Sau cuộc thẩm vấn, khoảng hơn 1 tiếng, Tuấn bị công an chấp pháp kết án tù 12 tháng về tội vượt biên và được chuyển sang đội 1, đội tù đi lao động. Đội 1 có khoảng trên 40 người, gồm cả nam lẫn nữ, ở trong một nhà lợp tôn, tường xây gạch, chia làm hai bằng một bức vách ngăn bằng ván dày. Đội lao động này phụ trách trồng cà chua và rau muống ở Bàu Sen, Vũng Tàu. Cán bộ quản giáo tên là Hạnh, mới trên 20, vui tính dễ dãi.
Nhà tù cách Bàu Sen khoảng 3 cây số, đi qua một khu nhà dân có mấy quán tạp hóa, rồi băng qua quốc lộ để đi vào Bàu Sen. Ngay chỗ quốc lộ rẽ vào Bàu Sen có một quán cà phê. Đội lao động được phép, tới đây là ngừng lại, đi vào quán. Cán bộ quản giáo luôn ngồi ở bàn anh tù đội trưởng. Cô chủ quán đẹp người, thân thể đầy đặn với những đường cong, thường mặc quần áo mỏng đầy vẻ khêu gợi. Cô thường đi lại dáng lả lơi và đứng lại lâu bên bàn cán bộ quản giáo. Đã qua 6 năm tù cải tạo ở Kà Tum, Suối Máu và Trảng Lớn, Tuấn thấy việc đi lao động ở đây như đi chơi. Mỗi sáng được ngồi quán nhìn mông, nhìn ngực với những đường khe của cô chủ, làm việc thì cạnh mấy cô tù cũng đầy đặn với những đường cong của vú, mông. Trái hẳn với những ngày lao động ở Kà Tum, Trảng Lớn, Suối Máu, đói khát, ít khi thấy bóng đàn bà. Tuấn nghĩ lao động kiểu này thì 12 tháng sẽ qua mau, cốt nhất phải giữ kín được lý lịch thật là sĩ quan cải tạo, mới được ra trại cách đây 1 năm. Tuấn luôn nghĩ về việc này, nhưng cảm thấy yên tâm vì khi bị bắt chàng không có giấy tờ và đã khai một lý lịch mới với nơi cư trú là Kinh Tế Mới Madagoui, Lâm Đồng. Khi khai như thế, Tuấn nhớ lời một ông công an, trong một bữa nhậu đã nói là tù quá nhiều loại, đám tù vượt biên là loại tù không quan trọng, bắt là việc phải làm, nhưng không sức đâu mà sưu tra lý lịch của đám tù này.
Đi lao động ở Bàu Sen được hơn hai tuần, Tuấn thấy được mấy điều:
Thứ nhất, việc trồng rau muống, cà chua không có gì nặng nhọc. Đất trồng gần đầm nước, trồng tưới dễ dàng.
Thứ nhì, giờ làm thoải mái, sáng làm từ 7 giờ đến 11 giờ, Buổi chiều từ 1 giờ 30 tới 5 giờ 30.
Thứ ba, nhà nước chỉ tốn gạo, còn đội tù góp tiền cho toán chị nuôi gồm 6 cô tù đi chợ mua cá, mua rau về nấu, nên tù có những bữa cơm trưa ngon lành từ bàn tay của các cô.
Thứ tư, khung cảnh lao động thoải mái. Bàu Sen dài tới trên cây số. Khi đi qua giữa đầm đầy sen, Tuấn có cảm tưởng là đi qua một thảm hoa sen với hương sen phảng phất. Giờ nghỉ trưa, đội tù chia làm mấy toán đi kiếm chỗ tát cá, và toán nào chiều về cũng có một xâu cá gồm cá rô, cá trê và cá lóc đã làm sạch, về trại chỉ việc cho vào xoong.
