Phần 1
Nhớ năm đó, có một lần mẫu thân tôi nhờ tôi đi đám cưới hộ, đám cưới con một người bạn của mẹ tôi.
Mặc dù nói là đi hộ, cơ mà tôi vẫn diện đồ đẹp, phong bì hẳn hoi đi tới nhà hàng đấy, thì đơn giản là mẹ tôi đi nhiều tiền, với cả tôi lười nấu cơm trưa nên quyết định đi ăn cho lại vốn.
Đúng 11h30, tôi xuất hiện tại lối vào đám cưới, nơi cô dâu chú rể đang đứng chào quan khách.
Đ hiểu kiểu gì, đông người ra phết đấy, tôi ước chừng thì chắc cũng khoảng cỡ 40 mâm là ít.
Tự dưng tôi chùn chân, không còn ý định ăn ké gì nữa, mẹ nó, tôi không quen ai trong cái đám đông này.
Tôi cố tỏ ra tự nhiên, đi đến chỗ cái hòm tiền, ý định là nhét xong sẽ đi về, không thèm ăn uống gì hết.
Mọi thứ cũng như tôi suy nghĩ, đi tới, đưa ra thiệp cưới cho họ biết tôi là ai, sau đó tỏ ra xin lỗi vì mẫu thân không đi được, kế tiếp tay bắt mặt mừng chém gió vài câu, rồi ra về, từ chối lời mời ở lại ăn tiệc.
Tôi quay lưng đi sau khi chào anh chàng nọ đã nói chuyện cùng tôi, người nhà của cô dâu hay chú rể gì thì tôi cũng không rõ lắm.
“Này, con mẹ xxoo phải không cháu”.
Tự nhiên có ai đó vỗ lên vai tôi, tôi quay lại nhìn, ờm, là một ông bác đã hơi lớn tuổi, nhớ mang máng hình như là bạn nhậu của má tôi.
“Dạ, mẹ con nhờ con qua gửi tiền mừng ạ”.
Tôi lễ phép cúi đầu chào bác rồi đáp.
Bác trai hơi lắc lắc đầu, cười nói: “Ồ tiếc quá, có mẹ cháu mới vui”.
Nói đoạn bác lại nhảy sang chuyện khác, bác kéo tay người đi bên cạnh.
“Còn nhớ con gái bác không? Hồi đó hình như hai đứa có học chung thì phải”.
Bác nói làm tôi chú ý nhìn sang.
Đi bên cạnh bác là một cô gái tầm tuổi tôi, cô ấy mặc một bộ váy đen và đi giày cao gót, trên tay cầm theo một cái túi nhỏ.
Cô gái nhìn tôi rồi mỉm cười.
Tôi lập tức nhận ra em là ai, là cô lớp trưởng năm nảo năm nào của tôi. Cũng khá lâu rồi.
“Chào, lâu lắm rồi mới gặp, xinh hơn rồi đấy”.
Tôi mỉm cười, trong đầu không khỏi nhớ lại những chuyện cũ năm xưa.
“Chào xxx, nhìn ra dáng người lớn rồi đấy”.
Em cười rồi trêu tôi, nụ cười của em vẫn y chang như năm ấy, tỏa nắng và rạng rỡ.
Lúc đó tôi học lớp 5, mà hình như tôi lại lớn sớm hơn tuổi mình, vì tôi có người yêu.
Đúng đó, anh em không nghe nhầm đâu, tôi có người yêu từ năm lớp 5 lận.
Người đó là con của bạn mẹ tôi, đồng thời cũng là cô lớp trưởng tăng động của lớp tôi.
Hai đứa bọn tôi thì biết nhau từ nhỏ, dĩ nhiên là do bố bạn hay dẫn bạn qua nhà tôi nhậu, bạn và tôi thì cùng tuổi nên hay chơi chung với nhau.
Lúc ấy tôi và bạn chẳng hiểu vì sao mà lại tự tuyên bố chúng tôi là một cặp nữa, có khi do bố bạn và mẹ tôi cứ ghép hai đứa với nhau chăng?
Nghĩ lại thì lúc đó tôi và bạn đơn thuần phết đấy, ngoài nắm tay thì hai đứa chỉ hay chơi chung cùng nhau thôi, có đôi khi tôi sẽ lén tặng bạn sữa hay bánh kẹo gì đấy.
Năm đó bạn cao hơn tôi cả cái đầu, tóc cắt ngắn trông mạnh mẽ lắm, còn tôi thì hơi nhỏ người và khá nhát, đâm ra thường xuyên bị bắt nạt bởi mấy thằng ất ơ nào đấy, toàn là bạn bảo vệ tôi cả anh em ạ.
Chuyện nếu cứ êm đềm như vậy thì chẳng có gì để nói.
