Nơi làm việc mới của tôi là một công ty chuyên sản xuất và thiết kế các loại đồ lót dành cho phụ nữ. Lẽ dĩ nhiên một dạng công ty như thế thì có tới 80% nhân viên trong công ty là phụ nữ và họ đều có thân hình và dáng vẻ trên trung bình hoặc cũng do người ta nói như thế về nó.
Tôi vẫn còn đang đi loanh quanh hy vọng có thể tìm được văn phòng của mình, đây là một công ty lớn lẽ dĩ nhiên có quá nhiều phòng ốc. Chợt tôi nghe có tiếng nói chuyện từ một căn phòng vọng ra, có cả tiếng đàn ông và đàn bà, trước cửa phòng tôi nhìn thấy có một tấm bảng “Người không phận sự xin miễn vào.” Nhưng những tiếng nói chuyện đó đã kích thích lòng hiếu kỳ của tôi, tôi nhè nhẹ tiếng lại gần và hé cửa.
Trong phòng tuy hơi tối nhưng tôi có thể nhìn thấy một cô gái trẻ có thể nói rất đẹp đang nửa ngồi nửa nằm trên bàn quay lưng về phía tôi, và trên người không có gì khác ngoài một bộ đồ lót màu đen, ngoài ra còn có một người đàn ông, gã này khá mập và lùn, đôi mắt được bao bởi một gọng kính to, gã ngồi trên ghế kề mặt gần như sát với lại âm hộ của cô gái, đôi mắt không rời ra khỏi vùng tam giác đó.
Ông ta mở miệng ra lệnh:
“Coi nào mau dạng chân của cô ra đi tôi muốn coi sản phẩm thiết kế của tôi có vừa không trước khi tôi bán chúng ra thị trường.”
Cô gái mặt im lặng không nói gì cúi đầu xuống.
Gã lại lên tiếng “Cô có nghe tôi nói không, đừng làm tôi nổi giận”
Cô gái yếu đuối lên tiếng, nghe trong âm thanh của tiếng nói dường như cô ta không muốn nhưng vẫn phải làm “Vâng thưa ông”. Một cách từ từ, cô ta dang rộng hai chân của mình ra, mở cửa cho lão nhìn thẳng vào “vùng cấm” của mình.
Gã đàn ông cười, rồi đưa ngón tay trỏ lên, rê nhè từ vùng bụng của cô ta xuống tới lỗ Ɩồŋ của cô ta và từ từ xoa ở chung quay rồi thọc ngón tay từ từ vào đó.
“Ông… ông đang làm gì thế? Đừng… đừng ở chỗ đó… làm ơn đi” – Cô gái phản kháng.
“Không sao đâu tôi chỉ muốn chắc rằng nó mềm thôi… Ôi thật là mềm… Hahahaha” Vừa cười ông tay vừa tiếp tục thọt ngón tay vào sâu hơn.
“Bây giờ thì cô đã hiểu được ý nghĩa nó rồi phải không… Hahaha… Bây giờ tôi muốn cô nhổm lên và kéo cái quần lót để cho nó siết Ɩồŋ của cô đi…” Những câu nói của gã làm tôi hiểu rằng gã đã làm cho dâm thủy của cô chảy ra.
“Không tôi không thế” – Cô gái từ chối yếu ớt.
“Như vậy là cô nói, cô không quan tâm đến sự phát triển của công ty nữa à, cô không muốn làm việc cho công ty nữa phải không…”
“Không ý tôi không phải thế… xin đừng nói thế.”
“Vậy thì làm đi” Ông ta lớn tiếng.
“Như thế này phải không?” Vừa nói cô ta vừa nhổm người một tay chống ra sau làm thế tựa tay kia kéo cái quần lên thật cao. Phần đáy quần siết lại gần như chỉ còn như một sợi dây nhỏ, siết cái Ɩồŋ của cô ta, vì đứng khá xa nên tôi nhìn không rõ nó ra làm sau, nhưng chắc rằng nó rất đẹp.