Tuấn không nhập vào mấy toán tát cá. Buổi trưa chàng tìm được một chỗ là cái chòi yên tĩnh ở sau nhà bếp, cắt mấy tàu lá chuối ở bụi chuối cả chục cây ở ngay cái chòi, trải ra nằm ngủ cho tới giờ làm buổi chiều. Cái bếp là chỗ của toán tù nữ. Họ chuyện trò rôm rả, cười vui. Khi Tuấn chập chờn đi vào giấc ngủ, vẫn còn nghe họ nói.
Đám tù lũ lượt ra khỏi tiệm cà phê, đi vào con đường đất cắt đôi Bàu Sen. Tuấn đi sau mấy cô, nhìn gần thì thấy lá sen, hoa sen và những cái mông mẩy, nhìn xa thì thấy dãy núi chắn ngang trước mặt có trụ hải đăng Vũng Tàu.
Bỗng cô gái đi gần Tuấn cất tiếng:
Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ.
Màu lam tím Đà Lạt sương phủ mờ.
Từng đôi đi trên phố vắng…
Bước chân êm giữa không gian, hoàng hôn thu màn đêm…
Có tiếng ở phía trước:
– Thu Hồng nhớ Đà Lạt hay sao mà ngày nào cũng hát bài đó?
Cô gái ngừng hát đáp:
– Chỉ thuộc có bài này.
Tuấn lên tiếng:
– Giọng hát không thua Thanh Tuyền, Hương Lan, Giáng Thu… lại đẹp nữa. Trước 75 mà đi hát chắc cô sẽ nổi tiếng liền. Thật uổng quá.
Có những tiếng cười của mấy cô phía trước. Thu Hồng quay lại, nhìn Tuấn nói:
– Em hát vu vơ vài câu theo thói quen. Anh khen như thế, em sợ anh ngạo em.
– Hát hay và đẹp, tôi nhắc lại. Có giọng như thế là thiên phú. Chắc cô biết giọng hát của mình. Giọng hát như thế mà bảo tôi ngạo là sao?
Có tiếng nói ở phía trước:
– Hồng hát hay lắm. Trong phòng nữ, ai cũng muốn nghe. Anh ấy khen đúng đấy.
Tuấn định nói thêm thì vừa đúng lúc những toán tù tản ra theo nhóm vào nhà kho lấy dụng cụ ra chỗ lao động.
Sau bữa cơm trưa, Tuấn ra cái chòi sau bếp, lấy cái võng trong túi xách ra treo ở hai đầu cột, nằm đu đưa, nghĩ về cô chủ quán cà phê mà sáng nay cô ta đã đứng lâu ở cạnh bàn Tuấn. Eo đó và lông mày, lông mi cong dài như thế thì Ɩồŋ phải to và lông phải phủ hết mu. Cô ta có cái nhìn rất lẳng, với những đường cong của mông, vú, khêu gợi dục tình. Tuấn có cái thú là mỗi sáng vào quán được nhìn những đường cong gợi tình ấy.
– Ô, anh Tuấn lại nằm võng. Anh kiếm ở đâu mà tài vậy?
Tuấn quay lại:
– À, cô Hồng, người nhà thăm nuôi mới đem, chớ kiếm đâu.
– Anh nằm chỗ này thật mát. Để em vào bếp lấy cái chiếu ra nằm nghỉ trưa ở đây, chớ trong bếp chật chội quá.
Tuấn cười:
– Phải đấy, cô ra đây nằm cho có bạn. Lâu nay chỉ mình tôi, cô độc quá.
Thu Hồng đi một lúc, đem ra cái chiếu nhỏ, giải vào phía trong sát vách cái chòi, rồi nằm xuống, đầu kê lên cái túi vải.
Tuấn hỏi:
– Cô ở tù được mấy tháng rồi?
– Gần 4 tháng anh ạ.
– Vậy cũng là tù mới, không hơn tôi bao nhiêu.
– Anh đi đường nào?
– Đường Sóc Trăng. Tàu ra ngang Côn Sơn thì gặp tàu công an. Nó đuổi bắt và kéo vào Vũng Tàu. Ra đến biển tưởng thoát, ai ngờ rủi như vậy.