Có một lần, hai đứa tôi học thêm ở nhà cô giáo để chuẩn bị thi học sinh giỏi, nói không điêu chứ hồi nhỏ tôi thông minh lắm đấy, giờ đỡ nhiều rồi.
Có lẽ tại bọn tôi còn khá nhỏ nên cô giáo để hai đứa tôi ngủ chung cùng nhau.
Ờm, tuổi trẻ chưa nhận thức gì, nên tôi và bạn ăn rồi cứ ôm nhau ngủ miết, hồi ấy còn nhớ cảm giác ngủ ngon lắm.
Rồi có một ngày, tôi và bạn thử áp môi vào nhau… ờm, bạn lấy nụ hôn đầu của tôi, tôi cũng vậy. Cảm giác thì khá là khó nói, nhưng mà từ đấy trong tôi, cái cảm giác đối với bạn đã có thêm một cái gì đấy hơi khác.
“Hai đứa nói chuyện đi nhé, bác qua chào mấy ông bạn một lát”.
Bác trai vỗ vai tôi rồi bảo, sau đó ổng lủi mất vào trong đám người.
Tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, tự nhiên tôi không biết nói gì với bạn nữa.
Chính xác thì bạn là mối tình đầu ngây thơ của tôi, hiện tại khó xử ra phết.
Tôi lắc lắc đầu mình, hơi suy nghĩ rồi hỏi bạn: “Bao nhiêu năm qua cậu đi đâu vậy? Từ sau khi chuyển cấp thì không gặp nhau nữa”.
Bạn mỉm cười, nụ cười hơi gượng gạo.
“Thì mình vẫn học ở Đà Lạt tới năm lớp 12 mà, sau đó mới chuyển xuống thành phố học đại học”.
Đù mé, sao hồi ấy tôi nhớ là bạn bảo tôi bạn đi Sài Gòn luôn ấy nhỉ???
“Không phải là cậu đi học ở Sài Gòn từ năm lớp 5 luôn hả???”.
“Đâu có đâu, hình như lúc ấy có đi chơi hè vài tháng thôi thì phải”.
Ờm, đậu xanh rau má nó, hóa ra em người yêu này vẫn sống cùng một thành phố với nhau từng đấy năm, nhưng hai đứa chưa bao giờ gặp lại nhau???
Đà Lạt nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ngoài học ở trường tôi còn học thêm linh tinh bên ngoài, thế nào mà tôi chưa gặp em hay nghe về em bao giờ?
Thế lực nào, quyền năng nào đã chia cắt tôi và em thế này???
“Chừng đó năm, tôi tìm cậu miết đấy”.
Tôi nén cảm xúc chó má của mình xuống rồi nói.
“Thật không?”.
Cô bé có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Thật, tôi vẫn nhớ rõ họ tên cậu mà, tôi thử tìm trên FB vài lần rồi nhưng đều không thấy”.
Này là thật luôn, thi thoảng tôi vẫn nhớ tới em, cái cô bé này là tình đầu cơ mà.
“Nè, nói vậy làm người ta xao xuyến đó biết không?”.
Em hơi đỏ mặt, em cúi xuống hơi ngượng ngùng.
Giờ tôi mới để ý tới nhan sắc hiện tại của em.
Em lớn hơn xưa rất nhiều, đường nét trên gương mặt hơi khác so với năm đó. Trong ký ức tôi em là cô bé tóc ngắn mạnh mẽ, còn hiện tại trông em khá dịu dàng, em để tóc dài và đeo một cặp kính khá tri thức, có lẽ hôm nay đi đám cưới nên em trang điểm cũng hơi đậm.
Phần 2
“Kính mời quan khách tiến vào hôn trường…”.
Giọng cô Mc vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa chúng tôi.
Em hơi quay đầu nhìn quanh, có lẽ đang tìm kiếm bố mình.
“Bạn vào ăn đi, mình về nhé”.
Tôi nói, tôi cũng không có chút hứng thú ăn tiệc nào. Có lẽ tôi nên xin em số điện thoại để liên lạc sau thì hơn.
“Hay vào chung với mình đi, ba mình biến đâu mất rồi ấy”.
Em gợi ý cho tôi, ừm, hay đi ăn chút nhỉ, nói chuyện với em cũng được.
Đầu tôi suy nghĩ một lát, tôi bèn đồng ý. Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói cùng em.
Dù sao… hiện tại tôi cũng đang ế.
Tôi giả vờ cúi người, làm động tác mời trông như thân sĩ.
“Mời, đi thôi người đẹp”.
Em phì cười, sau đó mím môi.
“Ừm, đi thôi anh người yêu cũ”.
Tôi dắt em vào bên trong, nắm tay em rất tự nhiên như những năm ấy, em không phản đối mà để kệ tôi.