“Hahaha, cái quần rất đẹp nó siết cái Ɩồŋ cô rất vừa, đây là cảm tưởng mà tôi rất thích nhìn…” Gã vừa cười vừa nói một cách thích thú và khoái trá.
“Thưa ngài, ngài đứng đó làm gì vậy?” Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng tôi làm tôi giật mình, xoay người lại, thì ra là một cô nhân viên cô ta tiếng tới gần tôi và lại lên tiếng.
“Thưa ngài đây là khu vực cấm chỉ dành riêng cho những người có trách nhiệm người khác không thế tự ý đi vào.”
Tôi không thể quan tâm đến những gì cô ta nói, cô ta có một thân hình tuyệt đẹp rất bốc lửa, có thể nói như thế số đo ba vòng 36 – 26 – 36, không khó gì mấy để nhận ra. Cô ta mặc đồng phục màu cam, váy và áo khác ngoài cùng màu, chiếc áo sơ mi bên trong màu trắng không che nổi cặp ngực bốc lửa đó, tôi đã thoáng thấy những vấn hằn của cái áo ngực. Chợt thấy cô ta đang chằm chằm nhìn mình tôi sực nhớ và lên tiếng.
“Xin lỗi cô, hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới công ty làm, chẳng quen thuộc gì cả, tôi đang kiếm văn phòng riêng của mình…”
“Văn phòng riêng?” Cô ta lên tiếng và tiếp tục “Như vậy là ngài là tổ trưởng mới của phòng kế hoạch số 2 phải không??”
“Vâng thưa cô. Tôi tên Trương Quốc Dũng. Còn cô là?” Tôi tự giới thiệu và cũng hỏi tên cô ta một cách xã giao.
“Tôi là Trương Ngọc Yến, từ phòng quảng cáo, tôi vừa nghe nói con trai của ngài tổng giám đốc vừa thuê một nhân viên quản lý giỏi, quả thật hân hạnh cho tôi khi gặp được ngài, để tôi dẫn đường cho ngài. Ngài có muốn đi theo tôi không?” Cô ta nói chuyện nhưng bằng một giọng nói lạnh lùng băng giá, nhưng lúc nào tôi cũng không quan tâm nhiều.
Tiếng rên từ trong phòng văng lên “Ư hưuuuuuuuuư… ưưưưưưưu”, tôi quay lại nhìn thấy gã đàn ông đặt dương vật gã giữa hai bầu vú của cô gái và phun tinh dịch xối xả. Tôi quay lại hỏi.
“Thưa cô tôi có thể hỏi là công ty chúng ta thử mẫu như…”
Ngọc Yến hiểu tôi định nói gì thì cắt ngang.
“Thưa ngài chuyện đó không có liên quan tới ngài xin ngài đừng bận tâm, tôi khuyên ngài chỉ cần quan tâm tới phận sự của ngài thôi, mời đi lối này”
Tôi không nói gì nữa đi theo cô ta tới văn phòng.
Sau đó tôi vào trong văn phòng con trai của ông chủ tịch, người đã thuê tôi, lạnh lùng, đẹp trai, rất quan tâm cho công ty đó là tất cả những gì tôi có thể mô tả.
“Tôi đã đọc lý lịch của anh, một nhân viên quản lý giỏi, rất cao cấp có thế đạt được tất cả yêu cầu của khách hàng cho dù nó rất kỳ quặc khó thực hiện. Công ty chúng tôi hiện đang cần một nhân viên như thế, chúng tôi tin tưởng vào anh.”
“Cảm ơn ông. Nhân tiện đây tôi cũng thấy lạ khi người”sếp”của tôi lại là con trai ngài chủ tịch, như vậy ngài có thể nói cho tôi biết ngài cần tôi làm việc gì ở công ty này?” Không khó khăn gì nhận ra sự kỳ lạ, con trai của chủ tịch công ty đích thân đi thuê nhân viên, chỉ có một nguyên nhân, ông ta không tin bất kỳ ai trong công ty.
