Phần 1
Trong cuộc sống của chúng ta, mỗi người đều có một tính cách, sở thích khác nhau. Cái chuyện ăn mặc, diện đồ cũng vậy. Có người không thích mặc váy, có người không thích mặc sơ mi, cũng có người không thích mặc áo ngực, quần lót, thậm chí là không thích mặc cả áo ngực và quần lót.
Riêng em, em là fan anti quần lót. Nó như là một thói quen, một sở thích làm cho mình cảm thấy tự do, thoải mái, không bị gò bó, bức bối, khó chịu. Tuy nhiên, cái việc anti quần lót nó cũng có nhiều hệ lụy, nhiều trường hợp cười ra nước mắt. Và những câu chuyện liên quan đến anti quần lót của em nhiều không đếm xuể. Em sẽ kể lần những câu chuyện của mình. Em biết trên mạng cũng có kha khá chị em là fan anti quần lót. Mọi người cùng đóng góp với em để có những mẫu chuyện hay của chính mình nhé.
Hôm nay em mở đầu với phân đoạn ngắn lần đầu đến với fan anti quần lót của mình. Câu chuyện bắt đầu từ năm em vừa vào đại học.
Thật ra lúc nhỏ em cũng đã khó chịu khi phải mặc quần lót vì nó bức bí lắm. Từ năm 6 tuổi là mẹ đã bắt mặc quần lót nhưng em toàn giả vờ quên. Đến năm 12 tuổi, dậy thì thì hiển nhiên là tự động phải mặc. Rồi cũng thành quen, nhưng mỗi lần đi học về, thay đồ, cởi chiếc quần lót ra là cảm thấy dễ chịu, thoải mái vô cùng.
Em thì có một thói quen, khi mặc váy thường sẽ mặc cái váy vào trước rồi mới mặc quần lót. Còn quần váy hay váy có lớp lót thì em thường không mặc thêm quần lót. Hôm đó cũng như mọi ngày, đi học về, em tắm rửa xong, đang thay đồ. Vừa mặc cái váy vào là nghe mẹ ở nhà dưới gọi um lên. Em vội kéo nhanh cái váy lên rồi chạy xuống nhà. Thì ra là nhà có chuột chạy vào. Mẹ em chúa sợ chuột nên không dám đứng nấu ăn luôn. Mẹ nói em chạy liền ra cái tiệm bán đồ điện nước gần nhà mua keo dính chuột về bắt nó.
Thấy mẹ hoảng quá nên em cầm tiền chạy ngay ra tiệm. Đi bộ được một đoạn thì bỗng cảm giác gió luồn dưới chân nó mát mát. Giật mình mới nhớ ra lúc nãy mẹ gọi toáng lên nên em mặc vội cái váy vào mà chưa mặc quần lót.
Cảm giác lúc đó vừa ngại vừa sợ. Nhưng với cái tính lười và sợ quay về thì mẹ hỏi, la nên em làm liều túm váy đi tiếp. Đến tiệm thì ở trước tiệm có 1 đám người ngồi uống cà phê, già có, trẻ có. Nghĩ đến dưới chân mình trống rỗng, em cũng hoang mang lắm, đứng mua nhưng tay thì cứ đặt trước váy, đè lại tránh tình huống gió lùa. Mua xong rồi, ra về thì cũng đi đứng hết sức nhẹ nhàng. Lúc đó cũng nghĩ lỡ mà gió nó tốc cái váy lên, ai mà nhìn thấy chắc có nước bỏ xứ mà đi.
Sau khi rón rén ra khỏi tiệm, đi ra đường một đoạn mới nhẹ nhõm. Cảm giác lo sợ, hồi hộp cũng hết. Lúc đó, bình tĩnh lại, nghĩ lại, cảm giác thích vô cùng. Lâu rồi mới có lại cái cảm giác không mặc quần lót, thoải mái, tự do như lúc nhỏ vậy.
Đó là lần đầu tiên em không mặc quần lót đi ra đường, kể từ đó em bắt đầu là fan ruột của hội anti quần lót.
Phần 2
Lần thứ 2 không mặc quần lót ra đường…
Thật ra, lần đầu em không mặc quần lót là do thích sự thoải mái và tình cờ quên nên không mặc thôi. Chứ lúc đó em chưa một mối tình vác vai, chưa hề biết xem phim sex. Nhưng, với cái tuổi đó thì những việc làm dù nhỏ, liên quan đến vấn đề tế nhị hay giới tính sẽ cảm thấy rạo rực thôi. Và lần thứ 2 cũng không phải là em cố tình không mặc nhưng em đã cảm nhận rõ sự rạo rực của cơ thể mình.