Full chỗ, full chỗ, rồi full chỗ.
Đậu xanh, không còn bàn nào trống hết.
Tôi cứ dắt em đi mãi tới trong góc, thì may mắn còn có 1 bàn trống hơn nửa.
Lịch sự hỏi mấy người đang ngồi, sau đó tôi kéo ghế mời em ngồi xuống.
Đèn đóm bỗng chốc tối lại, đã tới giờ làm lễ.
Sáu bạn vũ công, ba nam ba nữ bước lên sân khấu, nhảy một bài mở màn cho hôn lễ.
Khá xa nên tôi cũng chẳng chú ý gì mấy, chỉ nghe bên tai tiếng nhạc chát chúa, lại mấy cái bài dễ đoán mà bất cứ cái đám cưới nào cũng sẽ nghe.
Tôi chỉ chú ý tới cô bé ngồi bên cạnh mình, em đưa mắt chăm chú nhìn lên khán đài, tôi chăm chú nhìn trộm em.
Da mặt em khá trắng và mịn màng, khuôn mặt hình oval khá đoan chính, ánh mắt dịu dàng như mắt bồ câu, đôi môi em tươi mọng, được tô điểm bởi màu son đỏ hồng.
Chả hiểu sao, tự dưng tôi nhớ lại năm đó tôi hôn em.
Cảm giác thế nào ấy nhỉ? Chỉ nhớ mềm và ấm.
Em quay đầu sang, hai ánh mắt chạm nhau, mặt em hơi đỏ.
“Mình ngại đó”.
Gương mặt em gần trong gang tấc, ừm tôi có thể ngửi thấy mùi hương của em, có vẻ là mùi nước hoa. Nó kiểu như hương hoa hồng lai tạp với mùi gì đấy tôi cũng không rõ lắm, nhưng nó thơm.
Tôi hơi áy náy cúi đầu, tỏ ra có lỗi. Tôi ghé sát tai em bởi vì tiếng nhạc khá to.
“Mình xin lỗi, do cậu đẹp quá”.
Ừ, đó là một câu tán tỉnh trần trụi luôn.
Tai em hơi đỏ lên, gần thế này tôi còn ngửi được cả mùi tóc em. Mái tóc đen óng mượt thơm khủng khiếp.
Em ngắt hông tôi, vặn một cái.
Đau phết.
“Cậu đã tán bao nhiêu em rồi đấy, chuyên nghiệp quá ha”.
Gương mặt em nom như hơi hờn dỗi, tôi cười rồi xin lỗi. Hình như tiến hơi nhanh, từ từ vậy.
Chợt tôi thấy trên sân khấu có một cảnh khá hay ho.
Tôi chỉ tay lên, rồi lại ghé vào tai em.
“Cậu xem, tên chú rể sóc chai champagne, giống đang weitei không?”.
Em đưa mắt nhìn lên, sau đó em nở nụ cười, chắc em cảm thấy khá giống.
Em ghé vào tai tôi.
“Biến thái, vậy mà cậu cũng nghĩ ra”.
Tự nhiên, giờ tôi hiểu vì sao khi đi ăn đám cưới dễ có người yêu rồi. Mấy cái kiểu thì thầm vô tai thế này, đúng chịu không thấu.
Mấy thủ tục rườm rà, phát biểu linh tinh sau cùng cũng kết thúc, bữa ăn được các bạn phục vụ mặc ghi lê đen mang lên.
Như thường lệ, món đầu tiên là soup.
Tôi chủ động đứng lên, múc soup cho mọi người, phụ nữ và người lớn tuổi ưu tiên trước, sau đó mới tới đàn ông.
Trong bàn của bọn tôi, có lẽ tôi và em là hai người trẻ nhất, nên tôi múc cho em gần cuối cùng.
Tôi ngồi xuống, chủ động rút cái khăn ăn màu đỏ hình thuyền ra, sau đó nhẹ nhàng đưa cho em.
Em mỉm cười cảm ơn.
“Cậu chuyên nghiệp thế?”.
“Không nhớ à? Mẹ tớ làm nhà hàng đấy”.
Thú thực, cái xưng hô cậu tớ là kiểu củ chuối nhất mà tôi từng dùng, chỉ riêng cô gái này tôi mới xưng như vậy, có lẽ tôi muốn tìm về cảm giác năm xưa chăng?
Cá nhân tôi thì cùng tuổi cứ xưng mày tao cho dễ nói chuyện.
Phần 3
Năm món một tráng miệng, bữa ăn khá ngon và hợp khẩu vị, ngoài món xôi gà ngán tận họng ra thì món nào tôi cũng ăn một miếng.
Suốt bữa ăn tôi quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất của cô bạn, thường sẽ giúp em những thứ nhỏ nhất, như bóc tôm hay gắp thức ăn cho em chẳng hạn.