“Một công việc dễ dàng. Tôi muốn anh đánh đổ thế lực của vị phó giám đốc trong công ty.” Anh ta vào thằng đề.
“Sao ạ, phó giám đốc?” Tôi ngạc nhiên. Hỏi.
“Đúng thế, phó giám đốc Đặng Long đã từ vị trí một thợ máy leo lên tới chức vụ phó giám đốc. Trong vòng vài năm gần đây đã xảy ra mâu thuẫn giữa cha tôi và ông ta. Đặc biết những người bạn chí thân của ông ta, lý Hiển, giám đốc phòng kế hoạch và Nguyễn Hùng, tổ trưởng phòng kế hoạch 1 và một số người khác trong công ty có hành động rất lạ. Đây chỉ là một dự cảm, nhưng tôi có thế cảm nhận rằng vị phó giám đốc này đang muốn lật đổ cha tôi để nắm toàn bộ quyền trong công ty, nhưng tôi chưa có bằng chứng do vậy tôi muốn việc này tiến hành một cách bí mật,”
“Như vậy là ngài muốn tôi âm thầm thu thập bằng chứng và đẩy họ ra khỏi công ty trước khi kỳ hợp hội đồng quản trị tới phải không?”
“Hoàn toàn chính xác, đó là việc tôi muốn anh làm, và anh có thời gian 3 tháng để tiến hành trước khi cuộc họp kế tiếp diễn ra. Còn phương pháp nào thì tùy ở anh, và còn một điều đừng quên. ĐỪNG BAO GIỜ PHẢN BỘI TÔI. ANH HIỂU CHỬA?”
Tôi về phòng làm việc của mình, dĩ nhiên là một tổ trường tôi cũng có nhân viên riêng của mình, nhưng dường như chẳng ai muốn làm viện, họ toàn ngồi chơi, tôi mặc kệ, đi thằng vào trong văn phòng mình. Một email được gửi từ con trai giám đốc, trong đó có tất cả hồ sơ về tất cả nhân viên trong công ty và những người có liên quan tới phó giám đốc. Vừa lúc đó có một nhân viên bước vào.
“Chào tổ trường, tôi tên là Đặng Ngọc Anh, mời ngài xem qua về những thiết kế của tôi. Tôi mơ về việc này từ nhỏ, tôi thích thiết kế từ nhỏ và mong trở thành một nhà thiết kế hàng đầu…”
“Uhm… Ok… Cô có thế pha giùm tôi ly trà không?”
Tranh thủ lúc cô ta ra ngoài ngồi đọc tài liệu.
Uhm, Giám đốc phòng kế hoạch, lý Hiển, gương mặt già đeo kiếng bên trong ẩn chứa nhiều tham vọng, và có thế thấy cặp mắt dê của lão ta… Tổ trưởng phòng kế hoách 1, Nguyễn Hùng, một thanh niên trẻ có thể chỉ lớn hơn tôi hai ba tuổi… Ngoài ra còn có những nhân viên quan trọng trong công ty, có thể là chìa khóa tìm ra sự thật.
Người đầu tiên Trương Ngọc Yến, nhân viên cao cấp của phòng quản cáo, có liên hệ mật thiết với lại Nguyễn hùng và lý Hiển, nhìn tấm hình, tôi nhận ra đó chính là cô gái đã dẫn đường cho tôi.
Tiếp theo là Trần Bảo Nhi, lập trình viên cao cấp của phòng kỹ thuật, một trong những nhân viên xuất sắc của công ty.
Cuối cùng là Lê Khánh Vy, người mẫu cao cấp của công ty, và là cô gái tôi thấy trong phòng với gã đàn ông khi mới vào công ty. Tôi suy nghĩ, thì Ngọc Anh trở vào.
“Thưa ngài đây là cà phê ngài cần?”
“Cà phê, tôi nghĩ tôi yêu cầu trà mà?”