Đó là một buổi chiều cuối tuần, đang nằm ở nhà nghe nhạc thì con nhỏ bạn thân học chung đại học UEH chạy qua nhà bấm chuông gọi í ới. Em xuống mở cửa thì nó hối leo lên xe. Ngày đó 2 đứa hay đèo nhau qua chỗ trường ĐH Sư Phạm ăn mực nướng. Do ở nhà em không mặc quần lót nên lại vô tư leo lên xe mà quên bén cái chuyện bên dưới váy trống rỗng. Lúc nhớ ra thì con nhỏ bạn đã chạy được mấy km rồi nên em đành câm nín.
Đến nơi, đáp vào bàn thì nào là mực nướng, răng mực nướng, gỏi cuốn. Lần nào 2 đứa cũng gọi kín bàn. Nhưng hôm đó có một điều lạ mà con nhỏ bạn cứ thắc mắc là em chọn ngồi quay lưng ra đường, quay mặt vào tường. Đó là cái hướng ngồi mà xưa nay em rất ghét. Nhưng làm sao khác được. Váy thì chỉ ngang gối, không lã ngồi quay ra đường? Chưa kể khi ngồi còn phải lo vén váy, nhét xuống mông, đề phòng lỡ gió nó tốc lên. Đúng là không mặc quần nó thoáng và thoải mái thật nhưng bất tiện đủ điều.
Chuyện không có gì đáng nói cho tới khi bàn kế bên có 1 nhóm 4 tên sinh viên. Đứa nào đứa nấy cái miệng bô bô kể về con nhỏ nào đó mà suốt ngày mặc váy ngắn, mỗi ngày là thấy một màu quần lót. Rồi thêm mấy câu bình phẩm dâm dục oang oang. Em và nhỏ bạn chỉ biết ôm miệng cười. Mà đúng thật, khi nghe bọn nó oang oang một lúc về mấy chuyện đó thì em cảm giác mặt mình bừng bừng, kiểu như mới uống mấy ly rượu vậy đó. Rồi thì cảm giác giữa 2 chân cũng bắt đầu ướt ướt.
Lúc này mới bắt đầu lo lắng. Sợ nó ướt cả váy lại khổ, không biết đi về bằng cách nào.
Em liền hỏi nhỏ bạn: “Ê, trong xe có váy chống nắng không?” Nó nói có, em thở phào nhẹ nhõm.
Nó lại hỏi em sao cần váy chống nắng? Lúc nãy đi không cần che váy mà về lại che. Em chỉ bịt miệng cười: “Kệ tao”. Mà con quỷ đó nó nhây lắm, nó cứ ghẹo. Rồi bất ngờ tự nhiên nó hỏi nửa đùa nửa thật: “Ê con quỷ, hôm nay mày mặc quần lót màu gì á?”. Chả hiểu mãi suy nghĩ thế nào, em buột miệng khai thật với nó: “Lúc nãy leo lên đi luôn nên tao quên mặc chip rồi”. Nó hả một tiếng rõ to: “Gì zậy má, chứ ở nhà mày không mặc à? Lúc này em chỉ biết gật đầu. Lúc đó em thì ngại mà nó thì cười như được mùa: “Ối zời ôi, ở nhà thả rông, chết chưa, cho mày chừa, hèn gì hôm nay bày đặt dành chỗ ngồi quay mặt vào tường, lúc nãy tao đã thấy lạ rồi”. Con quỷ đó nó vừa nói vừa cúi đầu xuống bàn nhìn vào dưới váy em như để kiểm tra. Em hoảng quá đánh nó một cái thật đau. Nó lại ôm bụng cười.
Sau khi ăn uống no nê thì hiển nhiên là em phải mượn cái váy chống nắng của nó để quấn quanh cái váy đang mặc rồi lên xe đi về. Đó là lần thứ 2 em ra đường mà không mặc quần lót.
Phần 3
Lần thứ 3 không mặc quần lót: Gặp sự cố…
Em còn nhớ như in, đó là lần thứ 3 em không mặc quần lót ra đường và hôm đó chính thức gặp sự cố.
Đó là 1 ngày cuối tuần đẹp trời, đám bạn cấp ba hẹn tối họp lớp, đi ăn lẩu dê. Đúng hôm trước em mới mua một bộ váy áo thủy thủ rõ xinh, đây là dịp mặc đồ mới mà mình thích. Tuy nhiên, chỉ có điều hơi phân vân là chuyện mặc hay không mặc quần lót. Không biết từ lúc nào, cái suy nghĩ mặc hay không mặc nó cứ lởn vởn trong đầu em mỗi lúc đi ra ngoài. Đặc biệt, hôm đó khá là phân vân vì phải đến chỗ đông người và cái váy thủy thủ thì hơi ngắn, dễ bị mất kiểm soát.
