Lưu Xích Thủy người huyện Bình Lạc (tỉnh Quảng Tây), còn nhỏ đã thông minh đẹp trai, mười lăm tuổi đã vào học trường huyện. Cha mẹ mất sớm đâm ra chơi bời bỏ học. Nhà không dư dật mà ưa chải chuốt, quần áo chăn nệm đều là thứ tốt đẹp. Một tối được người ta mời uống rượu, lúc đi quên tắt đèn, uống được vài chén sực nhớ ra vội quay về. Nghe trong phòng có tiếng trò chuyện khe khẽ, núp nhìn qua cửa sổ thấy một thiếu niên ôm một cô gái thật xinh trần truồng nằm trên giường. Nhà Lưu xây trên phủ đệ của một nhà quyền quý bỏ hoang, thường có nhiều chuyện quái dị nên biết ngay là hồ nhưng thấy dáng người không to nên cũng không sợ, sấn vào quát:
“Giường ta cho các ngươi nằm gian dâm đấy à?”
Hai người hoảng hốt vơ quần áo trần truồng bỏ chạy thì bị Lưu đứng ngay cửa chặn lại, nói với người đàn ông:
“Ngươi ra ngoài trước, ta có chuyện cần nói với vợ ngươi, lát nữa sẽ thả nàng ra nhanh thôi, ta không làm gì nàng đâu”.
Người trai kia ức lắm nhưng thấy Lưu cao to hơn mình nên cũng không dám cãi lại, lầm lũi đi ra. Lúc này ả kia đã mặc vội được quần áo cũng muốn đi ra, Lưu đóng cửa rồi tiến gần lại, bất chợt thò tay vào váy, rút mạnh quần lót của nàng ra. Quần lót bằng lụa mỏng màu tím, bên trên có thêu chữ Bì, Lưu thích lắm, cất ngay vào túi áo, nói với nàng:
“Nếu ngươi muốn lấy lại thì tối nay quay lại đây, chúng ta thương lượng.”
Nàng uất lắm, nhưng không làm gì được, chỉ nói “Ngươi được lắm!” Rồi đẩy cửa mà đi. Chồng nàng thấy nàng ra thì nhanh nhảu hỏi:
“Hắn có làm gì nàng không?”
“Mới có phút chốc như thế thì đã làm gì được thiếp, về nhanh thôi, mất mặt quá rồi.”
Lát tối có một tỳ nữ bước vào, xưng tên là Ngọc, xin Lưu trả lại đồ, Lưu nhìn dáng người con tỳ nữ nhỏ nhắn, đáng yêu, tuy không sang bằng tiểu thư buổi sáng nhưng dùng tạm đêm nay cũng được, Lưu cười đòi phải báo đáp. Tỳ nữ xin đổi rượu, Lưu không chịu, xin tặng vàng, cũng không chịu.
“Thế ngài muốn báo đáp gì?”
“Ta muốn tiểu thư nhà ngươi đến gặp ta.”
“Ngài đừng không biết xấu hổ. Nhà ta họ Bì, cô cả là Bát Tiên, người cùng nằm lúc nãy là chàng họ Hồ. Cô hai là Thủy Tiên đã gả cho quan huyện họ Đinh ở huyện Phú Xuyên (tỉnh Quảng Tây). Bọn ta tuy là hồ nhưng cũng có quen biết người của nha môn đấy.”
“Ngươi còn dám đem quan phủ ra dọa ta, ngươi có tin ngày mai ta đem quần lót của tiểu thư nhà ngươi đem đi rêu rao khắp chợ không?”
“Ngài thật ngang ngược”. Ngọc giận đỏ mặt nhưng không cãi lại được, ấp úng nói tiếp:
“Cô cả có dặn, nếu ngài không chịu đổi rượu với vàng thì nhà còn một cô út sẽ gã cho ngài. Cô ba là Phụng Tiên còn đẹp hơn hai cô lớn nhiều, chắc chắn chàng sẽ vừa lòng”.
“Được, có thể xem xét lại. Nhưng cô cả nhà ngươi hôm nay thất hẹn với ta, ta phải bắt ngươi chuộc lỗi thay cho tiểu thư nhà ngươi.”
Nói rồi Lưu sấn tới ôm chầm lấy Ngọc quăn lên giường.
“Quan nhân tha cho em.”
Lưu mặc kệ nàng giãy giụa kêu la, hai tay từ sau lưng lòn vào áo xoa nắn cặp vú của nàng. Miệng Lưu liếm vào tai nàng, lâu lâu cắn nhẹ kích thích nàng. Ngọc bắt đầu thấy sướng, không la nữa, mắt nhắm nghiền, rên ư ử “đừng mà… ư… ư… em sướng…”
“Con hồ ly nhỏ nhà ngươi, hôm nay để ta cho biết mùi nam nhân là như thế nào.”
“Ư… ư… đừng mà… em còn phải cưới chồng…” Tuy nói vậy nhưng mắt nàng vẫn nhắm nghiền tận hưởng những cú bóp từ Lưu.
“Con nô tỳ nhà ngươi chỉ gã cho bọn nhà nghèo được thôi, thì còn quan trọng gì chuyện trinh tiết.”
Vừa nói, tay của Lưu lần mò xuống dưới quần lót con tỳ, xoa lên xoa xuống ngay hạ bộ. Xoa thấy ấm ấm ướt ướt, biết con tỳ này cũng nứng lắm rồi.
“Em có thấy sướng không?”
“Có… em sướng lắm… ưưư… ngài kì quá.” Ngọc thẹn thùng vờ đẩy Lưu ra. Lưu cũng tạm ngưng, đứng dậy cởi áo, chỉ chừa lại quần với khúc thịt đang cộm lên.