“Ôi xin lỗi ngài tôi nhầm, thành thật xin lỗi”
“Không sao, nhân tiện tôi có thể cho tôi biết nhiều về phòng người mẫu không?”
“À thưa ngài tôi không rành vì chúng ta rất ít khi làm việc với họ, chủ yếu là phòng kế hoạch số 1 và công việc chúng ta chẳng có gì dính dáng với lại phòng người mẫu thưa ngài.”
“Cảm ơn cô.”
Tôi đi thẳng xuống phòng người mẫu hy vọng tìm thêm chút gì, nhưng khi vào phòng thì không thấy Khánh Vy đâu cả, tôi vừa quay đi thì cô ta xuất hiện đằng sau lưng tôi.
“Chào, ngài cần gì tôi giúp không?”
“Chào tôi là Trương Quốc Dũng…”
“Tôi là Lê Khánh Vy. Tôi đã biết rõ ngài là tổ trường mới của phòng kế hoạch số 2, tôi thất không thể nào chờ để dẫn ngài đi vòng quanh công ty. Rất hân hạnh được gặp ngài. Ngài đẹp trai hơn sức tưởng tượng của tôi đó”
“Tôi cũng nghe nhiều chuyện về cô người mẫu xinh đẹp và có mái tóc vàng…” bỗng tôi tưởng tượng ra thân hình trần truồng của cô ta trước mặt tôi.
“Cái đó có phải giọng là quấy nhiễu tình dục không??” Cô ta lên tiếng hỏi nhưng không có chút nào là thật giống như câu nói đùa, tôi cũng trả lời.
“Hihihi chỉ là thói quen thôi, tôi khó cầm lòng khi thấy một cô gái đẹp nên chỉ khen ngợi cô vài lời thôi, xin đừng giận.”
“Tôi không giận đâu.”
“Còn về chuyện giúp tôi”
“Ok tôi sẵn sàng giúp đỡ ngày về mọi việc?”
“Như làm người mẫu cho những mẫu thiết kế rồi cho người khác xem phải không?” Tôi hỏi cô ta và liếc mắt nhìn.
Cô ta sắc mặt tái nhợt nhìn tôi.
“Cô Vy ngài lý Hiểu muốn gặp cô 3 giờ chiều này trong phòng ông ta, cô muốn tôi trả lời ông ta cô sẽ tới chứ.”
“Tôi sẽ đến.” Mặt cô ta tái nhợt và bước vào phòng đóng cửa lại.
Tôi trở xuống văn phòng khi đi ngang phòng kỹ thuật tôi nhìn vào tìm kiếm Trần Bảo Nhi. Cô ta rất dễ thương, tóc xõa ngang vai, màu đen, bóng và rất mượt. Tiếp tục nhìn dần xuống, “Wow!!!” Cặp nhũ hoa tuyệt đẹp tuy được giấu kín đằng sau bộ đồng phục nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nó, rất to và cương lên. Cô ta làm việc một cách say mê và chăm chú, qua tất cả những gì tôi thấy tôi có thể nói một điều tất cả những gì cô ta quan tâm chỉ là công việc. Nhưng tôi nghĩ, tôi sẽ bắt đầu với Khánh Vy trước.
Ngày điều tra đã xong, và tôi bắt đầu công việc, đầu tiên là lựa chọn những thiết kế tốt từ những bản mẫu thiết kế của Ngọc Anh, sau đó nói với cô ta là muốn có chi tiết một mẫu thiết kế của cô ta và hy vọng cô ta sớm hoàn thành. Cô ta vui vẻ nhận lời. Đọc lại hồ sơ của Khánh Vy, bà ngoại cô ta bị một bệnh khá nặng phải nằm điều trị ở một bệnh viện ở Hoa Kỳ, và như thế cô ta phải trả một số tiền rất lớn, hơn hẳn tiền lương của cô ta, như thế tôi đã hiểu tại sao cô ta lại chấp nhận làm những việc như thế. Tôi quyết định tìm gặp cô ta, biến cô ta thành người của tôi.
Để lại một bình luận