– Cũng như em, đi ngả Bà Rịa, bị nó kéo vào. Không tới Bi Đông thì tới Bi Đát.
Tuấn cười:
– Lần đầu, tôi mới nghe cô nói câu này. Ai nghĩ ra với vần tuyệt như thế. Không tới Bi Đông thì tới Bi Đát, cũng như hai câu:
Nam Kỳ khởi nghĩa tiêu Công Lý.
Đồng Khởi vùng lên mất Tự Do.
– Cô biết đường Tự Do và Công Lý ở Sài Gòn chớ?
– Dạ biết.
– Sau 75, họ đổi Tự Do thành Đồng Khởi và Công Lý thành Nam Kỳ Khởi Nghĩa.
Hồng nói:
– Vì thế dân miền Nam mới có câu: Con nuôi má, con nuôi cá hay má nuôi con. Em nằm lòng câu này trước khi đi vượt biên. Bây giờ chúng ta đang ở tình trạng Má nuôi con.
Tuấn nói:
– Vậy là hôm nay cô cho tôi biết 2 câu về chuyện vượt biên. Cô đẹp người, nói chuyện văn vẻ, hát hay, hoa khôi của đội tù nữ hay hoa khôi của trại tù Vũng Tàu.
Hồng nói:
– Anh tôn em là hoa khôi, nhưng em lại thấy em là thân tàn ma dại của đội tù nữ.
Tuấn quay nhìn Hồng một lúc:
– Tôi không khen để lấy lòng mà nói ra sự thật về những điều cô có. Cô trẻ và đẹp hơn cô chủ quán cà phê Bàu Sen nhiều.
– Anh mê cô chủ cà phê hay sao mà em thường thấy anh đắm đuối nhìn cô ấy?
– Mình là thân tù thì mê được ai, nhưng là tù được vào quán có chủ quán đẹp thì nhìn cho khuây khỏa. Thật rủi mà may được tù ở đây. Sáng vào quán, trưa tù nam thoải mái đi tát cá, còn tù nữ thì ngày ngày đi chợ.
– Cả đội chỉ có 3 cô được đi chợ thôi. Còn bọn em làm đồ ăn, nấu cơm và phục dịch quản giáo.
– Phục dịch những gì?
– Cơm bưng, nước rót.
– Không có chuyện gì khác nữa sao?
– Nhìn thì biết anh ta muốn lắm, nhưng chắc không dám.
– Vậy thì đỡ. Ở miệt dưới Cà Mau, tôi nghe họ hành tù vượt biên như nô lệ. Tù nữ, cô nào đẹp thì không thoát khỏi tay trưởng trại, tù nam thì phải làm như trâu. Được kéo về đây đỡ quá. Nếu bị kéo vào vùng Cà Mau, thì làm gì có chuyện sáng sáng vào quán phì phèo điếu thuốc nhìn cô chủ. Cô cũng may chớ bị kéo vào Cà Mau thì nhan sắc như cô thoát sao được tên trưởng trại.
– Đã đi vượt biên thì phải chấp nhận bất cứ chuyện gì. Coi như gặp hải tặc vậy thôi, anh ạ… Thôi anh ngủ đi cho khỏe. Chiều lại làm, trời nắng quá… Nói rồi Thu Hồng yên lặng. Thế nằm rất khêu gợi, nằm ngửa chân co chân duỗi. Đôi vú nhọn căng như muốn bật hàng khuy, còn gò mu thì nổi hẳn lên dưới lớp vải đen mỏng… Tuấn liếc nhìn, rồi nằm nhìn lên nóc chòi. Gió thổi làm những tàu là chuối kêu phần phật. Thế là khỏi phải tưởng tượng vú, mu của cô chủ quán. Bây giờ thì vú, mu ở kề bên mà sự phô bày còn tuyệt trần hơn. Tuấn liếc nhìn xuống gò mu một lần nữa rồi nhắm mắt.
Để lại một bình luận