Bọn tôi trò chuyện khá nhiều về mấy chuyện từ hồi còn đi học cùng nhau. Em vẫn nhớ mãi hôm bắn súng nước, hai đứa dí nhau trong trường sau đó tôi té sml vì ngáo, em bảo lần đó em sợ phát khiếp, em cứ nghĩ tôi hẻo rồi vì mồm tôi toàn máu.
“No rồi, cậu có muốn đi đâu với mình không?”.
Mắt thấy sắp tàn tiệc, tôi chủ động mời em.
Có nhiều cái đàn ông nên chủ động phải không anh em.
“Mình…”.
Em hơi ngập ngừng.
“Tớ sẽ chờ cậu thay đồ, được chứ?”.
Tôi chủ động luôn, tôi biết nếu em vẫn giữ nguyên lớp trang điểm và bộ váy này để đi chơi với tôi thì nó khá là bất tiện.
Em hơi ngạc nhiên khi nghe tôi nói, em gật gật đầu.
“Được rồi, vậy mình về thay đồ rồi cậu đón mình nhé”.
Tôi và em rời khỏi bàn, sau tất cả thì hai đứa cũng tìm ra bố em, chỉ thấy ổng say quắc cần câu, mặt mũi đỏ bừng, ôm vai bá cổ với mấy ông khác nghêu ngao bài “Năm anh em trên một chiếc xe tăng” ngay gần sân khấu.
Em nhìn bố mình, nhún vai cười khổ đầy bất lực.
“Cậu chở bố tớ về nhé? Được không?”.
Tôi hơi ngẩn ra rồi gật đầu, chuyện nên làm mà.
Như một ai đó đã từng nói ấy, có những thứ được gọi là tình cờ. Đôi khi những thứ bạn nghĩ nó sẽ không bao giờ gặp được lại đột nhiên xuất hiện và va vào mặt bạn.
Tôi và em khó nhọc đưa bố em ra bãi xe, em bảo em tự đi xe về, còn tôi thì sẽ chở bác và chạy theo em.
Tôi khó khăn lắm mới đưa được ông bác lên chiếc xe của mình.
Em dựng xe ngay phía trước.
Sau đó tôi gật đầu, ra hiệu em chạy đi.
Lúc ấy, một chuyện mà tôi không bao giờ quên đã xảy ra.
Em mỉm cười rồi vén váy leo lên xe, chiếc xe của em là xe số, hình như xe của ông bác.
Không rõ là vô tình hay cố ý, lúc em quơ chân lên, dù chỉ trong chớp nhoáng, tôi đã thấy thứ không nên thấy.
Hình như, cô bạn tôi không mặc gì ở bên trong. Màu da trắng sáng ấy, cặp chân thon dài ấy, hình như thấp thoáng có một chỗ lạ kỳ màu… da thịt.
Tôi nhìn nhầm??? Nhìn nhầm thật sao???
Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu. Tư thế leo lên xe của em hơi kỳ quái, có khi nào em đã quên là mình đang mặc váy không???
Em rồ ga rồi bắt đầu chạy, tôi tạm gác lại ý nghĩ quái dị kia rồi chạy theo.
Trời xanh, mây trắng, gió nhẹ hiu hiu.
Đéo hiểu sao mà tôi cứ nhìn chằm chằm váy em, nó hơi ngắn, hình như lúc ấy… không phải nhầm.
Cuối cùng, vật vã mãi cũng đưa được bố em về nhà. Tôi cùng em khó nhọc vác bố em ném vào phòng, đắp mền cho lão bợm nhậu đấy.
Sau đó tôi ngồi chờ em thay đồ ở phòng khách.
Tôi ngồi trầm ngâm cả buổi, trong óc chỉ lóe lên những suy nghĩ quái quái dị dị, nếu ký ức là một thước phim, tôi đang cố gắng dừng thước phim ngay khoảnh khắc em leo lên xe ấy.
“Ồ, anh là bạn chị xxx hả, anh trông quen thế?”.
Đột nhiên, có một cô bé bước tới hỏi tôi, à, cô bạn tôi còn có một cô em gái nữa.
Nhớ hồi xưa nhóc con này cũng hay lẽo đẽo theo chúng tôi, cô bé này chỉ nhỏ hơn tôi 2 tuổi.
“Anh là xxx, em còn nhớ anh không? Hồi xưa anh hay dắt em đi bắn cá ấy”.
Cô bé ngẩn ra, rồi vẻ vui mừng hiện ra trên mặt.
“Anh rể, bao năm nay anh biến đi đâu thế?”.
Em nói rồi chườm tới ôm tôi.
Vãi cả anh rể, mà khoan, sao con nhóc thò lò nước mũi ngày nào nay lớn thế nhỉ.
Để lại một bình luận