Tuy nhiên, với cái sở thích của mình thì con tim nó lại nhanh chóng thắng lý trí ngay. Vậy là sau khi lựa một chiếc quần lót trắng, mới tinh, quăng ra giường rồi thì lại nhanh chóng nhét vào túi xách, và như mọi lần, lại na cái bướm trống rỗng dưới lớp váy đi ra đường.
Vừa xuống nhà, định lấy váy chống nắng choàng vào, dắt xe ra thì vừa lúc baba về. Baba hỏi đi đâu? Sẵn baba kêu anh tài xế đẹp trai chở đi luôn. Vậy là đỡ phải lăn tăn suy nghĩ.
Đến quán lẩu dê 404, đông kinh khủng. Khách nườm nượp, ngồi kín các bàn. Mà đa số là khách nam. Vậy nên khi em vừa xuất hiện với chiếc váy xòe hơi ngắn, hiển nhiên hàng trăm ánh mắt soi mói, dòm ngó cứ chĩa thẳng về phía mình. Cái cảm giác hàng trăm ánh mắt khác giới đang săm soi khiến em cũng hơi ngượng ngượng và sợ. Lỡ trong lúc đi vào mà bất ngờ cái váy phản chủ nó hất tung lên có mà đi về luôn vì xấu hổ.
Tuy nhiên, không chỉ có cảm giác ngại và sợ đâu, xen lẫn vào đó, cái cảm giác hồi hộp, thích thích nó cũng hiện hữu. Lúc đó trong đầu em lại tồn tại 2 cái suy nghĩ trái chiều. 1 phần thì lo sợ, giấu, 1 phần thì lại muốn thử cái cảm giác lỡ vô tình phơi ra giữa hàng trăm cặp mắt. Thật sự, nhiều thứ cảm giác đan xen lẫn nhau. Rồi em cũng ý tứ, nhe nhàng, khẽ đưa hai tay giữ váy, bước nhẹ đến chỗ đám bạn đang ngồi.
Công nhận, sau khi tốt nghiệp 12, mấy đứa bạn đứa nào cũng trổ mã, dậy thì thành công, ăn mặc khác hẳn. Đứa thì croptop, đứa thì váy ngắn tày gang. Cơ mà, giữa cả đám đó, em cũng thắc mắc, không biết có đứa nào xăm mình, liều mạng như em, không mặc quần lót cho thỏa mãn cái sở thích của mình.
Rồi em cũng hòa mình vào cái không khí náo nhiệt cùng đám bạn trong quán. Tưởng mọi chuyện sẽ không có gì, ai ngờ đoạn kết với sự cố đỏ mặt đã đến. Lúc em vừa đứng dậy đi vệ sinh. Do quên mất ở dưới váy trống rỗng, cú xoay người hơi mạnh, cộng thêm làn gió từ chiếc quạt to treo trên tường, cái váy tốc lên. Trong tíc tắc, bên dưới em phơi cả ra ngoài. Giật mình, hốt hoảng và xấu hổ, em chụp ngay mép váy, đè xuống và ngồi ngay xuống ghế.
Trong lúc đang ngại ngùng, xấu hổ thì cả đám con gái cười oang oang ra vẻ khoái chí. Sau khi định thần trở lại, em vỗ vai con nhỏ ngồi cạnh một cái rõ mạnh: “Con quỷ, gì mà cười ghê vậy mày?”
Nó cứ ôm miệng cười rồi chồm sang nói nhỏ vào tai em:
“Váy đẹp, mông cũng láng mịn, đẹp nốt”
Em càng hoang mang và xấu hổ hơn, thỏ thẻ hỏi nó tiếp: “Ơ, mày thấy được gì rồi?” Em nghĩ phen này mình toang thật rồi, tụi nó thấy và phát hiện mình không mặc quần rồi.
Nhưng câu trả lời của nhỏ bạn phần nào làm em ổn định tinh thần:
“Váy ngắn mà chơi quần lọt khe, nhìn hấp dẫn đó”
Em liền hỏi tiếp:
“Mày còn thấy gì nữa không?”
Nó trả lời tiếp: “Không, nhanh quá tao chỉ kịp thấy mông do mày mặc chip lọt khe thôi.”
