Huỳnh Văn Dũng, Hắn cũng chả biết cái tên Huỳnh Văn Dũng là từ đâu mà có, từ cái ngày hắn biết có hắn ở trên đời thì đã có cái tên đó rồi. Cha mẹ hắn ở đâu, làm gì chả ai nói cho hắn biết, hắn sông thui thủi một mình trong căn nhà bỏ hoang đầu làng thuộc Huyện Phù Ninh, Phú Thọ. Hắn còn có tên Dũng đen hay Dũng cồ vì hắn rất cao to.
Dũng cồ lớn lên trong cái nghèo đói và đơn độc, có cứ thui củi như thế, ngày nó đi nhặt nhạnh ve chai, tối về đình ngủ, nó thích đi học lắm và nó cứ trốn ở cạnh lớp học xem bọn trẻ học, ấy vậy mà nó biết đọc biết viết mới hay. Có lẽ ông trời phú cho nó một cái tài, nó học gì cũng nhanh.
Nó tốt bụng và vui tính nên bà con ai cũng thương nó, bọn trẻ ngoài giờ học cũng hay đi phụ nó nhặt nhạnh ve chai giúp nó có cái ăn, người lớn thì đi qua đình cũng vứt cho nó vài cái chai, cái lọ để nó bán.
Thằng Dũng đã 13t, vóc dáng cao to, ngoài việc nhặt ve chai nó còn phụ làm vườn, xây nhà để kiếm ăn, người ta thương tình ai có việc lớn, nhỏ gì cũng thuê nó. Vào một chiều cuối thu năm 1993, nó gặp một con bé đang đói lã suýt ngất bên đường.
– Bạn sao thế, Dũng hỏi.
– Mình… mình con bé ngập ngừng.
– Uống nước đi… bạn đói lắm đúng không.
– Uh…
– Này ăn đi… nó đưa phần cơm trong cái hũ nhựa nó dùng để ăn trưa cho con bé.
– Thế cậu ăn gì…
– Cứ ăn đi… mình tự lo được. Hắn dẫn con bé vào gốc cây, con bé ăn ngon lành, nó ngồi nhìn con bé ăn, nó mỉm cười… ăn từ từ nghẹn đó, con bé nhìn hắn mỉm cười thẹn thẹn. Con bé ăn xong, nó dẫn con bé về nhà nó ở, nói là căn nhà hoang nhưng lại là nhà xây gạch hẳn hoi.
– Nhà cậu đây hả.
– Uh… mà không phải.
– Sao uh mà không phải.
– Thì tớ ở đây, đã chục năm rồi còn nhà ai thì tớ chả biết.
– Thế bố mẹ cậu.
– Tớ chả có bố mẹ… nó im lặng, con bé cũng im lặng, nó hỏi để cho không khí bớt im ắng… Mình tên Dũng còn bạn.
– Mình tên Mỹ, Trịnh Thị Mỹ.
– Thế… nó tình hỏi gì đó nhưng thôi, nó kéo con bé vào trong giường, nhà xây có phòng hẳn hoi… Cậu ngủ đi, gạo để trong góc đấy, rau thì ngoài vườn… thịt cá thì không có hihihi.
– Thế… con bé ái ngạo.
– Thôi ngủ đi, tớ đi làm kẻo trễ.
– Uh… khi nào cậu về.
– Chiều tối cơ, hôm nay được công việc xây nhà… chắc cũng được khá khá… chiều tớ mua tí thịt mình ăn.
– Tớ… con bé lấp lửng.
– Thôi… tớ gì nữa, ngủ đi, tớ tớ một hồi bị đuổi việc thì cháo không có mà ăn.
– Uh, cậu đi cẩn thận.
Dũng hì hục chạy nhanh ra đầu làng, nếu lỡ chuyến xe là chỉ có ở nhà… mặt trời bắt đầu lên cao, ông thợ chính trách nó lề mề làm mọi người phải đợi, nó rối rít xin lỗi, nó vốn dĩ luôn có mặt sớm nhất nhưng do con bé kia nên nó trễ, lần đầu tiên nó trễ nên ai cũng thông cảm.
– Thôi nhanh đi, người ta chửi cho bây giờ, một chú già nhất đội lên tiếng.
Thằng Dũng làm việc rất hăng say, nó cười tủm tỉm khi nghĩ về con bé, thế là tự dưng có một con bé ở trong nhà nó, con bé tên Mỹ, bao nhiêu tuổi cũng không rõ, con bé nhìn cũng xinh xắn đấy chứ, nó lại cười.
Để lại một bình luận