gọi, Nam cảm thấy xấu hổ, nên đạp xe đi thẳng. Trên đường về nhà, tới cuối đường Võ tính, khu có nhiều nhà lợp tôn, thì gặp một cô đứng chặn Nam lại hỏi: Muốn chơi gái không? Thấy cô gái có vẻ sạch sẽ với thân hình đầy đặn, Nam gật đầu rồi đi theo cô ta vào một căn nhà trong hẻm gần đó. Và chiều tối hôm đó, Nam đã vừa lòng thấy được vú lớn, Ɩồŋ nhiều lông của cô điếm. Khi Nam cởi quần áo, leo lên giường với con cặċ đã cương cứng, dương cao. Cô gái cầm cặċ Nam nói:
– Anh có con cặċ dài to như thế này thì đụ sướng lắm. Đụ cho em sướng đi anh.
Và lần chơi gái đầu tiên ấy, Nam đã đụ cô điếm hơn nửa giờ. Cô điếm đã phải trỗi đạp rách khăn trải nệm, sàng sẩy với những tiếng rên. Từ hôm đó, Nam với cô điếm tên Cúc đã kết nhau, nên mỗi tháng Nam đã tới chơi một lần với giá 100 đồng. Khi biết Nam muốn chơi hai lần, nhưng không có tiền, Cúc đã nói là giảm cho Nam một nửa, nhưng Nam không bằng lòng.
Trong việc chơi gái, Cúc đã dạy Nam nhiều điều về cái nứng, cái dâm của đàn bà. Càng dâm thì Ɩồŋ càng ra nhiều nước, Nam nhập tâm điều này và bây giờ Nam nhận biết là bà Tâm rất dâm. Trong đêm tối, say mê xoa bóp, bàn tay Nam đã nhòe nhoẹt khí Ɩồŋ mà vẫn cảm thấy từng đợt nước cứ tuôn ra. Nam nôn nao với ý nghĩ là đêm nay, anh sẽ được hưởng thân thể bà Tâm với cái dâm tuyệt vời của bà.
Xe tới bến lúc 10 giờ. Bà Tâm nói với Nam:
– Mình tới khách sạn. Chiều mai hãy về nhà ông cậu.
Nam biết khách sạn Cao Nguyên, gần tiệm phở Bằng, nên nói với bà:
– Tới khách sạn Cao Nguyên ở gần đây, rất tiện là có phòng tắm nước nóng ở bên cạnh.
Nhìn bà Tâm nằm ngửa trên giường với bộ quần áo lụa trắng, Nam nhớ lại những ngày nhìn bà ở nhà. Làn da trắng hồng ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng đã đưa trí tưởng tượng của Nam đi ngược hai đùi lên ngã ba của thân thể là Ɩồŋ bà cũng trắng hồng dưới lớp lông đen. Nam đã thèm Ɩồŋ bà Tâm và đã đem trút cái thèm này lên Ɩồŋ của cô điếm tên Cúc.
Không ngờ chỉ một chuyến đi chơi mà Nam có thể đưa trí tưởng thành sự thật là bàn tay Nam đã xoa bóp cái Ɩồŋ mà anh đã thèm khát bao ngày. Mông to, vú lớn, và đôi chân dài với khuôn mặt thanh tú, bà Tâm có dáng vẻ của một mệnh phụ phu nhân. Bà đẹp và thân thể bà khêu gợi nhục cảm. Nhiều khi nhìn ông Tâm bên cạnh bà, Nam tiếc là ông đã có tuổi, chắc không còn đủ sức để hưởng cái thân thể màu mỡ ấy.
Bà Tâm đẻ cho ông hai người con gái cũng đẹp như bà, rồi thôi. Nghĩ đến cảnh chồng già vợ trẻ của ông bà Tâm, Nam cúi xuống ôm hôn… Miệng Nam đi từ môi, xuống cổ, đặt trên ngực, xuống bụng, dừng lại lâu trên mu, rồi xuống chân và cắn vào hai bắp đùi. Rồi lại từ đùi đi lên cho tới đôi môi. Nhìn hai mắt đắm đuối của bà Tâm, Nam hỏi:
– Sao dì lại lấy chồng hơn mình nhiều tuổi?
Bà Tâm nói:
– Đừng gọi Dì nữa. Bóp nắn suốt từ Bảo Lộc đến Đà Lạt như thế mà còn kêu Dì, nghe kỳ lắm.
– Vậy gọi là gì?
– Gọi là Ngọc, tên tôi. Xưng tên với nhau. Bỏ tên ông ấy đi.
Nam gật đầu, rồi hỏi lại:
– Sao Ngọc lại lấy chồng hơn mình nhiều tuổi như thế?
Bà Ngọc đáp:
– Ông ấy đã có một đời vợ với một đứa con trai. Bà vợ bệnh chết, còn người con lấy vợ, ở lại Nam Vang. Ngọc lấy ông Tâm ở Nam Vang, thành phố có ít người Việt để lựa chọn mà cũng vì ham chức tước nữa. Lúc đó ông Tâm là phó giám đốc Nha Điện Lực, chỉ dưới quyền một ông Tây. Lấy ông ấy thì thành bà lớn, nhà cao cửa rộng, kẻ hầu người hạ, bước bước lên xe. Nhưng chỉ 7, 8 năm sau thì thấy mình sai lầm, làm bà lớn nhưng thiếu một thứ mà phụ nữ cần là đêm đêm chồng phải chiếm đoạt cái này – bà kéo tay Nam đặt vào Ɩồŋ – phải giày vò nó… Ngoài 50 tuổi ông Tâm đã yếu lắm, nhưng Ngọc đành phải sống như thế. Vì tiếng tăm gia đình và tương lai của hai người con gái, Ngọc phải khép mình, giữ cho gia đình yên lành. Bây giờ thì Ngọc phó thác số phận cho Nam, giúp giữ yên gia đình và lấp vào chỗ Ngọc thiếu. Từ khi gặp Nam, đêm ngày Ngọc đã nghĩ đến việc này, đã tính là trong một buổi Ciné nào đó, ngồi cạnh Nam, sẽ làm như thế này – bà vừa nói vừa kéo tay Nam đặt lên mu. Vì thế, khi Nam cho biết sẽ đi Đà Lạt, Ngọc mừng biết đó là cơ hội vàng. Vì Ngọc biết nhà không ai muốn lên Đà Lạt. Ngọc sẽ đi một mình với Nam, thành ra Ngọc có tuần trăng mật với Nam… Nói tới đây bà Ngọc kéo đầu Nam vào ngực, ôm một lúc, rồi ngồi dậy cởi quần áo quăng qua một bên. Bà nằm ngửa dạng rộng hai đùi trắng ngồn ngộn và nói: Trai 19 thì thèm Ɩồŋ lắm – vừa nói bà vừa ghì đầu Nam vào Ɩồŋ đã đầy nước. Nam choàng tay ôm ngang thân Ngọc và liếm hết khí Ɩồŋ, dùng hai môi bú và day mòng đóc đã cương cứng thành một cục thịt đỏ (việc bú và day mòng đóc này cô điếm Phượng đã dạy Nam). Bà Ngọc nẩy mông, rên lên những tiếng hức… hức… hức… và thò tay vào quần đùi Nam, nắm lấy con cặċ đã cương cứng, đội quần lên từ lâu. Bà Ngọc ưỡn mu lên với câu nói như mê sảng: To mà cứng thế này thì chết mất. Đâm vào đi, Ɩồŋ đây… thèm không, Ɩồŋ đây…
Để lại một bình luận