May là mọi thứ xảy ra quá nhanh, không ai kịp nhìn thấy gì, đứa ngồi gần nhất thì chỉ kịp nhìn thoáng qua và nghĩ là em mặc quần lọt khe thôi, nó không ngờ là khoảnh khắc vừa rồi em phơi cả bướm ra ngoài.
Vậy là lần thứ 3 không mặc quần lót của em đã gặp sự cố như vậy đó, nhưng thật may là vẫn an toàn.
Phần 4
Lần thứ 4 không mặc quần lót: Bị phát hiện ở trường…
Đó là lần thứ 4 em không mặc quần lót và bị phát hiện khi đi học. Nhưng tất cả các trường hợp bị phát hiện đều là nữ cả thôi, chẳng có lần nào bị nam phát hiện cả, sau này thích khoe thì nó lại khác.
Hôm đó là 1 ngày cuối tuần, em lên trường để cổ vũ cho đội văn nghệ của lớp thi. Lớp em thi bài hát về Đoàn Thanh niên, cả đội múa mặc áo Đoàn xanh và chân váy trắng trông ai cũng xinh.
Nhưng còn 30 phút nữa thi, mọi người thay đồ, ngồi chuẩn bị rồi nhưng vẫn không thấy nhỏ bạn trong nhóm múa. Một đứa chạy ra hớt hải: “Bây giờ phải làm sao đây? Con Hà Nó đang đến đây thì bị quẹt xe, chân trầy trụa hết, không múa được rồi. Nói rồi nó chỉ về phía em: “Hoa, mày vào thay giúp đi, chứ giờ không còn ai nữa”. Nghe nó nói cái là em từ chối ngay vì làm sao mà không mặc quần lót lên sân khấu được, không đem theo quần dự phòng luôn. Nhưng từ chối mãi không được, vì cái đội múa thiếu 1 người cầm cờ mà phải 2 người cầm 2 lá cờ mới đủ. Vậy là em phải cắn răng thử vì nhỏ bạn hứa là “múa không có gì khó khăn, mày chỉ việc cầm lá cờ đi ra đi vào thôi”. Như vậy thì cũng an toàn, không lo chạy nhảy phơi bướm ra ngoài nên em đồng ý. Chỉ có 1 điều hơi lo lắng là cái váy trắng hơi mỏng, chỉ sợ đám lông đen sẽ lồ lộ ra ngoài sau lớp váy. Vậy là sau khi vào phòng thay đồ xong, em í ới gọi nhỏ bạn vào hỏi thử.
Con bạn chạy vào hỏi có chuyện gì? Em bảo mày nhìn ở trước váy tao xem có thấy cái nhúm đen ở giữa không? Nó bất ngờ bụm miệng: “Ơ con nhỏ này, mày mặc quần lót ren hay mỏng quá mà nó lồ lộ lông đen ra sau lớp váy này. Vừa dứt lời thì nó bất ngờ với tay hất cái váy em đang mặc lên rồi la á một tiếng:”Con quỷ, quần lót đâu không mặc vào, hỏi sao không lòi lông thế kia?
Em ngập ngừng: “Không có quần lót”
Nó lại hỏi: “Ủa sao không có, mày quăng đi đâu rồi, bị rách hay ướt à?”
Em cũng hơi ngại, chỉ lí nhí: “Tao đi vội nên quên mặc quần lót”
Nó lại bụm miệng cười: “Con quỷ, mày quên gì ác nghiệt vậy? Rồi giờ phải làm sao? Ở trong này tối mà tao còn thấy cả nhúm lông đen kìa, huống gì ra ngoài sân khấu đèn nó rọi vào thì thấy rõ mồn một cả đám lông đen. Tao sợ mày luôn. Giờ phải làm sao ta? Quần lót thì không thể nào cho mượn được, mà cho mày mượn thì tao mặc gì? Tao mà không mặc, ra múa có mà hất cả cái đít vào mặt ban giám khảo”.
Chờ tao tí, nói rồi nó lật đật chạy ra cổng, khoảng 5 phút sau nó quay lại với cái dao cạo râu mới mua bên tiệm tạp hóa kế bên trường. “Này, ngồi cạo sơ đi con kia, tao lạy mày luôn, có ai đi học mà quên mặc quần lót không trời”. Nói rồi nó đi ra ngoài, còn em thì bắt đầu hì hục cạo sơ lớp lông cho nó thưa, mỏng bớt. Một lúc sau em gọi con bạn vào, nó xác nhận là hết thấy chùm đen sau lớp váy thì mới yên tâm.
Để lại một bình luận