“Mau lại đây cởi quần cho ta”
Ngọc thấy khúc thịt ẩn sau lớp quần thì bất chợt nuốt nước miếng. Nó từ từ cởi quần Lưu xuống, con cặċ to bự bật tưng ra chĩa trước mặt nó. Đó giờ nó chưa thấy thứ gì vừa to vừa dài như thế, bọn hồ lang mà nó biết cũng chỉ be bé thôi, thầm nghĩ thì ra của con người là như thế, hèn chi cô hai Thủy Tiên lại mê đắm chàng họ Đinh kia như thế. Đang ngồi suy nghĩ thì Lưu đã kéo đầu nó lại gần cặċ mình hơn.
“Em dùng miệng làm sạch nó cho ta”
Nàng bị kê mặt sát con cặċ to dài cũng có chút sợ, bắt đầu ngửi ngửi. Một cái mùi vừa khai vừa có chút hôi nhưng không hiểu sao lại nam tính lạ kỳ, khiến nàng dù thấy hôi nhưng vẫn muốn ngửi, thậm chí bất giác còn dí sát mũi lại ngửi phần đầu cặċ.
“Há miệng ra”
Nàng cũng bất giác há miệng ra, Lưu được thế đẩy ngay con cặċ gân guốc vào miệng nàng.
“Mau mút đi.” Lưu không chút thương hoa tiếc ngọc, tay để lên đầu Ngọc kéo ra kéo vô ngay cặċ mình, mặt ngửa lên trời, hai mắt nhắm tận hưởng. Bên dưới Ngọc như mất hết ý thức, ngậm mút ra mút vô theo nhịp đẩy của Lưu. Lưu bất chợt kéo đầu Ngọc vào sát bụng hết cỡ, tống con cặċ đâm sâu vào cuống họng nàng, giữ đó một hồi lâu, Ngọc không chịu nổi đập tay lên đùi Lưu xin tha. Lưu thả đầu Ngọc ra, Ngọc thở gấp, miệng thì chảy nước miếng nhiễu nhão khắp người. Lưu thấy thế thoa nước miếng khắp người Ngọc, tiện tay bóp một bên vú thật mạnh.
“Đêm nay em chết với ta.”
Nói rồi Lưu tiến tới lột quần nàng xuống, tiện tay giật luôn cái quần lót bằng lụa trắng, để lộ cái Ɩồŋ trắng nõn hồng hào có vài cọng lông tơ. Ngọc theo phản xạ lấy hai tay che vùng kín lại, nhưng sức nào cản nổi Lưu, hai tay Lưu kéo hai tay nàng ra, đầu úp vào Ɩồŋ mút chùn chụt. Ngọc sướng oằn người rên rỉ không xiết:
“Nhột quá chàng ơi… ư… ư… em sướng quá… ư… ư…”
Lưu cứ mặc kệ, mút lấy mút để cái hột le khiến Ngọc không chịu nổi, hai đùi kẹp chặt lại nằm lăn qua lăn lại, dâm thủy từ Ɩồŋ chảy ra khắp giường. Lưu biết nàng đã sướng lắm rồi, nước cũng đủ bôi trơn rồi, liền đưa con cặċ để lên trên bụng nàng ướm thử thì thấy dài tới rốn. Hai tay dang rộng chân ra, Lưu đút thẳng vào không cho Ngọc cơ hội chối từ. Ngọc la đau lên một tiếng rồi khóc, Lưu cứ thế thong thả nhấp vào kéo ra chỉ mới phân nửa thân cặċ. Thấy nàng không rên nữa, chỉ nằm khóc, Lưu mạnh bạo thúc mạnh vào, tống hết con cặċ vào Ɩồŋ. Ngọc lúc này phải ưỡn lưng lên để hứng trọn con cặċ đó, miệng la không thành tiếng, mắt trợn ngược. Lưu càng lúc càng thúc mạnh, mặc kệ máu trinh hay máu từ tử cung chảy ra khắp giường. Ngọc vừa khóc vừa xin tha:
“Đau quá… quan nhân tha cho em… hư hư hư…”
Lưu lúc này mới rút con cặċ gân guốc của mình ra tạm nghỉ, Ngọc như được giải thoát, co người ôm lấy hạ bộ. Lưu sang bàn uống bình rượu xong quay lại giường lật cơ thể Ngọc đang co ro sang tư thế nằm bò, rồi đút con cặċ dài của mình vào từ phía sau thành tư thế kiểu chó. Ngọc nằm úp mặt xuống gối cắn chặt để chịu đau, trong khi Lưu cứ nắc thật mạnh vào âm đạo nàng. Thấy Ngọc im lặng, Lưu tiện tay vớ mớ tóc Ngọc kéo ngược lên, Ngọc đau đớn la om sòm Lưu càng phấn khích càng nắc mạnh hơn. Hai tay chuyển sang bóp cặp vú nhỏ như trái quýt của Ngọc, vừa bóp vừa nhấp thật nhanh, xong rồi xuất hết đống tinh chất chứa mấy ngày nay vào Ɩồŋ nàng, lúc này y mới chịu thả Ngọc xuống, cơ thể nàng nằm bẹp trên giường thở hổn hển, vú và Ɩồŋ đỏ rần.
“Mau mút sạch tinh dịch còn lại trong cặċ cho ta.” Lưu chĩa con cặċ còn cương cứng của mình trước miệng Ngọc. Ngọc ngoan ngoãn mở miệng ra ngậm, mút, không oán trách lời nào. Xong rồi Lưu thả cho nàng về, dặn kêu Bát Tiên tối ngày mai đến gặp.
Để lại một bình luận